KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
* * *
2,
Dòng suối róc rách, làn gió mơn man thoáng đưa hương cỏ cây, bên tai nghe tiếng chim hót hòa với tiếng nước chảy, cảm giác rất khó tả.
“Nơi này vậy mà lại có vài nét của núi Kỳ Mậu.” Triển Chiêu nghĩ bụng, bất chợt nhớ tới sư phụ Sở Chi Hàn. Năm sáu tuổi hắn theo sư phụ lên núi Kỳ Mậu học võ, thấm thoát đã mười bốn năm, mà kể ra từ ngày xuống núi tới giờ cũng đã hai năm rồi hắn vẫn chưa quay lại.
“Này, tên đứng ở bên kia muốn chết hay muốn sống?” Một tiếng hét to cắt ngang dòng suy nghĩ của Triển Chiêu, có hai người cầm vũ khí lần lượt nhảy ra từ phía bên cạnh.
Triển Chiêu quay sang, thấy hai người kia chỉ chừng ba mươi tuổi, một người cao ráo thân hình lực lưỡng, một người đen lùn thân hình rắn chắc.
“Đại ca, ta thấy tên này được đấy.” Người đen lùn nói, giọng vang như chuông.
Triển Chiêu để ý thấy đại đao trong tay hai người có chói mắt thật nhưng hướng về phía mình chỉ là sống đao, tuy đe dọa song không hề có sát khí.
“Tất nhiên muốn sống.” Triển Chiêu nói không nhanh không chậm.
“Dễ nói thôi.” Người cao quơ đao, “Vậy ngươi cưới em gái của ta ngay đi.”
Triển Chiêu sửng sốt một thoáng, cảm thấy rất buồn cười, xưa nay chỉ nghe người ta bắt vợ chứ chưa nghe ai bắt em rể bao giờ. Triển Chiêu nhìn người cao ráo kia thấy y cũng nghiêm túc chứ không phải đùa.
“Vậy ta chết còn hơn.” Nói rồi Triển Chiêu ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt vươn cổ ra, bộ dạng giống như đang chờ chết.
Hai người thấy vậy ngớ người nhìn nhau.
“Này, tại sao ngươi lại muốn chết?” Người cao vô cùng khó hiểu.
Triển Chiêu trố mắt nghiêng đầu nói: “Hai vị trông tráng kiện thế này, tại hạ chỉ có một mình, chắc chắn không đánh lại rồi. Nhưng nếu chấp thuận, ngươi vô lý gả em gái mình như vậy, đủ hiểu em gái ngươi là người ra sao rồi, ta mà lấy nàng, sau này ắt phải chịu cảnh sống không bằng chết, vậy chi bằng một đao chết cho rồi.”
“Hừ, em gái ta xinh đẹp, ngoan ngoãn, cấm bôi nhọ nó.” Người cao nói, “Nói thế này đi, tiểu tử, Đại gia đây nói cưới không phải cưới thật, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời Đại gia diễn cho tốt, Đại gia cam đoan không để ngươi mất một sợi tóc nào, đến chừng đó sẽ đãi ngươi rượu ngon món ngon, còn nhận ngươi làm ân nhân nữa, thế nào hả?”
Người đen lùn giậm chân nói: “Đại ca, nói nhiều với hắn làm gì, cứ trói hắn đi là được rồi.” Vừa nói vừa bước tới tóm chặt cánh tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng không giãy giụa, chuyện hiếm lạ thế này e rằng có ẩn tình, chi bằng cứ đi theo xem thử, sẵn tiện lấp đầy cái bụng.
Triển Chiêu để yên cho hai người họ giải đi xuôi theo một con đường núi quanh co, khoảng chừng nửa canh giờ sau, phía trước hiện ra một sơn trại cỡ vừa dựng cạnh suối, mấy tên lâu la đứng chờ ở cổng lập tức ùa ra, người cao giao Triển Chiêu cho đám lâu la: “Chiêu đãi tốt vào. Nhưng không có nghĩa là để hắn chạy đâu đấy.”
Đám lâu la vâng dạ rồi giải Triển Chiêu vào sơn trại.
“Phương Đại Đầu, Tứ gia đi đón tiểu thư đã về tới chưa?” Người cao gọi một tên lại và hỏi.
“Bẩm Đại gia, Tứ gia với tiểu thư vẫn chưa về tới, nhưng giờ này chắc cũng sắp về tới rồi đấy ạ.” Tên lâu la nhìn sắc trời thưa.
“Nhị đệ, ngươi đi xem Lão Tam bố trí tới đâu rồi, ta đi tuần tra bên ngoài sơn trại.” Người cao nói với người đen lùn.
Lại nói Triển Chiêu bị đám lâu la đẩy vào phòng, tay nải đồ đạc trên người bị bỏ sang một bên, thỉnh thoảng lại có lâu la chạy ra chạy vào, kẻ bưng thức ăn người trang trí phòng rất náo nhiệt. Triển Chiêu thấy căn phòng này rất rộng, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bên trong lẫn bên ngoài đều dán chữ hỉ đỏ rực. Một chốc sau có người bê hỉ phục tân lang đến, đám lâu la thấy người đó thì đồng thanh chào: “Tam gia.”
Triển Chiêu thấy người đến khoảng hai mươi tuổi, mày rậm, mặt chữ điền, trông khá điềm đạm.
Người đó cởi trói cho Triển Chiêu, nói: “Công tử đừng sợ, tuy bọn ta chiếm núi làm vua nhưng chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, lần này cũng do hai vị ca ca của ta nóng nảy quá thôi.”
Triển Chiêu duỗi người giãn gân cốt, nói: “Nghe bọn họ gọi huynh là Tam gia, chắc hẳn huynh là Tam đương gia ở đây rồi, tại hạ cũng tò mò vì chỉ nghe bắt vợ chứ chưa nghe ai bắt em rể bao giờ.”
“Công tử, thật ra là bất đắc dĩ cả.” Người đó nói, “Chỗ này tên là trại Vân Thủy, bốn huynh đệ bọn ta là đương gia ở đây, người cao cao mà công tử gặp vừa rồi là Đại ca ta, người còn lại là Nhị ca ta.” Y nói tiếp: “Đại ca ta có một cô em gái vừa tròn mười bốn tuổi rất lanh lợi, sống ở đầu thôn phía Tây núi, hôm trước sang đây không ngờ lại gặp phải Diêu Chi Nhậm của trại Vân Lĩnh, hắn lập tức cầu thân với Đại ca ta. Diêu Chi Nhậm đấy là tên “Nhắm Thịt Người(*)“, ai đời lại đưa em mình vào miệng cọp, Đại ca ta bèn viện lý do đã hứa hôn với người khác trước đó rồi, tên Diêu Chi Nhậm đấy lập tức sầm mặt lại nói Đại ca ta lừa hắn, Đại ca ta đành phải nói bây giờ đang sắm sửa đồ cưới với muội muội, hai ngày nữa là ngày đại hỉ, đằng trai là một gia đình khá giả ở ngoài núi, vậy Diêu Chi Nhậm mới bỏ qua.”
(*Gốc là 要吃人, gần đồng âm với tên Diêu Chi Nhậm 姚之任. Tác giả chơi nói lái mà mình không chuyển được)
Triển Chiêu nói: “Nếu bỏ qua thật thì tại hạ đã chẳng ở đây.”
Người đó nói tiếp: “Vốn dĩ Đại ca của ta định đưa muội muội lánh đi, nhưng làm vậy chẳng khác nào chứng tỏ Đại ca nói dối, tên Diêu Chi Nhậm dễ gì mà bỏ qua, đây cũng không phải lần đầu hắn viện cớ kiếm chuyện như vậy. Không phải huynh đệ bọn ta sợ hắn, nhưng Diêu Chi Nhậm ấy rất lợi hại, dưới hắn còn có một số cao thủ, nếu giờ đánh nhau liều mạng thì cũng chẳng được kết quả tốt đẹp gì, khéo lại còn liên lụy muội muội. Có điều thời gian gấp rút mà vẫn chưa chọn được người, Đại ca với Nhị ca nóng lòng bèn xuống núi tìm, tình cờ đụng phải công tử, thấy công tử nhã nhặn bèn bắt về đây.”
Triển Chiêu thấy thái độ người đó cũng chân thành, bèn nói: “Ta một mình đi xa nhà chỉ mong được bình an, giờ bị đưa đến đây rồi, hết thảy nghe theo các vị đương gia vậy.”
Người đó mừng rỡ nói: “Thế tốt quá, công tử yên tâm, chỉ cần màn kịch này diễn xong, huynh đệ bọn ta ắt tiễn công tử rời núi, ngoài ra còn có hậu tạ, công tử tạm thay hỉ phục này trước đi.”
Bấy giờ Triển Chiêu tự hỏi Diêu Chi Nhậm đó là kẻ thế nào, hắn cũng muốn gặp thử.
Triển Chiêu vừa thay xong hỉ phục, chỉnh tề áo mũ thì nghe bên ngoài có người la: “Mấy vị gia, không hay rồi, tiểu thư bị cướp rồi ạ.”
Mọi người đều hoảng hốt, “Tiểu Lục, nói rõ ràng xem, Tứ gia đâu?”
“Chúng… chúng tiểu nhân với Tứ gia đi đón tiểu thư, nhưng đến nơi thì không thấy người đâu hết, chỉ thấy ở trước cửa có mấy dấu chân với dấu bánh xe lộn xộn, Tứ gia lập tức biến sắc nói tiểu thư bị tên “Nhắm Thịt Người” kia bắt đi rồi, bảo tiểu nhân quay về báo tin, còn Tứ gia với mấy huynh đệ khác đuổi theo cứu người ạ.”
“Tiểu muội!” Trán người cao nổi hết gân xanh, “Diêu Chi Nhậm, ngươi ức hiếp người quá đáng, đương gia đây sợ ngươi à!”
“Các huynh đệ, nếu không xả cục tức này, trại Vân Thủy chúng ta sau này còn mặt mũi nào nữa.” Người đen lùn vớ lấy binh khí xông ra ngoài.
“Đúng, liều với chúng, cứu tiểu thư!” Toán người hô to, rầm rập cầm vũ khí lên.
“Đáng hận! Liều chết con mẹ nó!” Người mặt chữ điền tức giận đập bàn, bỏ mặc Triển Chiêu lao ra khỏi phòng.
Trên đường núi, tiếng chiêng tiếng kèn đi kèm với tiếng cười, một toán người vây quanh một chiếc xe ngựa.
“Hôm nay là ngày lành của Đại trại chủ, huynh đệ chúng ta về uống rượu chứ hả.”
“Đương nhiên, trại Vân Thủy là cái đách gì. Chúng mà dám đến, chúng ta tiện thể biến khúc suối này thành lãnh thổ của chúng ta.”
Đang nói thì phía sau có người báo: “Người của trại Vân Thủy đã đuổi tới rồi.”
“Các huynh hệ, giương vũ khí lên, diệt sạch trại Vân Thủy làm quà cho trại chủ!”
Trên con đường núi hẹp và dài, bóng người loạn xạ, ánh đao chói lòa, tiếng binh khí va đập vào nhau không ngừng vang lên, chiếc xe ngựa đỏ giữa lớp bụi mịt mù càng thêm nổi bật, bên kia dù không nhiều người nhưng vẫn cố gắng áp sát xe ngựa.
“Triệu Tứ gia, ngươi đừng phí công sức nữa, chẳng bằng theo ta về trại Vân Lĩnh đi.” Một tên bé gầy nói, tên này là Niên Lợi, Nhị đương gia của trại Vân Lĩnh, đứng cạnh y là Tam đương gia Mậu Chấp.
“Niên Hầu Tử, bớt lắm lời đi, hôm nay Triệu Hổ ta phải mang người về cho bằng được, mau trả em ta lại đây.” Một người trừng mắt nói, tung một cú song phi đạp ngã một tên lâu la, đoạn xoay người vung đao chém tiếp một tên khác.
Người của trại Vân Thủy ít ỏi, mấy người họ vốn dĩ chỉ đi đón tiểu thư, không như trại Vân Lĩnh đi cướp người mà có chuẩn bị trước, chẳng mấy chốc phía trại Vân Thủy chỉ còn lại một mình Triệu Hổ cố bám trụ.
“Ha ha, các huynh đệ hầu hạ Triệu tứ gia cho tốt vào.” Một tràng cười gằn vang lên giữa đám đông đang la hét.
“Tứ đệ, đừng sợ, bọn ta đến rồi đây!” Lúc này ở phía xa có người quát lớn, theo sau là tiếng binh khí ra khỏi vỏ “soàn soạt” vang lên, “Hỗ trợ Tứ đương gia, cứu tiểu thư!” Là đoàn người của trại Vân Thủy tới chi viện.
Mậu Chấp nhịp chân, quơ hoàn đao trong tay nói với Niên Lợi: “Ái chà, đến đủ cả rồi, đang chờ nãy giờ đây, Nhị ca, đã thế chúng ta cùng diệt sạch hết đi.”
Choang choảng choang choảng binh khí dọc ngang, hai bên xông vào đánh nhau. Chợt một người mặc hỉ phục đỏ nhảy vào giữa, né bên này lách bên kia, lên xuống di chuyển nhẹ nhàng, chính là Triển Chiêu, chỉ thấy hắn chìa vỏ kiếm tới chặn con đao đang chém về phía lưng Triệu Hổ của Mậu Chấp, cổ tay khẽ hất đánh nó văng ra, tiếp đến chĩa thẳng vỏ kiếm vào ngực Mậu Chấp. Mậu Chấp giơ đao chặn, song vỏ kiếm kia bỗng nhiên lại đánh bốp xuống phía dưới, Mậu Chấp lập tức thấy đùi trái đau điếng, không đứng nổi nữa ngã người về sau. Triển Chiêu tức thì bước tới dí chuôi kiếm vào cổ họng Mậu Chấp: “Cả ngày nay tại hạ vẫn chưa ăn gì, chớ có lộn xộn, bằng không ta không chắc cánh tay này của ta sẽ đủ sức giữ được thanh kiếm không cho nó tuột khỏi vỏ cắt một đường trên cổ ngươi.” Bấy giờ Mậu Chấp nào dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy cổ họng lạnh toát.
“Đại ca, chẳng phải đây là cái tên chúng ta bắt về ư, nhìn cách hắn ra tay không lẽ chúng ta bị chơi rồi.” Ai đó ngẫm lại.
Triển Chiêu quay lại cười: “Nhị đương gia, nương tử bị người khác bắt đi phu quân sao có thể ngồi yên nhìn được chứ, Nhị đương gia nói xem có đúng không?”
Một chiêu ấy cũng khiến phía trại Vân Lĩnh khiếp sợ, võ công của Mậu Chấp chỉ đứng sau Đại trại chủ với Niên Lợi thế mà đã bị khống chế chỉ với mấy chiêu, trại Vân Thủy này từ khi nào lại có một tên lợi hại như vậy.
Sắc mặt Niên Lợi trắng bệch, sợ sệt chỉ tay nói: “Ngươi… ngươi là Triển Chiêu!” Lời ấy vừa thốt ra, ai ai cũng kinh hãi, hắn ta chính là Nam hiệp mới nổi lên trên giang hồ những năm gần đây.
Triển Chiêu liếc nhìn lại Niên Lợi: “Ngươi biết ta?” Triển Chiêu chắc chắn mình chưa từng gặp người này.
Đột nhiên Niên Lợi chộp lấy tên lâu la bên cạnh, “bốp bốp”, cứ thế xô từng tên một về phía Triển Chiêu, rất nhanh Niên Lợi đã tới được chỗ xe ngựa, gã vung đao nhắm thẳng vào chiếc xe ngựa chém xuống. Giữa tiếng la hoảng hốt, Triển Chiêu nhấc chân đạp ngã đám lâu la mà Niên Lợi xô tới. Mọi người hoa hết mắt, chỉ thấy ở trước mặt hình như vừa có một thứ gì lao đi như tên bắn phát ra tiếng “vù vù”, chợt nghe một tiếng “a” Niên Lợi đau đớn ôm lấy cổ tay kêu thét lên, nhìn kỹ lại thì thấy thanh đao của Niên Lợi đã bị vỏ kiếm của Triển Chiêu chặn lại, khắc tiếp theo một bóng đỏ kèm một đường sáng xẹt qua chắn trước xe ngựa, mọi người lập tức ớn lạnh.
“Ta không muốn thấy máu trong ngày đại hỉ, nhưng nếu có người cứ ép ta, cũng không phải là không thể.” Triển Chiêu lạnh lùng nói, máu tươi chảy ra theo kẽ tay Niên Lợi.
“Chạy, chạy lẹ!” Niên Lợi run rẩy nói, đám người sợ sệt bỏ chạy vào rừng theo.
Trường kiếm tra vào vỏ: “Cô nương vẫn ổn chứ?” Triển Chiêu đến gần hỏi, ngờ đâu một thanh trường kiếm bỗng lao ra khỏi xe đâm thẳng tới, Triển Chiêu né sang một bên, một cô gái đeo mũ phượng khăn quàng vai giơ kiếm ngang ngực, gương mặt nàng rất xinh đẹp, tuổi mới mười bảy mười tám, nàng quắc mắt lên nhìn Triển Chiêu: “Trông tướng mạo ngươi cũng đàng hoàng thế mà lại đi làm chuyện cầm thú!” Nói xong loan kiếm lên không, kiếm quang tức khắc tỏa ra tứ phía ập xuống đầu Triển Chiêu, cứ như vạn ngôi sao kết thành một dải vây lấy hắn.
Người của trại Vân Thủy không khỏi căng thẳng. “Keng keng”, một đường kiếm quang khác xuyên qua vòng vây, chém đứt dải kiếm sao ấy, cô gái kia nhảy cách ra một trượng, Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ cúi đầu chào: “Nương tử kiếm pháp tốt, vi phu đã được lĩnh giáo.”
Cô gái nghe vậy lập tức đỏ mặt: “Hừ, ai là nương tử của ngươi!” Bảo kiếm đã muốn đánh tới.
“Khoan đã, cô là ai? Còn em gái ta đâu?” Một người nhảy tới ngăn lại.
“Em gái ngươi? Các ngươi không phải người của trại Vân Lĩnh tới cướp dâu à?” Cô gái nghi hoặc nói.
Triệu Hổ bước qua hét to: “Bọn ta không phải người của trại Vân Lĩnh, bọn ta đến ngăn vụ cướp dâu ấy.”
“Ngăn vụ cướp dâu? Chứ không phải cướp dâu sao?” Cô gái nhìn xung quanh, thấy binh khí nằm loạn xạ dưới đất, còn có mấy tên nước da khác nhau nằm la liệt, đám người đứng trước mặt cũng có không ít người bị thương.
“Bọn họ là hảo hán của trại Vân Thủy, tới đây cứu tiểu thư. Đám người trại Vân Lĩnh tới cướp dâu đã bỏ chạy từ lâu rồi.” Triển Chiêu nói.
Cô gái chỉ vào Triển Chiêu: “Thế còn ngươi là ai? Không phải tên Diêu Chi Nhậm kia à?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Ta là phu quân bị bắt giữa đường. Vị nương tử đây…”
“Ta, ta không phải nương tử của ngươi!” Cô gái trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
“Không gọi cô nương là nương tử thế gọi cô nương là gì?” Triển Chiêu nói.
“Đinh Nguyệt Hoa.” Cô gái cởi mũ phượng ra, xoa cổ nói, “Thứ này nặng chết đi được, lại còn phải ngồi trong chiếc xe ngột ngạt này biết bao lâu.”
Triển Chiêu cảm thấy dáng vẻ của cô gái rất dễ thương, biểu cảm còn có chút trẻ con.
“Đinh cô nương, vậy em gái ta đâu rồi?”
“Nàng đang trốn trong căn nhà nhỏ ở đầu thôn phía Tây núi.” Đinh Nguyệt Hoa nói: “Hóa ra ngươi là anh của Mai Nhi cô nương sao, hiểu lầm rồi.” Đinh Nguyệt Hoa áy náy nói.
“Tam đệ, Tứ đệ, mau mời hai vị ân nhân về sơn trại nghỉ ngơi trước, ta với Nhị đệ đi đón Mai Nhi về.”
Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa bèn theo mọi người về trại Vân Thủy.
Triển Chiêu vặn vẹo tứ chi, nói to: “Chỗ này đau, chỗ này cũng đau, kiếm pháp ban nãy của Đinh cô nương quả thực lợi hại, tại hạ bị mũi kiếm của cô nương quét qua bây giờ đau nhức khắp người.”
“Ban nãy hỗn loạn quá, thấy ngươi mặc hỉ phục bước tới ta cứ tưởng ngươi là tên Diêu Chi Nhậm, cho nên mới đánh thẳng tay.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Ngươi không sao chứ?”
“Bây giờ không sao, nhưng nếu cứ tiếp tục không ăn gì thì có sao thật đấy.” Triển Chiêu cầm đũa lên nói: “Ăn lót dạ trước đã, Đinh cô nương ngồi trong xe ngựa tù túng cả buổi chắc cũng mệt rồi, ăn một chút đi. Cô với ta cũng chẳng phải phu thê sắp thành thân thật nên không cần phải khách sáo, giữ lễ nghĩa như thế.”
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, nói: “Trên đường đi ta nghe họ gọi ngươi là Nam hiệp gì đấy, thực tình không nhìn ra.” Đinh Nguyệt Hoa dừng một chốc: “Trong ấn tượng của ta, hiệp khách phải có một dáng vẻ nghiêm nghị và oai phong giống như hai người anh của ta vậy.”
“Tại hạ là Triển Chiêu, không nhầm vào đâu được, còn Nam hiệp gì đấy, ờ… nán lại ở miền Nam lâu nên tạm thời được nhập thành cái danh Nam hiệp ấy.” Triển Chiêu cúi đầu ăn.
Đinh Nguyệt Hoa xoa bả vai: “Bộ y phục mũ phượng khăn quàng kia nhìn thì đẹp chứ mặc vào mệt kinh khủng, còn mệt hơn cả luyện kiếm nữa.”
Nói xong bắt đầu ăn, nàng quả thật rất đói, dần dà, chỉ thấy đôi đũa của Đinh Nguyệt Hoa gắp thức ăn lia lịa, Triển Chiêu ngồi một bên chỉ cầm đũa chứ không gắp nữa. Cô nương này, quả thực rất tự nhiên! Triển Chiêu cười thầm.
Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu ngồi bên kia cứ cắn đũa nhìn mình cười bèn dừng đũa nói: “Ngươi cười gì vậy?”
Triển Chiêu cầm đũa chỉ: “Cô nương ăn vội quá rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa sờ khóe miệng, hóa ra là dính hạt cơm, nàng “A” một tiếng rồi vội vàng lau sạch, xấu hổ đến đỉnh điểm, khuôn mặt đỏ bừng.
“Ờ…” Triển Chiêu lập tức cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, hắn gãi đầu ho khụ một tiếng, nói: “Mùi vị của món gà hầm này quả thực rất hấp dẫn, cô xem ta ăn ngon chưa này.” Triển Chiêu nói xong lùa hai miệng cơm, cố tình để vãi hạt cơm ra miệng, Đinh Nguyệt Hoa thấy thế không khỏi bật cười, Triển Chiêu lau miệng nói: “Chúng ta chẳng hơn kém gì nhau.”
“Ừm, ừm, đều tại mấy món này ngon quá.” Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, đang nói thì chợt có người đẩy cửa bước vào: “Hai vị ăn xong rồi chứ ạ, đương gia chúng tôi muốn mời hai vị tới.”
Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa theo người đó tới Hổ Nghĩa Đường, “Đinh gia tỷ tỷ.” Một thiếu nữ chạy tới thân thiết kéo Đinh Nguyệt Hoa qua.
“Mai Nhi.” Đinh Nguyệt Hoa nắm tay Mai Nhi: “Muội không sao chứ?”
“Lần này may mà gặp được tỷ.” Mai Nhi nói.
“Đúng thế, hai vị đại hiệp, Vương Triều ta xin khắc ghi trong lòng.” Người cao nói.
“Trước đó Mã Hán đã đắc tội, mong thiếu hiệp bỏ qua cho.” Người đen lùn cúi đầu với Triển Chiêu.
“Triệu Hổ còn muốn cảm ơn thiếu hiệp vừa rồi đã cứu mạng.”
“Ân tình của hai vị ân nhân đối với trại Vân Thủy, Trương Long xin ghi tạc, nếu sau này có chuyện cần hai vị cứ giao phó.”
Triển Chiêu nói: “Bốn vị đương gia quá lời rồi, ta thấy bốn vị ai cũng có tài lại vừa có nghĩa khí, chỉ làm thủ lĩnh trên núi này quả là đáng tiếc.”
Vương Triều thở dài nói: “Triển thiếu hiệp, bốn người bọn ta cũng là công doanh không toại mà rơi vào cảnh này. Ta với Mã Hán vốn là đồng hương, năm đó kết giao cùng tham gia khoa thi võ, nhưng vì hai người bọn ta không chịu đút tiền cho quan chủ khảo mà bị gạch thẳng tên. Bọn ta quá ức, cũng không muốn trở về quê nhà với bộ dạng như thế, lúc đi ngang qua trại Vân Thủy bèn đuổi cổ bọn cướp ở nơi đây đi rồi định cư sinh sống. Về sau lại gặp được Trương Long với Triệu Hổ, họ thi vào làm nha dịch, vì không quen biết ai lại không chịu đút lót mà bị người ta đuổi về. Bốn người bọn ta vẫn luôn không cam tâm.”
“Ra là như vậy.” Triển Chiêu ngẫm ngợi một thoáng, đoạn nói: “Nếu như bốn vị muốn, tại hạ có một chỗ này cho các vị. Huyện Cừ Dương nằm ở phía Tây nơi này có một khâm sai Bao đại nhân, hôm nay chắc vẫn còn ở đấy, ông ấy với ta xem như cũng có chút giao tình, chẳng hay bốn vị có muốn một nơi nương thân không?”
“Triển thiếu hiệp đang nói Bao Chửng Bao đại nhân của phủ Khai Phong ư?” Mắt mọi người sáng lên.
“Đúng thế.” Triển Chiêu nói.
“Thế này ta muốn cũng không được rồi, chẳng biết đại nhân ngài ấy… ngày ấy liệu có để mắt tới mấy thủ lĩnh sơn trại bọn ta không.” Vương Triều có chút lo lắng nói, ba người còn lại mới nãy còn hồ hởi giờ cũng chuyển sang đắn đo.
Triển Chiêu bật cười, nói: “Các vị cứ yên tâm.”
“Thế xin cảm ơn Triển thiếu hiệp.” Bốn người nói.
Mai Nhi vỗ tay đi tới: “Tốt quá rồi, ca ca, như vậy muội bớt lo rồi.”
Tối đến, đám người Vương Triều mở tiệc rượu mời Triển Chiêu, hôm sau liền giải tán mọi người trong sơn trại, thu xếp đồ đạc cùng nhau xuống núi. Mã Hán, Trương Long với Triệu Hổ tới huyện Cừ Dương trước chờ Vương Triều an bài ổn thỏa cho Mai Nhi, còn Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa chào tạm biệt họ rồi đi về hướng Đông.
Hai người đi được một đoạn. Triển Chiêu bỗng nhiên dừng lại, Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau nhất thời không để ý suýt nữa đụng phải hắn, “Ngươi không lo đi đàng hoàng vô mà làm cái gì vậy?” Đinh Nguyệt Hoa nói.
Triển Chiêu bước sang một bên chìa tay ra và nói: “Cô nương, mời.” Đoạn xoay người đi về hướng ngược lại.
“Khoan, đợi đã, ngươi đi đâu thế?” Đinh Nguyệt Hoa gọi hắn lại.
“Tại hạ phải đi con đường khác với cô nương chứ?” Triển Chiêu nói.
Đinh Nguyệt Hoa đứng im lặng cúi đầu hồi lâu, bàn chân ra sức mài hòn đá nhỏ theo vòng tròn. Triển Chiêu nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: “Đinh cô nương, nếu cô nương muốn bắt chước câu chuyện có công mài sắt có ngày nên kim mài dẹt hòn đá này cũng không thành vấn đề, có điều tại hạ không thể theo cùng được.” Nói rồi muốn rời đi.
“Ta không biết đường!” Rốt cuộc Đinh Nguyệt Hoa cũng nghẹn ngào nói một câu.
“Hả?” Triển Chiêu hết sức ngạc nhiên nhìn Đinh Nguyệt Hoa.
“Các ca ca không cần ta nữa, ta lại không biết đi đâu, lòng vòng ở ngọn núi này cả buổi mới gặp được Mai Nhi.” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, chừng như sắp khóc, đáng thương cực kỳ.
Triển Chiêu nhìn với ra xa, nói: “Qua chỗ này chắc là tới trấn Cảnh Linh, bánh trôi cơm rượu(1) ở đấy rất nổi tiếng, ta mời.” Triển Chiêu tự mình đi trước. Đinh Nguyệt Hoa lon ton chạy tới, vui vẻ theo sau.
(Hết chương 2)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Hình ảnh bánh trôi cơm rượu (酒酿圆子)