Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 147: Chạy vào cứ điểm

Có thể bình an vô sự đi tới đây thì thực lực ít nhất cũng phải ở cảnh giới nhập đạo tiểu thành.

Hồn phách của pháp sư loại này chính là nguồn nguyên liệu cực phẩm đối với thánh nữ Bách Quỷ Giáo.

"Cô phải có bản lĩnh đó mới được", Trịnh Sở vừa nói vừa di chuyển thân hình nhanh như chớp, ngay lập tức đã áp sát thánh nữ Bách Quỷ Giáo rồi tung ra một quyền cực mạnh.

Thánh nữ Bách Quỷ Giáo vẫn bình thản nhìn Trịnh Sở tung ra một quyền.

Đợi đến khi đường quyền của Trịnh Sở sắp đánh trúng thì khuôn mặt của cô ta mới phát sinh biến hóa.

Cô ta cau mày, ngay lập tức lấy ra pháp bảo của Bách Quỷ Giáo.

Ông.

Một vầng hào quang màu đen đã xuất hiện trước mặt thánh nữ Bách Quỷ Giáo.

Ngay khi cô ta nhìn thấy vầng sáng màu đen thì trong lòng đã vô cùng tự tin, nghĩ rằng cho dù Trịnh Sở có mạnh đến mấy thì cũng không thể gây ra thương tổn cho cô ta.

Cho dù là võ giả cảnh giới hóa huyền dốc toàn lực tung ra một đòn thì cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Một quyền mà Trịnh Sở vừa tung ra vô cùng cuồng bạo, đã đánh thẳng vào vầng sáng màu đen khiến cho nó tan đi.

Ầm!

Thánh nữ Bách Quỷ Giáo nhìn pháp bảo phòng ngự của mình bị Trịnh Sở phá được chỉ bằng một quyền thì ngay lập tức cả kinh.

Phụt!

Thân thể thánh nữ Bách Quỷ Giáo bị đánh văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu bẩn giàn giụa.

Trước đó cô ta còn nghĩ Trịnh Sở có thực lực yếu kém, đối với tuổi của anh thì cảnh giới cao nhất cũng chỉ có thể là nhập đạo tiểu thành.

Cô ta không thể nào ngờ được một quyền của anh lại uy lực đến thế, chẳng những có thể phá được pháp bảo phòng ngự của cô ta mà còn khiến cho cô ta trọng thương.

Rõ ràng cảnh giới của anh không phải là nhập đạo tiểu thành, chắc chắn phải là võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền.

Thánh nữ Bách Quỷ Giáo nghĩ rằng Trịnh Sở là một yêu nghiệt thuật võ song tu cho nên đã bỏ chạy ngay lập tức.

Cô ta không muốn tiếp tục đánh với Trịnh Sở nữa cho nên đã nhanh chóng gọi tất cả người trong Bách Quỷ Giáo đến vây công Trịnh Sở, nhất định phải giết được người này.

Dù sao thì hồn phách của Trịnh Sở đối với thánh nữ Bách Quỷ Giáo mà nói là thứ nguyên liệu cực phẩm không thể buông tha.

Trịnh Sở thấy thánh nữ Bách Quỷ Giáo bỏ chạy, làm sao có thể để cho cô ta chạy mất?

Anh đuổi theo cô ta rất nhanh, muốn xem cô ta sẽ chạy đi đâu.

Nếu Trịnh Sở muốn bắt kịp thánh nữ thì chỉ cần vài phút là có thể.

Nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy có một viên ngọc ba màu trên người thánh nữ, viên ngọc ba màu còn lại chắc chắn đang nằm trên người một kẻ khác.

Nếu như cô ta tập hợp tất cả người của Bách Quỷ Giáo lại cùng một chỗ thì càng tốt, anh chỉ cần giết hết sau đó lục tìm trên người những kẻ còn lại.

Thánh nữ nhìn thấy Trịnh Sở đuổi theo sau lưng mình thì trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Chỉ cần Trịnh Sở đến cứ điểm của Bách Quỷ Giáo thì cho dù Trịnh Sở có cảnh giới nhập đạo đỉnh phong cũng chắc chắn phải chết.

Nghĩ đến đây, thánh nữ Bách Quỷ Giáo lại càng thêm đắc ý.

Chỉ cần khuất phục được Trịnh Sở sau đó biến hồn phách anh thành vật hiến tế để luyện chế thành hung hồn thì thực lực của cô ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, sự phấn khích đã hiện lên trên khuôn mặt của thánh nữ Bách Quỷ Giáo.

Không lâu sau, thánh nữ Bách Quỷ Giáo đã chạy đến một hang động ẩn trong dãy núi cổ.

Sâu trong hang động.

Một đám nữ giáo đồ của Bách Quỷ Giáo trong trang phục áo dài đen và quấn khăn lụa đen đang tập trung trong đó cùng nhau.

Ở chính giữa đám giáo đồ là một cái đỉnh lớn cao hai thước màu đen.

Thỉnh thoảng bên trên cái đỉnh lại có nhiều hư ảnh xuất hiện cùng với những tiếng kêu rên thê lương.

Phía trên bọn họ, Lưu Cự Minh toàn thân tím tái, khóe miệng chảy máu đang bị trói chặt.

Lưu Cự Minh tỏ ra không sợ chết, quát lên: "Muốn giết cứ giết, đừng giở trò quỷ".

Đám nữ giáo đồ của Bách Quỷ Giáo không hề để ý đến lời nói của Lưu Cự Minh, khi anh ta đang nói thì họ đã rút một cây roi đen ra và đánh anh ta một cách dữ dội.

Tiếng roi quật vang lên không dứt bên tai.

Sự đau đớn khiến cho Lưu Cự Minh không ngừng kêu rên, sắp không thể chịu đựng nổi sự thống khổ này nữa.

Dù sao thì anh ta cũng chỉ là pháp sư chứ không phải võ giả, thân thể không được cứng rắn mạnh mẽ như võ giả.

Trong khi đám nữ giáo đồ của bách quỷ giáo đang quất roi Lưu Cự Minh.

Bọn họ đột nhiên biến sắc bởi vì có thể cảm nhận được thánh nữ của mình đã quay trở lại nhưng ở phía sau lưng thánh nữ lại có một luồng khí tức lạ đang gắt gao truy đuổi.

"Thánh nữ gặp nạn, đi thôi".

"Dám đuổi giết thánh nữ, muốn chết".

Ngay khi đám giáo đồ Bách Quỷ Giáo định xông ra thì đã nghe thấy tiếng Trịnh Sở cùng thánh nữ sắp xông vào.

Hình ảnh của Trịnh Sở và thánh nữ đã lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Ngay khi thánh nữ Bách Quỷ Giáo nhìn thấy các nữ giáo đồ thì đã lập tức hét lên: "Giết hắn".

Đám giáo đồ Bách Quỷ Giáo vừa nghe thấy thánh nữ nói vậy thì ngay lập tức hướng ánh mắt hung ác nhìn về phía Trịnh Sở.

"Thật to gan, còn dám xông thẳng vào địa bàn của Bách Quỷ Giáo".

"Dám làm thánh nữ bị thương, đáng chết".

Vừa dứt lời thì đám nữ giáo đồ Bách Quỷ Giáo đều đã lấy ra một cây sáo làm từ xương người.

Ngay khi cây sáo được lấy ra thì trên người đám nữ giáo đồ lập tức bộc phát âm khí cùng sát khí lạnh như băng.

Trịnh Sở nhìn những cây sáo xương trong tay đám nữ giáo đồ Bách Quỷ Giáo thì liền biết những cây sáo xương này đều được làm bằng xương người.

Hơn nữa còn không phải là xương người bình thường mà là xương của pháp sư.

Bởi vì pháp sư cho dù chết thì trên xương cốt vẫn sẽ lưu lại linh lực, đối với bách quỷ giáo chuyên dùng tà linh ác quỷ thì dùng nó luyện chế vũ khí là tốt nhất.

Trịnh Sở tỏ vẻ khinh thường, không thèm để ý đến hàng chục nữ giáo đồ Bách Quỷ Giáo trước mặt.

Trong mắt anh thì đám sáo xương này kém cỏi vô cùng.

Trịnh Sở nhẹ giọng nói: "Binh khí ngũ hành".

Anh vừa dứt lời thì linh lực đã ngưng tụ ra một thanh trường kiếm màu trắng trong tay.

Thánh nữ nhìn thấy trong tay Trịnh Sở đã ngưng tụ ra một thanh trường kiếm linh lực thì liền hưng phấn nói: "Các giáo đồ, mau hợp lực giết hắn, dùng hồn phách của hắn luyện chế thành hung hồn để chúng ta sử dụng".

Cô ta nhận ra thực lực của Trịnh Sở rất cao cường, sau khi luyện hóa hồn phách của anh thành hung hồn để sử dụng thì cô ta còn có thể nâng cao cảnh giới của mình.

Sau khi lệnh của thánh nữ được ban ra, đám nữ giáo đồ của Bách Quỷ Giáo đồng loạt đưa sáo xương lên môi rồi thổi ra một khúc nhạc âm trầm.
Chương 148: Cười hơi sớm

Hú!

Trong khi đám nữ giáo đồ thổi sáo xương thì liền có hư ảnh màu đen từ trong mỗi một cây sáo xương phóng ra ngoài hóa thành ác linh hai mắt đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt với Trịnh Sở.

Đám ác linh này khi còn sống đều là võ giả hoặc pháp sư.

Sau khi bọn họ bị người của Bách Quỷ Giáo giết chết thì hồn phách cũng bị luyện chế trở thành hung hồn ở trong sáo xương để cho người của Bách Quỷ Giáo khống chế.

Giờ đây, đám giáo đồ của Bách Quỷ Giáo đang thổi sáo xương để triệu hồi hung hồn lệ quỷ ra chiến đấu.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà hàng trăm hung hồn lệ quỷ đã xuất hiện.

Thánh nữ Bách Quỷ Giáo nhìn cảnh này thì khóe miệng liền nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Cô ta không tin Trịnh Sở mạnh mẽ đến mức lại có thể sống sót dưới sự vây hãm của nhiều hung hồn lệ quỷ như vậy.

Nghĩ đến đây, thánh nữ hoàn toàn quên mất chuyện bản thân mình đang bị thương, khóe miệng nở nụ cười gian ác chờ xem Trịnh Sở bị giết.

Hơn chục nữ giáo đồ của Bách Quỷ Giáo cũng nhếch miệng cười lạnh, chờ xem Trịnh Sở bị hung hồn lệ quỷ cắn nuốt sạch sẽ rồi biến thành một bộ xương khô.

Lưu Cự Minh đang bị trói chặt và treo lơ lửng trên không trung đã nhìn thấy Trịnh Sở chạy đến đây một mình.

Anh ta hét lớn một tiếng: "Anh bạn, đám hung hồn đó có uy lực rất cường đại, thân pháp lại quỷ dị, anh phải cẩn thận đó".

Lưu Cự Minh nói xong lời này thì còn nói thêm: "Nếu như một mình anh lo không nổi thì anh hãy tháo bỏ dây thừng trên người tôi trước, tôi sẽ giúp anh. Chúng ta cùng nhau trảm yêu trừ ma".

Anh ta cảm thấy rằng Trịnh Sở có thể sẽ chết ở đây, trước khi chết thì cũng phải cởi dây thừng ra cho anh ta để anh ta chạy trốn trước.

Đám nữ giáo đồ bách quỷ giáo nghe Lưu Cự Minh hét lên thì cảm thấy rất phiền phức, ngay lập tức phóng một ngọn lửa ma trơi màu xanh ra đánh về phía anh ta.

Khi ngọn lửa ma trơi sắp đánh trúng người Lưu Cự Minh thì Lưu Cự Minh đã hét lớn: "Cứu mạng, tôi vẫn còn trẻ, còn chưa có vợ, tôi không muốn chết".

Chíu!

Khi ngọn lửa ma trơi còn cách Lưu Cự Minh vài phân thì Trịnh Sở đã vung tay phải bắn ra, ngọn lửa ma trơi màu xanh đột nhiên hóa thành một làn khói rồi biến mất, ngay cả sợi dây đang trói Lưu Cự Minh cũng bị cắt đứt.

Ầm!

Lưu Cự Minh ngã xuống đất, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, Lưu Cự Minh tôi nhất định sẽ không quên ân tình của anh, sau này tôi nhất định sẽ cho anh ăn uống no đủ".

Chuyện ăn uống no đủ mà anh ta đang nói tới chính là đợi sau khi Trịnh Sở qua đời thì hằng năm vào ngày này anh ta sẽ tổ chức cúng tế tưởng nhớ Trịnh Sở đầy đủ.

Sau khi Lưu Cự Minh nói xong thì anh ta lập tức chạy như điên về phía cửa hang.

Thánh nữ nhìn thấy Lưu Cự Minh bỏ chạy thì liền nói với đám giáo đồ: "Các người lo xử lý hắn ta đi, tôi sẽ bắt tên đạo sĩ kia trở lại".

Trong khi nói, cô ta đã đuổi theo hướng mà Lưu Cự Minh bỏ chạy.

Nơi này là căn cứ tuyệt mật của Bách Quỷ Giáo, tuyệt đối không thể để bị truyền ra ngoài, nếu không thì Bách Quỷ Giáo sao có thể âm thầm tu luyện ở đây được?

Hơn nữa, Lưu Cự Minh cũng là một đạo sĩ có chút thành tựu, luyện hóa thành hung hồn giết người cũng rất tốt.

"Á!"

"Chết đi!"

Gần một trăm hung hồn đồng loạt phát ra những tiếng kêu chói tai rồi lao về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở vẫn vô cùng bình tĩnh, tay phải vung thanh trường kiếm linh lực lên, liên tục chém giết đám hung hồn lệ quỷ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Vào lúc thanh kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở chạm vào đám hung hồn thì bọn chúng liền nổ tung như những quả bóng bay sau đó hóa thành một đám sương mù đen kịt rồi biến mất.

Số lượng hơn một trăm hung hồn dưới kiếm của Trịnh Sở chỉ qua mấy phút đồng hồ đã bị chém giết toàn bộ, gần như chẳng còn con nào.

Hơn chục giáo đồ Bách Quỷ Giáo nhìn thấy những hung hồn mà mình luyện chế bấy lâu nay đều đã chết hết dưới kiếm của Trịnh Sở.

Bọn họ hết sức lo lắng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cây sáo xương trong tay cũng trở nên vô dụng.

Trịnh Sở cầm trường kiếm linh lực trong tay thong thả bước tới chỗ của bọn họ.

Mỗi một bước chân hạ xuống như đạp mạnh vào linh hồn của hơn chục giáo đồ Bách Quỷ Giáo, áp lực khiến cho bọn họ thở không nổi.

Bọn họ đã nhận ra sức mạnh của Trịnh Sở quá đáng sợ, hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể chống lại được.

Trịnh Sở lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi: "Ngọc ba màu đâu?"

“Có một viên đã được đặt trong quan tài, chuẩn bị luyện hóa chủ nhân của quan tài thành hung thi”, đám giáo đồ bị khí tức của Trịnh Sở bộc phát ra làm cho kinh sợ nên không hề dám dấu diếm.

Trịnh Sở lại hỏi: "Quan tài ở đâu?"

"Nếu như anh bảo đảm không giết chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết".

"Nếu như chúng tôi nói với anh mà còn bị giết thì chúng tôi còn nói làm gì?"

Trịnh Sở lạnh giọng nói: "Tôi ghét nhất bị kẻ khác cò kè mặc cả với mình".

Anh vừa dứt lời thì trường kiếm linh lực trong tay đã chém ra, thân thể mấy chục nữ giáo đồ đều bị chém làm đôi, máu tanh văng tung tóe khiến cho khắp nơi nồng nặc mùi máu.

Sau khi Trịnh Sở giết hết đám nữ giáo đồ này thì anh sẽ đi vào sâu trong hang động để xem liệu chiếc quan tài mà bọn họ nói đến có đang nằm sâu hơn trong hang động hay không.

Khi Trịnh Sở chuẩn bị tiến vào sâu trong hang động thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và giọng nói của người đàn ông ở cửa hang.

“Thánh nữ đại nhân, xin đừng giết tôi, tu vi của tôi rất yếu, tôi đến đây chỉ để có thể giả vờ oai phong trước mặt đồng đạo trong sư môn mà thôi”, Lưu Cự Minh vừa khóc vừa cầu xin sự thương xót, rõ ràng là một kẻ nhát gan đích thực.

Thánh nữ không để ý đến lời nói của Lưu Cự Minh, nhanh chóng xách Lưu Cự Minh về động với nụ cười gian ác trên mặt.

Trong lòng cô ta đoán chắc rằng lúc này Trịnh Sở đã bị hàng trăm hung hồn lệ quỷ ăn thịt, cô ta quay lại vừa đúng lúc để luyện hóa hồn phách anh thành hung hồn.

Ngay sau đó thánh nữ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc truyền ra từ trong hang, cô ta không thể giữ được bình tĩnh nữa, bật cười kích động bước vào trong hang.

Trong lúc thánh nữ đang tràn đầy vui mừng bước vào sâu trong hang thì đã thấy giáo đồ của mình nằm đầy đất, thân thể bị chém thành hai đoạn, nụ cười trên mặt ngay lập tức đông cứng lại.

Cô ta không ngờ rằng sức mạnh của Trịnh Sở lại vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, anh đã giết chết hàng chục tinh anh của Bách Quỷ Giáo một mình.
Chương 149: Thi thể cường đại

Thánh nữ lập tức vươn tay phải với những móng tay sắc bén đè lên cổ Lưu Cự Minh, biến anh ta thành con tin uy hiếp Trịnh Sở nói: "Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết chết hắn ta".

Lưu Cự Minh cảm nhận được những móng tay sắc nhọn như những chiếc dao găm, chỉ cần nhấn nhẹ xuống một cái thì cổ của anh ta sẽ chảy ra rất nhiều máu.

"Thánh nữ yên tâm, tôi tin rằng anh bạn này vẫn rất quan tâm đến tính mạng của tôi, chỉ cần cô không giết tôi thì cô tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm".

Thánh nữ bắt Lưu Cự Minh rồi lùi bước ra khỏi hang, vừa đi vừa nói: "Đừng đi theo, nếu không hắn ta sẽ chết ngay tức khắc".

Sau khi nói xong, cô ta kéo Lưu Cự Minh đi đến lối ra hang động.

Trịnh Sở nhìn theo bóng lưng thánh nữ rời đi, sao anh có thể để cô ta rời đi được?

Anh tới đây là để lấy ngọc ba màu, bây giờ trên người thánh nữ Bách Quỷ Giáo đang có một viên, anh sao có thể buông tha cho cô ta được?

Trịnh Sở lướt về phía thánh nữ Bách Quỷ Giáo nhanh như gió.

Lưu Cự Minh đang bị thánh nữ bắt cóc đã vô cùng hốt hoảng khi thấy Trịnh Sở thực sự đi theo.

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, rất sợ thánh nữ sẽ giết mình khi cô ta nhìn thấy Trịnh Sở đi theo.

Mặc dù thánh nữ đang bị thương và sức mạnh đã suy yếu nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được có người đang theo sau mình.

Cô ta quay đầu nhìn lại thì quả nhiên nhìn thấy Trịnh Sở đang cầm trường kiếm linh lực trong tay đuổi giết mình.

Thánh nữ cau mày, lạnh lùng nói: "Nhóc con, dám đuổi theo tôi, xem ra là không cần tính mạng của bạn mình nữa".

Trong khi nói, những móng tay sắc bén của thánh nữ đã rạch lên cổ của Lưu Cự Minh.

Lưu Cự Minh cảm thấy bộ móng tay sắc như dao đã rạch qua da cổ mình thì trái tim liền đập dữ dội.

Anh ta hét lớn, ý bảo thánh nữ có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân.

Thánh nữ thấy Trịnh Sở tỏ ra không quan tâm thì cảm thấy rất tức giận cho nên ra tay rất tàn nhẫn, muốn nhanh chóng giết chết Lưu Cự Minh để anh ta chôn chung với mình.

Ngay khi cổ họng của Lưu Cự Minh sắp bị rạch nát thì Trịnh Sở đã giơ tay lên phóng ra một ngọn lửa mờ ảo đánh về phía thánh nữ.

Phụt!

Thánh nữ khi nhìn thấy ngọn lửa bay tới thì trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cho rằng ngọn lửa mờ mịt như vậy hoàn toàn không thể giết người.

Trong lúc cô ta còn đang xem thường Trịnh Sở thì ngọn lửa đã đánh trúng cô ta.

Ầm!

Thân thể thánh nữ giống như bị tưới xăng, trong nháy mắt liền bốc cháy, biến thành một người lửa kêu rên những tiếng thảm thiết.

"Á, cứu mạng, tôi chưa muốn chết, cứu mạng".

Dù thánh nữ có kêu rên thế nào thì ngọn lửa vẫn bùng cháy mà không thể bị dập tắt.

Cuối cùng, thân thể của thánh nữ bị thiêu rụi thành một đống tro tàn, một cơn gió thổi qua khiến cho đống tro tàn bay tán loạn giữa trời đất.

Lưu Cự Minh đứng ngay sát bên cạnh thánh nữ nhưng không hề bị ngọn lửa làm bị thương.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi đổ ra đầy trán, nhỏ tanh tách xuống đất.

Chuyện thánh nữ sắp rạch nát cổ anh ta vẫn khiến cho anh ta kinh hãi không thôi.

Lưu Cự Minh nhìn Trịnh Sở, cảm thấy hơi lo lắng.

Anh ta thấy rằng Trịnh Sở quá mạnh, nếu như anh muốn giết người thì anh ta sẽ phải chết trong phút chốc.

Cũng may Trịnh Sở chỉ muốn giết thánh nữ, nếu không ngọn lửa kia nhất định cũng sẽ thiêu chết anh ta.

"Cảm ơn anh bạn", Lưu Cự Minh chật vật trong chốc lát, cuối cùng cũng nhìn về phía Trịnh Sở nói lời cảm ơn.

Trịnh Sở chỉ hờ hững gật đầu, anh bước đến chỗ thánh nữ đã bị thiêu chết, cúi xuống nhặt viên ngọc ba màu trên mặt đất.

Lưu Cự Minh trước đó chỉ tập trung vào Trịnh Sở, bây giờ mới chú ý đến viên ngọc ba màu.

Trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, liền nói: "Không ngờ lại có thể nhìn thấy ngọc ba màu ở đây".

Danh tiếng của ngọc ba màu tương đối nổi tiếng trong giới pháp sư.

Hầu như tất cả pháp sư đều biết được sự kỳ diệu của ngọc ba màu.

Nó có thể giúp cho con người kéo dài tuổi thọ, gia tăng sức khỏe.

Đối với các pháp sư khác nhau thì có cách sử dụng khác nhau.

Trịnh Sở phớt lờ Lưu Cự Minh, ngay lập tức đi thẳng vào hang động.

Bây giờ anh chỉ muốn lấy được hai viên ngọc ba màu rồi trở về thành phố Giang Nam.

Không ở thành phố Giang Nam một ngày thì Trịnh Sở sẽ vô cùng lo lắng về việc liệu thể chất huyền âm của Hứa Thanh Vân có khiến cho cô chết bất đắc kỳ tử hay không.

Suy cho cùng thể chất huyền âm vô cùng đáng sợ, chỉ sợ đan phượng nham cũng không thể hoàn toàn áp chế, anh cần chuẩn bị nhiều thứ hơn cho Hứa Thanh Vân thì mới có thể yên tâm.

Tốc độ của Trịnh Sở rất nhanh, trong nháy mắt bóng người đã hoàn toàn biến mất vào sâu trong hang động.

Khi Lưu Cự Minh nhìn thấy Trịnh Sở lại đi sâu vào trong hang động thì anh ta cũng đi theo sau Trịnh Sở.

Khi Trịnh Sở đến nơi sâu nhất của hang động, anh nhìn thấy một chiếc quan tài màu đen đang phát sáng trên mặt đất.

Trên quan tài có vẽ những ký hiệu kỳ quái bằng máu tươi, lúc này đang lóe lên huyết quang.

Không nói lời nào, Trịnh Sở cầm trường kiếm linh lực chém thẳng xuống.

Ầm!

Cổ quan tài màu đen vỡ nát, những khối gỗ quan tài văng tung tóe khắp nơi, để lộ ra bên trong quan tài một tử thi.

Tử thi có mái tóc nhạt màu, làn da ngăm đen, trong miệng phát ra ánh sáng ba màu.

Trịnh Sở nhếch miệng cười nhạo, cuối cùng cũng biết tại sao Bách Quỷ Giáo lại ở đây.

Bởi vì ở nơi này có mai táng một thi thể cường đại, đám Bách Quỷ Giáo chắc chắn chuẩn bị dùng thi thể này luyện chế ra một hung thi đáng sợ.

Để thi thể không bị thối rữa thì Bách Quỷ Giáo còn cố ý nhét ngọc ba màu vào trong miệng thi thể, nếu không cho dù thi thể khi còn sống cường đại đến bao nhiêu thì cũng chỉ là một pháp sư, thi thể sao có thể không thối rữa.

Lưu Cự Minh đi theo sau Trịnh Sở, vừa nhìn thấy thi thể thì đã kinh hãi nói: "Sao đạo trưởng Nguyên Ngọc lại chết ở đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK