• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

1,

Bầu trời ngát xanh, gió mát trong lành, quán trà Thanh Nhạc phía tây Hòa Châu khá náo nhiệt, khúc Mai Rượu vừa hết, một ông lão gầy gò lật đật đi ra nối tiếp tiết mục, ai đó ở dưới đài lập tức hét lên: “Lão Kim, cuối cùng lão cũng xuất hiện, mọi người chờ lão suốt.”

“Đúng đấy, lần trước đang nói tới khúc hay thì phải chờ lần sau.” Một người khác phụ họa.

Ông lão chắp tay nói với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi các vị, mấy hôm nay ở nhà ta có việc, nay ta sẽ bù lại.” Lão nhấp vài ngụm trà rồi hắng giọng, luôn tiện xòe chiếc quạt trên tay ra: “Lần trước đang nói tới Ngũ Quỷ Cô Phong vô cùng lợi hại, kẻ nào kẻ nấy cầm binh khí vây lấy hảo hán kia…”

Phần mở màn ấy đã thu hút rất nhiều thực khách tới xem, xung quanh dần dần yên tĩnh lại. Người xem bên kia há mồm chăm chú lắng nghe, cầm miếng mứt lên rồi mà quên béng không bỏ vào miệng. Ngó lại thực khách bên đây vừa đưa một ngụm trà thơm vào miệng, đúng lúc nghe được đoạn hay, ngụm trà vẫn nằm mãi ở đấy, đợi đến khi ông lão nói “ba Quỷ chung số phận về chốn hoàng tuyền”, “hai Quỷ đền tội” mới nuốt ực xuống, cũng chẳng chú tâm đến việc nếm trà.

“Hay!” Ai đó vỗ tay hò reo. Không ít người hãy còn đắm chìm trong cảnh chém giết ác liệt ban nãy giờ mới choàng tỉnh dậy thở phào một hơi. Ngay khi hạ màn, tất cả đồng loạt cho một tràng pháo tay, còn có mấy người thấy rất hả dạ mà lấy trà thay rượu uống với nhau.

“Nói vậy thì hảo hán đánh Ngũ Quỷ kia đúng là một mình giương cả hai cung cứng, ngựa địch nghìn trùng coi tựa không(1), quả là can đảm!” Ai đó khen ngợi.

Đứa hầu nhỏ mặt đen ngồi trong góc phía đông nói với thiếu niên mặc áo gấm bên cạnh: “Công tử, công tử nghĩ hảo hán đó có xuất thân thế nào mà lại lợi hại như vậy?”

“Tiểu Mộc, đệ đúng là đầu đất mà, mấy lời của thuyết thư tiên sinh mà cũng tin là thật được!” Thiếu niên mặc áo gấm ký đầu đứa hầu nhỏ ấy một cái, nói: “Một mình hạ Ngũ Quỷ? Đệ nghĩ người ở sơn trại Cô Phong đó là bắp cải để đệ thái à? Ai nhìn thấy đâu hả?”

Tiểu Mộc cười ngây ngô, “Lão Kim kia vẫn dựa trên chuyện có thật mà ạ. Công tử, đệ nghe nói hai Quỷ còn lại kia bị trói chặt ném tới nha môn huyện Cừ Dương. Sáng ra huyện lệnh mở mắt dậy thì phát hiện trên trán mình dán một mẩu giấy, gỡ xuống xem thì thấy trên đó viết “Thiện ác tất có báo ứng”. Thế là gã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, không nhấc nổi người ra khỏi giường suốt mấy ngày liền. Sau cùng vẫn bị khâm sai đại nhân sai người lôi xuống giường.”

“Mấy ngày trước ta với cha đi ngang qua huyện Cừ Dương có nhìn thấy cáo thị, gã huyện lệnh đó cùng một giuộc với Ngũ Quỷ, ăn hối lộ còn làm trái luật, vài hôm nữa sẽ bị hành hình chung với hai Quỷ kia.” Thiếu niên mặc áo gấm nói.

Tiểu Mộc nói: “Công tử, đệ còn nghe đâu trong vụ này có người đứng ra giúp đỡ, nên đệ nghĩ những gì lão Kim kể không hẳn là bịa đặt đâu.” Cậu thè lưỡi: “Có lẽ chỉ hơi phóng đại một tẹo.” Cậu để ngón cái chạm vào đầu ngón út diễn tả, vẻ mặt vẫn hết sức ngưỡng mộ.

Thiếu niên mặc áo gấm không khỏi sờ cằm, vẻ đăm chiêu: “Nếu là người đó thì cũng có thể thật.”

Thiếu niên mặc áo gấm này tên Tần Tiểu Trảo, là con trai út của Tần Mục Thịnh Tần viên ngoại huyện Thần Khê, được coi là tú tài, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh nhưng lại có một vết sẹo nông dưới khóe mắt trái, nó dài khoảng một tấc, song nhìn không đáng sợ, trái lại còn tăng thêm chút cảm giác góc cạnh cho gương mặt.

Ở quán trà vẫn đang bàn tán sôi nổi, Tần Tiểu Trảo thấy trời đã muộn, sực nhớ có hẹn với mấy người bạn ở thư viện bèn kéo Tiểu Mộc rời đi. Lúc cậu nhìn lên thì bắt gặp một người đang ngồi ung dung thưởng bánh nếm trà bên góc cửa sổ phía tây, vẻ mặt rất thỏa mãn. Hai mắt Tần Tiểu Trảo sáng rỡ, vui mừng khôn xiết, lập tức rảo bước tới chỗ người đó. Nhưng chợt cậu dừng lại, nhìn đối phương từ trên xuống dưới. Người kia mặc một bộ y phục màu xanh, giữa lưng nhét một cây sáo nhỏ, bên hông đeo một thanh kiếm dài, chẳng biết bao kiếm kia làm bằng cây gỗ hay gì mà đen kịt, trông rất tầm thường, mà nhìn người này cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Tần Tiểu Trảo lấy làm nghi hoặc, cậu đưa tay sờ vết sẹo trên mặt, lẩm bẩm: “Bóng lưng của người này trông cũng quen đấy, nhưng nhìn y chẳng lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, tướng tá thế này chắc cũng chỉ là mấy gã quèn thôi, sao có thể là người đó được.”

Trong đầu Tần Tiểu Trảo vụt hiện lên một bóng lưng cầm kiếm, tuy nó mơ hồ nhưng suốt hai năm qua cậu vẫn khắc ghi trong lòng. Vào một đêm cách đây hai năm, cậu với Nhị tỷ là Tần Tiểu Duyệt đang trên đường đi thăm người bác bị ốm về, trời hôm đó tối tới mức giơ tay nhìn chẳng thấy ngón, bóng đêm khiến người ta nơm nớp lo sợ. Gia đinh A Thổ cẩn thận đánh xe ngựa, tiếng bánh xe lộc cộc hòa với tiếng gió. Chẳng hiểu sao Tần Tiểu Trảo lại thấy sợ, bèn nhích lại gần Nhị tỷ. Bỗng nhiên vang lên mấy tiếng huýt sáo, xe ngựa lắc mạnh, Tần Tiểu Trảo mơ hồ cảm nhận được lưỡi đao bức người và sát khí đáng sợ cách đó vài thước. Không khí nồng nặc mùi máu tanh, A Thổ ở cách đó mấy bước đã gục xuống, cổ hãy còn chảy máu. Tần Tiểu Trảo cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang lộn nhào, những tràng cười khành khạch khành khạch vang vọng ở nơi hoang vu khiến người ta sợ hãi tột cùng, Tần Tiểu Trảo vội vàng nắm chặt góc áo của Nhị tỷ.

“Nhị, Nhị tỷ…” Cậu run rẩy nhìn Tần Tiểu Duyệt.

Tần Tiểu Duyệt cắn chặt môi dưới không nói lời nào, một tay kéo Tần Tiểu Trảo ra sau lưng, tay kia tháo cây trâm trên tóc ra giơ ngang trước ngực, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Thế nhưng cây trâm vẫn bị hất ra một cách dễ dàng.

“Tiểu cô nương, nàng mà không nghe lời, thanh đao trên tay người huynh đệ đó của ta sẽ dễ bị lệch lắm.” Một gã nói với giọng ồm ồm.

Tần Tiểu Trảo chỉ thấy mặt mình chợt lạnh buốt, một cơn đau nhức tức thì ập đến. Cậu sờ tay lên mặt, khắp tay bỗng chốc dính đầy máu.

“Tam đệ!” Tần Tiểu Duyệt ở bên đây thấy mặt Tần Tiểu Trảo toàn máu là máu, cô thét to một tiếng, vừa là tuyệt vọng vừa là căm tức lại vừa là bất lực.

Tần Tiểu Trảo giãy giụa muốn nhào tới chỗ Tần Tiểu Duyệt, cậu cắn nghiến cánh tay đang ghìm chặt mình: “Thả Nhị tỷ ta ra!” Lần đầu tiên cậu thấy bất lực đến vậy, “Nhị tỷ.” Cậu gào đến khản cả cổ, nhìn chị gái mình bị người ta xé y phục, cậu hận bản thân mình quá yếu ớt.

Bỗng dưng vang lên mấy tiếng thét thảm, Tần Tiểu Trảo chỉ thấy trước mắt lóe lên vài đường đao, nhoáng một cái mấy gã áo đen kia đã ngã hết xuống đất, còn cái gã đang khống chế cậu chỉ vừa nói được chữ “Ngươi” đã hét thảm một tiếng rồi ngã người ra sau.

Tần Tiểu Trảo ngây người nhìn bóng người trước mặt, cậu từ từ đến gần, trời quá tối, chiếc nón tre trên đầu đối phương còn kéo xuống rất thấp che mất khuôn mặt, người đó cởi áo choàng ra khoác lên người Tần Tiểu Duyệt. Tần Tiểu Duyệt ôm chặt Tần Tiểu Trảo khóc rống lên. Tần Tiểu Trảo mở to hai mắt nhìn người đó, “Mạnh mẽ lên.” Người đó nói với cậu.

Đó cũng là câu duy nhất y nói với cậu. Y kéo xe ngựa qua và đỡ hai chị em vào trong, hỏi họ muốn đi đâu. Trên đường đi, Tần Tiểu Trảo thỉnh thoảng lại nhìn bóng lưng của người đó qua tấm rèm, là y, là y cứu mình và Nhị tỷ.

Khi xe ngựa tới trước cửa nhà, đám gia đinh ùa ra, cha mẹ cậu nghe tin cũng chạy ra đón, cậu được đám gia đinh rối rít dìu vào trong. Tần Tiểu Trảo nhìn khắp nơi tìm người đó, muốn mời y vào nhà để cảm tạ, song chẳng thấy bóng dáng của y đâu nữa.

Thế rồi bóng lưng ấy cứ ở mãi trong lòng Tần Tiểu Trảo, không khi nào phai mờ. Hai năm qua, nhà họ Tần vẫn không ngừng tìm kiếm vị ân nhân ấy, nhưng biển người mênh mông biết tìm ở đâu, tên họ thì không biết, mặt mũi thì chưa thấy bao giờ, đến cả hai chị em cũng không nhìn rõ, trong ấn tượng chỉ có mỗi một cái bóng lưng. Mà nhà họ Tần xưa nay rất trọng ơn nghĩa, thế là Tần viên ngoại bèn tìm người vẽ lại bóng lưng của vị ân nhân ấy theo trí nhớ của Tần Tiểu Trảo và Tần Tiểu Duyệt, sau đó treo nó trong nhà. Tần lão phu nhân còn đến chùa cầu nguyện cho đại ân nhân không biết tên tuổi ấy của nhà họ Tần vào mỗi dịp lễ tết.

Tiểu Mộc thấy Tần Tiểu Trảo cứ ngây người nhìn thanh niên ngồi ở góc phía tây, miệng còn lẩm bẩm cái gì bèn bước tới nói: “Công tử, sao thế ạ?”

Tần Tiểu Trảo xua tay, liếc nhìn thanh niên áo xanh rồi lắc đầu nói: “Thiên hạ người giống người rất nhiều, huống chi một cái bóng lưng.” Đoạn rời khỏi quán trà cùng Tiểu Mộc.

Thư viện Ly Sơn khá nổi tiếng ở Thần Châu, lại thêm liên tiếp có hai trạng nguyên nên thu hút rất nhiều người tới đây học. Ba năm trước Tần Tiểu Trảo vào đây theo học Cố phu tử, mà Cố phu tử chính là lão ân sư của hai vị trạng nguyên năm đó. Trong mắt người khác Tần Tiểu Trảo rất có tiền đồ, Cố phu tử còn nổi tiếng là một người nghiêm khắc, học trò của ông đương nhiên cũng không phải hạng phàm phu tục tử, ấy vậy Cố phu tử vẫn thường nói với Tần Tiểu Trảo rằng: “Mười phần thực lực mà trò cứ chỉ dùng năm phần, đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Nhưng Tần Tiểu Trảo lại không hề bận tâm điều đó, vụ việc xảy ra hai năm trước khiến Tần Tiểu Trảo nảy sinh ý nghĩ tập võ. Cậu không thể nào quên được nỗi bất lực và căm hận của bản thân khi ấy, thân là con trai mà chẳng bảo vệ được chị gái của mình, đã vậy còn bị kẻ xấu bắt làm con tin. Kể từ đấy Tần Tiểu Trảo đã thề phải trở nên mạnh hơn, bóng lưng mơ hồ trong trí nhớ chính là tấm gương của bản thân, thế là cậu cứ nài nỉ cha cho học võ. Tần viên ngoại đành chịu thua, ngẫm thấy luyện chút võ công phòng thân cũng tốt bèn đồng ý, nhưng tuyệt đối không được vì học võ mà bỏ bê sách vở, ông vẫn luôn đặt hy vọng vào Tần Tiểu Trảo, mong muốn cậu làm quan để rạng rỡ tổ tông, mà không hề biết đứa con có suy nghĩ riêng của mình.

Hôm nay Tần Tiểu Trảo trò chuyện với mấy người bạn học ở thư viện được một lát thì xin về sớm. Về đến nhà, bóng lưng của người thanh niên ban nãy bỗng lóe lên trong đầu, cảm giác hình như từng gặp ở đâu rồi lại dâng lên, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng trên tường với vẻ mặt trầm tư. Một năm qua theo sư phụ Đắc Tiền học võ, cậu đã nghe được không ít chuyện giang hồ, nhớ lại kiếm pháp của ân công ngày ấy ắt cũng là một cao thủ dùng kiếm, trông thiếu niên kia non nớt chắc cũng không mạnh hơn mình là bao. Tần Tiểu Trảo lắc đầu không suy nghĩ nữa, cậu kính cẩn cúi người trước bức tranh, nói: “Ân công, hy vọng một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy ân công.”

Hôm sau, Tần Tiểu Trảo từ trong cửa tiệm vải của nhà mình bước ra, thấy trời vẫn còn sớm bèn vào quán bánh mứt đối diện nghỉ ngơi một lát. Trùng hợp thay, người thanh niên hôm qua đang ngồi ở bàn bên cạnh, ngồi cùng bàn với hắn còn có hai người. Một người trung niên nước da ngăm đen, vẻ mặt uy nghiêm, khiến người ta bất giác thấy kính nể, ngồi bên cạnh là một thư sinh gầy gò trắng trẻo, tuổi khoảng ba mươi. Tần Tiểu Trảo nghe người thư sinh trắng trẻo nói với thanh niên: “Triển thiếu hiệp, lần này nhờ có cậu tương trợ, trại Cô Phong mới bị triệt tiêu, những lần trước cũng là được cậu giúp đỡ, bọn ta vô cùng cảm kích, chẳng hay Triển thiếu hiệp đã cân nhắc về lời đề nghị lần trước chưa?”

Tần Tiểu Trảo nghe xong thì lấy làm kinh ngạc, chẳng lẽ người thanh niên này là hảo hán diệt Ngũ Quỷ Cô Phong mà mọi người vẫn đồn? Cậu nhìn kỹ lại người thanh niên, trông hắn có chút lười biếng, song giữa lông mày lại toát ra vài phần bất khuất. Chỉ thấy người thanh niên cười nhẹ, cắn một miếng mứt quýt, tấm tắc nói: “Công Tôn tiên sinh, dạ dày Triển mỗ không được tốt lắm, không chịu nổi cơm của nha môn, đồ ăn ở đấy còn chẳng mềm và ngọt bằng bánh ngọt ở chốn nhỏ này.”

“Triển thiếu hiệp, Bao đại nhân thành tâm mời cậu, Khai Phong phủ đang rất cần trang nghĩa hiệp như cậu.” Thư sinh nói.

“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, ý tốt của hai người tại hạ xin nhận, nhưng Triển Chiêu có thế giới của riêng mình, quan trường không phù hợp với tại hạ.” Người thanh niên kẹp một miếng mứt quýt lên nói tiếp: “Trường kiếm trong tay Triển mỗ cũng giống với luật pháp của đại nhân thôi, chỉ khác phương thức và cách thức, nhưng kết quả thì như nhau.” Thanh niên chia miếng mứt quýt thành hai phần bằng nhau, bày ra lòng bàn tay rồi chìa về phía trước: “Đều là công bằng.”

“Không phải vậy.” Người trung niên da ngăm vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Những gì Triển thiếu hiệp thấy chỉ mới là một mặt thôi.”

“Hả?” Thanh niên nói: “Bao đại nhân có gì chỉ giáo?”

Người trung niên da ngăm mỉm cười: “Bản phủ tin sau này Triển thiếu hiệp sẽ hiểu.” Ông đưa tay lấy một miếng mứt quýt bỏ vào miệng thưởng thức: “Bánh ngọt ở Khai Phong phủ không thua gì ở đây, mùi vị Nam Bắc dù khác nhau nhưng đều có vị ngon riêng, bản phủ hoan nghênh Triển thiếu hiệp đến nếm thử bất cứ lúc nào.” Ánh mắt ông đầy mong chờ và tự tin.

Bấy giờ Tần Tiểu Trảo chợt nói: “Hóa ra người trung niên da ngăm kia là khâm sai ở huyện Cừ Dương, Bao Chửng Bao đại nhân của phủ Khai Phong, không ngờ người thanh niên tự xưng Triển Chiêu này được phủ Khai Phong coi trọng tới vậy, tất không thể là hạng tầm thường như mình nghĩ trước đó được!”

Mấy người họ tán gẫu thêm vài câu rồi chia tay, thấy thanh niên đi về hướng Đông Thành, Tần Tiểu Trảo nhất thời tò mò bèn bám theo. Hôm nay là hội chùa ở Đông Thành, từ xa Tần Tiểu Trảo nhìn thấy thanh niên và một đám trẻ con đang hớn hở xúm quanh một người bán hàng rong nặn tượng đất.

“Hồi nãy bản công tử có nghe lầm không vậy?” Tần Tiểu Trảo sờ lỗ tai mình, nghĩ bụng: “Đây rõ ràng là đồ con nít mà.”

Thanh niên dạo loanh quanh một lúc rồi rời khỏi thành, ban đầu Tần Tiểu Trảo còn đuổi kịp, nhưng sau một lát, dù đã đi nhanh hết cỡ mà bóng lưng của thanh niên vẫn cách mình mỗi lúc một xa, thoắt cái đã biến mất trong rừng. Tần Tiểu Trảo lau mồ hôi trên trán ngó nhìn khắp nơi, tự hỏi sao mới đó đã không thấy đâu? Đang nói thầm trong bụng thì vai trái bỗng đau nhói, một cái gì đó lăn xuống đất, Tần Tiểu Trảo nhìn lại thấy là một quả trái cây.

“Tiểu huynh đệ, đuổi theo một đoạn đường như vậy chắc cũng mệt rồi, ăn trái cây vào cho đỡ khát.”

Tần Tiểu Trảo nghe tiếng ngẩng đầu lên, bắt gặp thanh niên kia đang ngồi trên một cành cây nhìn xuống phía mình. Tần Tiểu Trảo nhặt trái cây lên, lấy ống tay áo lau sạch. Thật tình chạy cả một đoạn đường như vậy rất khát, cậu xấu hổ cười cắn một miếng.

Người thanh niên nói: “Cậu không sợ ta hạ độc ư?”

Tần Tiểu Trảo chùi miệng đáp: “Không sợ, vì huynh là người tốt.”

“Tiểu huynh đệ khá thú vị đấy.” Còn chưa dứt câu người thanh niên đã nhảy xuống đứng trước mặt Tần Tiểu Trảo.

“Ta biết huynh tên Triển Chiêu, là hảo hán dẹp trại Cô Phong, lúc ở quán bánh mứt ta nghe cả rồi.” Tần Tiểu Trảo dừng một lát: “Ta, ta vẫn luôn muốn làm mình trở nên mạnh hơn, giống như huynh vậy, cho nên…” Còn chưa nói xong, thanh niên bỗng dưng túm lấy vai Tần Tiểu Trảo nhảy lên không.

Theo thân hình vụt đi, tán cây khẽ rung lên, thanh niên cắp theo Tần Tiểu Trảo nhảy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, hệt như linh miêu. Tần Tiểu Trảo chỉ thấy cây cối xẹt nhanh qua mặt, mấy cành cây phía sau như có thứ gì đập vào kêu côm cốp. Mãi họ mới đáp được xuống đất thế mà còn chưa kịp đứng vững chân thì ai đó lại lên tiếng: “Triển Chiêu, trình độ tháo chạy của ngươi cũng không tệ.”

Tần Tiểu Trảo nhìn kỹ lại, đứng cách đó không xa có một người, tuổi chừng hai mươi, ánh mắt sắc lạnh. Tần Tiểu Trảo không khỏi rùng mình.

“Món quà gặp mặt mà huynh đài tặng cho Triển mỗ nặng quá, lần đầu gặp mặt tại hạ nhận không nổi.” Đang nói thì Triển Chiêu giơ tay trái lên, mấy chiếc đinh táo cắm phập xuống đất, cách chỗ người kia chưa tới mấy tấc.

Tần Tiểu Trảo hoảng hốt thè lưỡi: “Ôi, ban nãy là mấy thứ này sao, may là cắm vào cây, chứ cắm vào người thì có mà thành tổ ong.”

Người kia liếc nhìn đám đinh táo trên mặt đất hừ một tiếng: “Với Nam hiệp mà nói, quà thế này hãy còn nhẹ.”

Tần Tiểu Trảo nghe vậy vỗ đầu suy nghĩ, dạo gần đây nghe Phương giáo đầu kể chuyện giang hồ, có mấy lần nhắc đến Nam hiệp Triển Chiêu, thật là, vậy mà mình lại quên béng, bảo sao luôn cảm thấy cái tên này nghe quen tai. Tần Tiểu Trảo rất kích động.

“Ta tên Tiêu Nhiên.” Người kia nói: “Quà lần sau của ta sẽ còn nặng hơn nữa!” Đoạn liếc sang Tần Tiểu Trảo, nói: “Bất quá cũng khác được kẻ tạp nhạp.” Nói xong nhẹ nhàng rời đi.

“Này, bản công tử ta có tên có họ, kẻ tạp nhạp gì hả?” Tần Tiểu Trảo không vui.

“Tiêu Nhiên.” Triển Chiêu lấy vỏ kiếm khều một cái, một cây đinh táo văng lên rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Sư phụ, đồ đệ Tần Tiểu Trảo xin bái sư phụ một lạy.” Tần Tiểu Trảo quỳ phịch xuống, sắp sửa khấu đầu với Triển Chiêu.

Triển Chiêu bỗng né qua một bên: “Chờ đã, tiểu huynh đệ, ta không hề có suy nghĩ sẽ thu nhận đồ đệ.”

“Sư phụ, vậy bây giờ sư phụ suy nghĩ cũng chưa muộn mà.” Tần Tiểu Trảo hớn hở ra mặt.

“Ta lớn hơn cậu cùng lắm chỉ vài tuổi, cậu gọi sư phụ như vậy chẳng khác nào nói ta già.” Triển Chiêu xua tay.

“Ta…” Tần Tiểu Trảo nguýt mắt một cái, bảo thầm trong bụng: “Ta đây còn chưa nói mình sẵn lòng hạ thấp vai vế.”

Triển Chiêu xòe tay ra nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, đinh táo này với quả táo kia tuy chỉ khác có một chữ nhưng lại khác biệt nhau hoàn toàn. Đinh táo này giờ đang dính đất, nhưng bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào cũng có thể đổi thành dính máu đấy.”

“Sư phụ chỉ hù ta thôi.” Tần Tiểu Trảo vênh mặt nói: “Ta không sợ.”

“Về đi!” Triển Chiêu nói.

“Không phải, sư phụ, ta…” Tần Tiểu Trảo còn muốn nói gì, nhưng Triển Chiêu đã nhảy lên cành cây trên đầu, mũi chân đạp vài cái, thế là mất hút vào trong rừng. Tần Tiểu Trảo thở dài, ủ rũ quay về nhà.

“Tần công tử, cậu làm ta chờ mãi.” Một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt râu ria bước lên nghênh đón.

“Phương giáo đầu.” Bấy giờ Tần Tiểu Trảo mới nhớ chiều nay mình có hẹn Phương Minh đến dạy võ cho.

“Phương giáo đầu.” Tần Tiểu Trảo bỗng giữ chặt Phương Minh: “Ngài đoán xem hôm nay ta gặp được ai, Nam hiệp Triển Chiêu, là Nam hiệp Triển Chiêu mà ngài kể với ta đấy.”

Phương Minh ngạc nhiên nói: “Thật ư?”

“Ngay bên ngoài Đông Thành.” Tần Tiểu Trảo rầu rĩ nói: “Ta cũng mới biết đây thôi, tiếc thật, ta muốn bái huynh ấy làm sư phụ, thế mà huynh ấy chuồn còn nhanh hơn thỏ. Lần sau, lần sau ta phải nghĩ cách khiến huynh ấy nhận ta làm đồ đệ mới được.”

(Hết chương 1)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1) Theo bản dịch của Trần Đông Phong. Nguyên văn là “一身能擘两雕弧,虏骑千重只似无”, một câu trong bài thơ “Thiếu niên hành kỳ 3” của Vương Duy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang