• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

12,

Quán trọ Tứ Hải, Triển Chiêu vừa nhâm nhi rượu vừa ngắm miếng ngọc quyết trên tay, miếng ngọc sáng lấp lánh cực kỳ thu hút sự chú ý, biết bao ánh mắt đã dồn về đây. Đinh Nguyệt Hoa ngồi đối diện ăn cháo thịt bằm, mắt nàng liếc sang để ý hai người ngồi bên phải đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc xì xầm to nhỏ, nét mặt họ không như những người khác, có vẻ khá ngạc nhiên.

Đinh Nguyệt Hoa nháy mắt ra hiệu với Triển Chiêu, mỉm cười nói: “Chà, miếng ngọc quyết này quả khiến người ta mê mẩn, chẳng trách đại ca không nỡ rời tay, lẽ nào đây là vật đính ước với vị cô nương nào đó?”

Triển Chiêu để miếng ngọc lại gần, hắn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Thật ra nó vốn là của một cô gái, có điều là vật đau thương. Ta cũng mới biết gần đây thôi, lo sợ nó là điềm gở định dằn lòng vứt đi, nào ngờ mấy trước gặp được một cao tăng nhìn thấy nó bèn niệm mấy câu A Di Đà Phật, ông ấy bảo ta miếng ngọc này không phải vật tầm thường, tuy nó mang theo tâm nguyện trước khi lìa trần của cô gái, nhưng suy cho cùng ngọc linh vẫn là ngọc linh, tất không làm hại người vô tội, hơn nữa nếu ta có thể giúp nó tìm ra được kẻ gây đau thương, hóa giải oán khí này thì ta sẽ được một công đức lớn, miếng ngọc linh thiêng này ắt sẽ coi ta là chủ nhân mà phù hộ cho ta phúc đức vô tận.”

“Ồ, hóa ra miếng ngọc này còn có một câu chuyện như vậy.” Đinh Nguyệt Hoa cầm nó lại gần nhìn kỹ, “Ô, nhìn này, một góc của miếng ngọc còn dính màu son, phải chăng là lời nhắn của cô gái kia? Bây giờ nhìn nó thật giống máu và nước mắt của một người.” Đinh Nguyệt Hoa buông tiếng thở dài: “Có thể thấy cô gái ấy đã oán hận tới nhường nào.”

Hai người trò chuyện rất lớn tiếng, mọi người xung quanh đều nghe rõ, không khỏi thấy thương xót cho cô gái kia mà thở dài.

Triển Chiêu nói: “Vị cao tăng còn bảo với ta kẻ gây đau thương kia là người ở đây, nhưng chẳng chỉ ta phải tìm thế nào, giờ ta chẳng khác gì ruồi nhặng không đầu.” Hắn cầm lại miếng ngọc, tỏ vẻ buồn bã.

Đinh Nguyệt Hoa an ủi: “Đại ca chớ nản lòng, đã là việc công đức lớn thì tất không dễ dàng, ta với huynh tìm từ từ, ta tin chắc kẻ gây đau thương kia giờ cũng đang thấp thỏm lo sợ.”

Mấy người khác nghe thấy câu này không khỏi liếc nhìn xung quanh, xem thử có ai là kẻ gây đau thương kia không.

“Ta nói này lão Tứ, trong chúng ta chỉ có mi là đa tình, có phải mi không?”

“Ta là kiểu người thương hoa tiếc ngọc nhé, ta nỡ lòng nào làm giai nhân đau buồn vậy được!”



Xung quanh vô cùng sôi nổi.

Nét mặt của hai người ngồi bên phải có chút phức tạp, một người trong đó trầm ngâm nhìn Triển Chiêu hồi lâu, ngón tay khẽ gõ vào thanh kiếm đang cầm. Người ngồi bên cạnh gật đầu rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Triển đại ca, ngươi bịa chuyện mới mấy câu đã có kẻ không kiềm chế được rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói thì thầm.

“Nếu không thẹn với lương tâm thì bịa chuyện cũng chỉ là bịa chuyện.” Triển Chiêu nhỏ giọng đáp.

Triển Chiêu cất miếng ngọc vào và nói: “Tiểu muội à, nghe nói phong cảnh ở đình Triệu Long ngoại thành rất đẹp, hay là tới đó giải sầu với đại ca đi?”

Đinh Nguyệt Hoa đáp: “Ta nghe đồn cảnh hồ ở đó đẹp lắm, ta cũng muốn đi.”

Hai người vừa dứt câu thì người còn lại kia đứng dậy rời khỏi đây. 

Đinh Nguyệt Hoa đẩy bát nói: “Được rồi, ăn uống no say rồi cũng nên hoạt động nào, có kẻ vội vã hơn cả chúng ta.”

Triển Chiêu nói: “Ta mới uống thôi chứ chưa ăn no, không gấp, cũng nên để người ta chuẩn bị một chút phải không.”

Đinh Nguyệt Hoa chống một tay lên cằm, hạ giọng nói: “Đây là nơi bang Cự Hải tụ tập, ngươi cố tình chọn chỗ này để gậy ông đập lưng ông sao? Miếng ngọc kia là của thủ phạm đánh rơi, ngươi lại đem nó ra rêu rao ở chốn đông người thế này.”

“Bằng không chúng ta cứ cầm nó tới chỗ bang Cự Hải trình bày những suy đoán vô căn cứ, để rồi bị người ta hắt tách trà lạnh tống cổ ra ngoài, chậc, bang Cự Hải, nghe cái tên khéo còn tặng chúng ta thêm mấy bộ xương cá.” Triển Chiêu cười nói, “Khó tiêu hóa lắm.”

“Lúc đầu ta còn tưởng là do Hoa Quân gây ra.” Đinh Nguyệt Hoa nói, nàng vừa nhấc mắt lên thì đụng ngay ánh mắt của Triển Chiêu, sực nhớ đến hành vi mất tự chủ của mình ngày hôm đó mà không khỏi đỏ mặt.

Triển Chiêu nói: “Nếu không phải ống trúc mà đám người tấn công Tiểu Trảo bỏ lại giống với cái ở Thôi phủ thì ta cũng suy đoán như vậy, bởi thời gian, địa điểm và động cơ, Hoa Quân đều rất đáng nghi.” Triển Chiêu thấy sắc mặt của Đinh Nguyệt Hoa có chút bất thường thì thầm hiểu rõ, hắn tiếp lời: “Dù vụ này không phải do Hoa Quân làm, nhưng hắn phạm tội chồng chất, ta tất sẽ bắt hắn về quy án.” Rồi hắn trịnh trọng nói thêm một câu: “Cô yên tâm.”

Ngồi được một lúc, Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa rời khỏi thành hướng tới đình Triệu Long.

Đình Triệu Long này là một ngôi đình ở lưng núi được xây bởi Tôn Triệu Long, một người lương thiện trong vùng. Ban đầu nó được dùng làm nơi dừng chân nghỉ ngơi cho lữ khách vãng lai. Mặc dù sơn thủy ở đây không bằng những nơi nổi tiếng khác những vẫn là một phong cảnh hữu tình, dần dà đã thu hút được rất nhiều người nhàn tản tới đây nghỉ chân.

Đinh Nguyệt Hoa tăng tốc theo sát Triển Chiêu, dù bước vội mà vẫn thản nhiên, so với mấy tháng trước đã bình tĩnh và lão luyện hơn nhiều, đấy là cảm nhận của Triển Chiêu. Nếu ví Cự Khuyết trong tay là lưỡi kiếm phá tan cường địch, là người bạn lặng thầm, thì Đinh Nguyệt Hoa sẽ ngược lại, không phải lạnh lùng như băng khiến mình bĩnh tĩnh giống Cự Khuyết, mà Đinh Nguyệt Hoa sẽ khiến mình thả lỏng từ đáy lòng.

“Hình như ngươi rất yên tâm về ta.” Đinh Nguyệt Hoa chợt nói.

Triển Chiêu nói: “Cô thấy bất ngờ khi ta không ngăn cô đi theo sao?”

“Một chút.” Đinh Nguyệt Hoa xoay qua nói, “Là vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của ta? Hay vì biết ta cũng chẳng quan tâm ngươi có ngăn ta hay không?”

Triển Chiêu nhếch môi cười: “Cô nghĩ sao?”

“Công phu chấp nhận được.” Đinh Nguyệt Hoa ho khan một tiếng.

Triển Chiêu “Ừ” một tiếng, Đinh Nguyệt Hoa chững lại.

“Ta không nói đùa.” Triển Chiêu nói, còn nhìn thẳng vào Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa nhún vai cười: “Nhận được lời khen này cũng thấy hơi phổng mũi.”

“Vẫn còn một câu.” Triển Chiêu bổ sung, “Đôi khi lo lắng phải giữ trong lòng.”

“Thôi được rồi, rốt cuộc vẫn là không yên tâm.” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, bỗng nàng đổi ý, ngẫm lại câu vừa rồi của Triển Chiêu, không hiểu sao trong lòng có chút ngọt ngào.

Thời tiết hôm nay không tốt, đường rất thưa người, người đi du ngoạn sơn thủy lại càng không. Núi non yên tĩnh, bỗng lúc này, trên con dốc đằng trước bước xuống một người, vóc dáng cao gầy, ăn mặc như thư sinh, tay cầm một chiếc quạt, trên người chẳng đeo tay nải nào, chứng tỏ không phải lữ khách vãng lai. Triển Chiêu nhìn theo phương hướng, từ con dốc này đi lên có một mái đình sừng sững.

“Vị công tử kia cao hứng thật.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Nếu là du ngoạn, hầu hết mấy công tử mê sách yêu phong cảnh đều thích đi cùng bạn bè, biết đâu tức cảnh sinh tình mà làm vài câu thơ đối. Thôi thì hắn thích thanh tịnh đi, nhưng mà từ thành ra tới đây phải trèo đèo lội suối, đoạn đường chẳng hề ngắn, nếu như thư sinh yếu ớt thì e đã mệt lã từ lâu rồi, còn hắn đi đứng có vẻ ung dung lắm.”

Triển Chiêu gật đầu nói: “Xem ra hứng thú của vị công tử này không phải cao bình thường!”

“Ha, hứng thú của chúng ta cũng đâu thấp.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Vừa dứt lời, phía sau công tử kia xuất hiện ba kẻ cao to cầm đao, công tử hét toáng lên, ba chân bốn cẳng chạy về phía Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, vừa chạy vừa kêu to: “Có, có cướp, cứu mạng với.”

Đinh Nguyệt Hoa vừa đè chuôi kiếm vừa nói: “Triển đại ca, ngươi xem mấy gã phía sau cao to dữ tợn thế mà chẳng đuổi kịp một công tử yếu ớt.”

Mắt thấy công tử cao gầy sắp tới gần, đao kiếm của mấy kẻ phía sau cũng theo sát gầm gào lao tới, công tử cao gầy kia ôm đầu chạy về phía Đinh Nguyệt Hoa liên tục kêu cứu mạng, lông mày Triển Chiêu khẽ giật, lập tức đưa tay trái kéo Đinh Nguyệt Hoa ra sau lưng, tay phải tóm chặt vị công tử cao gầy. Tức thì nghe một tiếng “leng keng”, nhưng là của đống đao kiếm rớt đất, lại thấy cổ tay của công tử cao gầy đã bị Triển Chiêu kìm chặt không thể động đậy.

“Ây ui, nhẹ chút hảo hán.” Công tử cao gầy đau đến cắn chặt răng.

Ở bên này Đinh Nguyệt Hoa tung chân đá ngã một tên xuống đất, vừa nhấc tay phải, má trái của một tên khác lập tức bị vỏ kiếm đánh sưng phù, tên còn lại thấy thế quăng ngay binh khí, cầu xin: “Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng.”

“Chỉ là bọn ăn cướp dọc đường.” Đinh Nguyệt Hoa hơi thất vọng.

“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu lại thì thấy sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, công tử cao gầy kia cười khanh khách, y chọc một ngón tay, cả người Triển Chiêu mềm oặt ngồi vật ra đất, giống như chẳng còn sức lực nào.

“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa biến sắc, bất giác run lên, Trạm Lư vừa kịp ra khỏi vỏ thì chợt thấy cả cơ thể mềm nhũn như sợi mì, chẳng còn tí sức nào.

Công tử cao gầy liếc nhìn ba tên kia, nói: “Ba người các ngươi có trúng Nhuyễn Cốt Tán đâu mà giả vờ gục cái gì hả, còn không mau đứng dậy trói hai kẻ này lại cho ta.”

Ba tên kia dè dặt nhìn Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa, một tên trong đó vừa xoa vết thương vừa nói: “Lão đại, ả này lợi hại quá.”

Công tử cao gầy vung tay nói: “Đủ rồi, nói nhảm ít thôi, Tề đường chủ vẫn đang chờ hồi âm đấy, mấy huynh đệ nhanh lên, chỉ một vụ này bằng chúng ta làm cả mấy chục vụ.”

Một chiếc xe ngựa lao đi vun vút trong đêm, phía hai bên còn có hai tên cưỡi ngựa theo sát, ngồi phía đầu xe là hai tên nữa, trong đó tên ngồi bên trái có vóc dáng cao gầy. Chúng chính là bốn tên cướp ở trên núi khi nãy.

Tên lùn ngồi đánh xe vừa quất roi ngựa vừa hô, thỉnh thoảng lại ngoái đầu ngó vào trong xe với vẻ mặt lo lắng, trong khi tên cao gầy ngồi bên cạnh lại rất tự đắc, vừa uống rượu vừa ngâm nga hát, “Ta bảo này, Hoàng Mập ngươi lo chú tâm đánh xe đi, đừng va hay đập vào đâu à.”

“Lão đại, ta chỉ sợ trong xe có động tĩnh, vừa nãy ngươi cũng thấy hai kẻ này lợi hại thế nào mà.” Hoàng Mập nói mà hãy còn rùng mình, không khỏi sờ bên má bị đau.

Tên cao gầy cười phá lên: “Yên tâm, Nhuyễn Cốt Tán của Tề đường chủ đỉnh nhất trong bang, chuyên dùng để đối phó với mấy tên cao thủ.”

“Lão đại, ngươi nghĩ hai kẻ này lai lịch thế nào mà có thể khiến Tề đường chủ bỏ ra mức giá cao như vậy?” Một tên khác hiếu kỳ hỏi.

Hoàng Mập cũng nói: “Lão đại, ngươi nói xem Tề đường chủ đó lắm nhân lực như thế, sao phải mất công tìm tới chúng ta để làm gì?”

“Lão đại, ta cảm thấy việc này có chút nguy hiểm, nếu làm không cẩn thận mấy người chúng ta chắc chắn sẽ chuốc lấy rắc rối.”

Tên cao gầy đảo mắt một vòng, cười khằng khặc nói: “Các ngươi nghĩ ta chưa lường tới sao? Có điều giá mà Tề đường chủ đưa ra quá hấp dẫn. Đến lúc đấy chúng ta giao người xong lập tức cầm tiền cao chạy xa bay. Bọn họ đã không muốn đích thân ra mặt, thì tất cũng không muốn để người khác biết làm chuyện xé ra to. Chuyện này cũng chỉ có trời biết đất biết, Tề đường chủ với chúng ta biết, chúng ta đều là những kẻ vô danh tiểu tốt, nếu có xảy ra chuyện đi nữa cũng chẳng ai nghĩ tới chúng ta.”

“Lão đại, ngươi nói cũng đúng đó.” Hoàng Mập nói, “Không chừng đến lúc ấy chúng ta đã ung dung hưởng lạc ở đâu đó từ đời nào rồi.”

“Nhắc tới đống bạc đó là thấy sướng rơn cả người.” Mấy người hưng phấn vô cùng, tên nào tên nấy cũng chìm vào giấc mộng của mình.

Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa nghe được rất rõ cuộc đối thoại của mấy người họ.

“Tề đường chủ này dù không phải kẻ chúng ta muốn tìm nhưng hắn dùng thủ đoạn hèn hạ thế này tất cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.” Đinh Nguyệt Hoa tức giận nói, nàng thử lấy sức nhưng vẫn không được. Triển Chiêu ở bên cạnh lại không hề tức giận mà chỉ nhắm mắt dưỡng sức.

“Này, ngươi là giang hồ lão làng sao cũng trúng kế của người ta thế?” Đinh Nguyệt Hoa nói, thấy dáng vẻ của Triển Chiêu chẳng hề bối rối hay sợ hãi, Đinh Nguyệt Hoa bỗng nói thì thầm: “Triển đại ca, ngươi đang giả vờ phải không?”

Triển Chiêu hơi mỉm cười mở mắt ra, lập tức nghiêm túc nói: “Ta bị y hệt cô.”

Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao ngươi vẫn bình thường vậy?”

“Người ta ưu ái cho hẳn xe ngựa tới đón, thế cứ nhận rồi tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.” Triển Chiêu nói.

Lúc này xe ngựa vấp phải thứ gì mà nẩy tung, hai người vốn đang ngồi sánh vai nhau, nhưng sau cú xóc này hai người đã đụng nhau, trán của Đinh Nguyệt Hoa đập mạnh vào cằm Triển Chiêu, Triển Chiêu xuýt xoa cau mày. Hiện tại hai người sát nhau như vậy, Đinh Nguyệt Hoa muốn ngồi dậy mà không có sức, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Còn Triển Chiêu chỉ cảm thấy hai tai bắt đầu nóng lên, chẳng biết có phải vì vừa nãy bị đập mạnh hay không. Vài sợi tóc trên trán Đinh Nguyệt Hoa cọ qua làm hắn có chút ngứa ngáy. Bấy giờ hai người chẳng ai bảo ai, cả hai cùng im lặng.

Chiếc xe lại nẩy lên, Đinh Nguyệt Hoa với Triển Chiêu va vào hai bên góc xe, bấy giờ hai người mới tách ra được không khỏi thấy khó xử. Nhớ lại vừa rồi ở sát nhau, mặt Đinh Nguyệt Hoa lại nóng lên, lúc này chỉ còn biết nhắm mắt giả vờ như đang dưỡng sức. Trong bất tri bất giác đáy lòng đã dần bình tĩnh lại. Trước đó Đinh Nguyệt Hoa từng thử vận nội lực mấy lần hòng hóa giải Nhuyễn Cốt Tán, song lần nào cũng như lần nào đều không được, tâm trạng không khỏi buồn bực, vậy mà giờ bỗng nhiên lại cảm thấy có được chút sức. Đinh Nguyệt Hoa lấy làm kinh ngạc, nàng mở mắt ra, cựa mình muốn ngồi dậy theo phản xạ.

“Tĩnh tâm dưỡng khí, chớ vội thúc giục nội lực.” Triển Chiêu hạ giọng nói.

Trong thoáng chốc, Đinh Nguyệt Hoa ý thức được điều gì, nàng gật đầu, thả lỏng cơ thể tập trung ngồi điều chỉnh hơi thở.

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, tiếng xe lộc cộc bắt đầu nhỏ dần, tốc độ cũng chậm lại rõ rệt, rẽ qua rẽ lại chẳng biết đã tới đâu. Lại trôi qua một chén trà, chợt nghe thấy láng máng tiếng cửa gỗ nặng nề với tiếng bước chân thưa thớt, sau đó xung quanh yên tĩnh lại, một chốc sau, rèm xe ngựa vén lên, hai người đánh giá xung quanh, ở đây là một khoảng sân rất rộng, núi đồi trập trùng bao quanh, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một ánh mắt sắc bén, một người đàn ông trung niên đang đứng chắp tay sau lưng ở góc sân, ấy là một gương mặt khiến người ta cảm giác rất phúc hậu.

“Các ngươi cũng thật to gan!” Người trung niên lên tiếng, “Nói, lão bang chủ đang ở đâu?” Ông lạnh lùng nói.

Đinh Nguyệt Hoa khó hiểu nhìn người trung niên: “Thiên hạ có biết bao bang chủ, bậc lão chiếm cũng rất nhiều, chẳng hay ông đang nói về người nào?”

Người trung niên sầm ngay mặt lại, “Tiểu nha đầu, đừng thách thức tính kiên nhẫn của ta. Các ngươi cầm tín vật của lão bang chủ khoe khoang trong địa phận của bang Cự Hải bọn ta, còn không phải muốn đàm phán với bọn ta sao!”

“Ông đang nói ngọc quyết?” Triển Chiêu hỏi.

“Biết rõ còn hỏi.” Người trung niên “hừ” một tiếng.

“Nếu muốn đàm phán với bọn ta thì cớ gì lại chọn nơi hẻo lánh như vậy, còn dùng cách thức này để mấy kẻ chẳng dính dáng gì với quý bang mời bọn ta tới đây?” Triển Chiêu nhòm người trung niên một thoáng: “Lại chỉ có một mình các hạ? Là đàm phán trong bí mật hay là không thể quang minh chính đại đàm phán?”

Người trung niên quả nhiên khựng lại.

Triển Chiêu nói tiếp: “Là không muốn để người khác biết hay là sợ người khác biết?”

Nghe vậy người trung niên nhìn Triển Chiêu với vẻ mặt u ám, ánh mắt đột ngột lóe lên: “Rốt cuộc các ngươi có ý đồ gì?”

“Vì ngọc quyết mà tới.” Triển Chiêu đáp, hắn chú ý biểu cảm thay đổi của người trung niên, trong lòng đã có những suy đoán.

“Tề đường chủ, ông còn gì muốn nói sao?” Triển Chiêu bỗng nói to, vẻ mặt chất vấn.

“Ngươi…” Người trung niên sửng sốt, bất giác lùi  một bước ngó trái ngó phải, “Ngươi nhận ra ta? Quả nhiên, quả nhiên là lão ta phái các ngươi đến ư?”

“Đúng thế, ông còn gì thì nói hết đi!” Đinh Nguyệt Hoa ở bên cạnh quát, nàng vốn là người thông minh, toàn bộ phản ứng của người trung niên cũng bị nàng để mắt tới, sau khi xâu chuỗi lại, nàng nghĩ bụng: kẻ này chắc hẳn đã làm điều gì sai trái. Nghe được người trung niên nhắc tới lão ta với nét mặt sợ hãi thì bèn kẻ xướng người bè với Triển Chiêu, hai người như thể dẫn binh đi vấn tội.

“Lão già đấy có may mắn sống sót đi nữa thì sao?” Người trung niên bước tới từng bước một, “Một kẻ phế nhân thì gây được cơn sóng gió gì, bây giờ gần như toàn bộ bang Cự Hải đều nằm trong tay ta, chỉ còn thiếu một chức danh nữa thôi, các ngươi có thể giành lại được gì cho lão ta hả? Hừ, có điều các ngươi đã tới rồi, chức danh này tất được trao ngay thôi.” Người trung niên rút bảo kiếm bên hông ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí, “Hai người các ngươi hợp tác hại chết lão bang chủ, còn ta giết các ngươi báo thù cho lão ta, có ngọc quyết làm chứng sợ gì người khác không tin, đến lúc đó ta sẽ là công thần của bang Cự Hải, đường đường chính chính trở thành bang chủ thực thụ.” Sự kích động của người trung niên bộc lộ hết qua lời nói, mũi kiếm sắc nhọn tiến tới gần Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa.

Lúc này Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa đã hiểu đại khái. Hóa ra bang chủ của bang Cự Hải bị người khác hãm hại, hiện đang không rõ tăm tích, có một người phụ trách thế này thử hỏi danh tiếng tốt làm sao được, tất nhiên trong bang vẫn còn những người chính trực hành hiệp trượng nghĩa, vì vậy bang Cự Hải mới chuyện xấu chuyện tốt gì cũng có phần. Thật không ngờ một miếng ngọc quyết này lại dẫn đến cả núi việc rối rắm như vậy.

“Nói ta biết lão già đấy đang ngắc ngoải ở đâu, có lẽ ta sẽ niệm tình tha cho các ngươi một mạng.” Người trung niên ngừng tay lại, quả nhiên vẫn chưa chịu buông tha, sự tồn tại của lão bang chủ ắt hẳn là một mối đe dọa với ông ta. Có những thứ sẽ chẳng bao giờ cướp đoạt được, chẳng hạn như danh vọng và sự kính trọng. Tuy bây giờ ông ta nắm quyền trong bang, nhưng lòng người thì vẫn chưa thay đổi, một khi lão già kia xuất hiện thì toàn bộ những thứ ông ta có bây giờ sẽ hóa thành tro bụi.

Triển Chiêu bật cười: “Thật ra ông biết lão già ấy đang ở đâu rõ hơn ta.”

“Cái gì?” Người tủng niên sửng sốt.

“Lão ấy luôn ở trong thâm tâm của ông, dù lão ấy chết hay sống ông cũng không bao giờ thoát khỏi nỗi sợ hãi với lão ấy.” Triển Chiêu nói tiếp: “Lão ấy vĩnh viễn là một cái bóng không thể xóa nhòa trong ông.”

“Ta thấy ngươi chán sống rồi.” Người trung niên tức giận chĩa mũi kiếm đâm vào Triển Chiêu.

Triển Chiêu lập tức rút kiếm, vỏ kiếm ném xuống phần thân dưới của người trung niên.

Người trung niên sửng sốt, “Ngươi, chẳng phải ngươi trúng Nhuyễn Cốt Tán rồi ư, sao vẫn còn sức đánh trả như vậy?”

Triển Chiêu nhảy xuống xe ngựa, giơ kiếm ngang ngực: “Nhuyễn Cốt Tán này quả thực lợi hại, nhưng sự lợi hại của nó không nằm ở chỗ làm rã rời gân cốt của người khác. Phản ứng đầu tiên khi trúng độc hẳn sẽ là dùng nội lực ép chất độc ra ngoài, tuy nhiên một khi vận nội lực ắt sẽ càng đẩy nhanh tốc độ phát tán của Nhuyễn Cốt Tán này, thế nên nội lực người nào càng thâm sâu, số lần thúc giục nội lực càng nhiều, thì người đó càng phản ứng mạnh với chất độc, đây mới chính là điều lợi hại thật sự của nó. Sự vô lực ban đầu thực chất chỉ là mồi nhử, có thể nói là tự mình hại mình.”

Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ mới vỡ lẽ, suốt chặng đường tới đây thấy Triển Chiêu luôn bình tĩnh và thư thả nàng cứ ngỡ là hắn đang nghĩ cách khôi phục sức mạnh, còn bảo hắn cố tình giả vờ chứ vẫn chưa trúng độc. Nhưng nếu không có thuốc giải mà vẫn muốn ngăn chặn Nhuyễn Cốt Tán thì đồng nghĩa sẽ không thể dùng nội lực. Ngay lúc này, mất đi nội lực thì còn ý nghĩa gì! 

“Không ngờ ngươi còn trẻ mà lại hiểu biết đến như thế.” Người trung niên chĩa kiếm nói: “Thế thì ta càng không thể để ngươi sống được. Ngươi khôi phục một chút sức rồi thì sao nào? Lại còn không dùng được nội lực, ngươi cảm thấy mình có cơ hội không?”

“Là kiếm khách, tất phải tin vào thanh kiếm trong tay mình.”

Một kiếm chém xuống. Cự Khuyết thoăn thoắt né tránh rồi đâm chếch lên hướng về phía bụng của người trung niên. Người trung niên vừa rồi chém xuống nhưng lại không trúng được Triển Chiêu, hai chân vẫn chưa kịp đáp đất, lực kiếm vẫn chưa dừng lại, cứ thế này chắc chắn sẽ bị kiếm của đối phương đâm trúng, người trung niên vội vàng vung ngang kiếm. Bảo kiếm Triển Chiêu bỗng chốc đổi hướng, chuyển sang đâm vào ngực đối phương. Người trung niên kinh hãi, lúc này muốn thu kiếm về thì đã muộn, chỉ đành dồn hết chân khí vào ngực để ngăn chặn. “Phập”, ngực trái của người trung niên bị Cự Khuyết đâm nhẹ một lỗ.

Người trung niên kinh sợ, chỉ với mấy chiêu này cũng hiểu kiếm thuật của chàng trai phi thường tới mức nào, nếu hắn khôi phục được nội lực thì khi nãy mình còn toàn mạng chăng? Lai lịch của hai kẻ này e rằng rất khủng, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng tiêu diệt chúng, bằng không sau này sợ là sẽ phiền phức. Nghĩ đến đây người trung niên càng đánh dồn dập hơn, vận hết nội công, lực kiếm tăng vọt, chỉ thấy chi chít ánh kiếm như bủa vây khắp xung quanh Triển Chiêu.

Đinh Nguyệt Hoa ở bên này muốn giúp, song sức trên tay không đủ, phải gắng lắm mới cầm được bảo kiếm, nàng đành buộc bản thân bình tĩnh lại, mong sao khôi phục được nhiều sức hơn nữa.

Lại nhìn Triển Chiêu cầm thanh kiếm trong tay đứng giữa vòng vây đâm Đông chém Tây, thế tấn công của người trung niên như bão táp mưa sa vậy mà vẫn không thể làm Triển Chiêu di chuyển nửa bước. Người trung niên lấy làm khiếp sợ, nghĩ bụng Tề Phi mình cũng từng khổ công luyện võ dưới sự chỉ bảo của danh sư, thế mà bây giờ mình chẳng làm gì được chàng trai không thể dùng nội lực trước mặt này. Dưới sự sợ hãi người trung niên không khỏi sốt ruột, ông ta cho rằng Triển Chiêu bây giờ không thể dùng nội lực, nếu đánh lâu tất sẽ kiệt sức, thế là càng chém mạnh hơn nữa, lưỡi kiếm phát ra tiếng gió vù vù. Đinh Nguyệt Hoa ở bên đây cũng thấy mặt đau rát vì luồng gió này, thầm mắng đối phương bỉ ổi vô sỉ, bất chấp thủ đoạn ép Triển Chiêu vào chỗ chết.

Lúc bấy giờ, hai bóng người một lớn một nhỏ đang bấu chặt vào gờ tường trong sân nhìn về phía này không chớp mắt, chốc chốc lại thì thầm hò reo.

“Lỗ đường chủ, kiếm pháp của tiểu ca này cao siêu quá.” Là giọng thánh thót của bé gái.

“Với độ tuổi trẻ như cậu ta, đừng nói là trình độ kiếm pháp, ngay cả sự điềm tĩnh của cậu ta cũng khiến người khác phải khâm phục.” Một ông lão râu dài nói.

“Tề Phi đáng ghét này, thì ra chính ông ta đã hãm hại ông nội. Hừ, thật vô sỉ mà, kiếm pháp không bằng người ta thì muốn ép người ta tới kiệt sức à. Lỗ đường chủ, chúng ta tới giúp mau thôi, e là tiểu ca không còn trụ được bao lâu đâu.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Cự Khuyết giương thẳng lên trời, nhẹ nhàng xuyên qua màn mưa kiếm kia. Bỗng nhiên vang lên một tiếng, mưa tạnh gió ngừng, Cự Khuyết đã kề vào cổ Tề Phi, lại thấy khắp người Tề Phi chi chít vết thương to nhỏ khác nhau,  có điều chỉ toàn là vết thương nông.

Nhìn lại Triển Chiêu đã nhễ nhại mồ hôi, hắn hơi thở dốc, quả nhiên đã tiêu hao rất nhiều sức trong trận này, song tay cầm kiếm của hắn vẫn vững vàng vô cùng.

“Ta muốn biết rốt cuộc ngươi là ai?” Tề Phi nhìn Triển Chiêu với vẻ mặt khó tin, mình vậy mà thua rồi?

“Khai Phong phủ Triển Chiêu.” 

“Ngươi?” Tề Phi nhìn lại Triển Chiêu từ đầu đến chân một chốc, “Khai Phong phủ?”

Hai người ở gờ tường cũng rất đỗi ngạc nhiên.

“Tại sao Khai Phong phủ lại tìm tới tận nơi này?” Ông lão râu dài nói.

“Oa, huynh ấy chính là Nam hiệp diễn võ ở lầu được phong quan năm ngoái.” Bé gái tấm tắc nói: “Huynh ấy tuy lợi hại nhưng không hề giống với lời Tiểu Bảo bọn họ kể. Lỗ đường chủ, chúng ta mau xuống thôi, ta muốn băm tên Tề Phi này thành nghìn mảnh, đừng để Khai Phong phủ cứ như vậy bắt đi.”

Một già một trẻ nhảy khỏi tường.

“Triển thiếu hiệp gượm đã.”

Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy ngoái lại, thấy một già một trẻ đã bước tới, bé gái cột cao tóc thành hai sừng, mặc một bộ y phục màu đỏ rực rất dễ thương, tuổi chừng mười bốn – mười lăm.

“Tại hạ Lỗ Vân, còn đây là cháu gái của bang chủ – Tiểu Liên.” Ông lão râu dài nói.

Tiểu Liên bước tới giẫm mạnh vào người Tề Phi, “Trả ông nội ta lại đây!”

Tề Phi trông thấy hai người thì mặt trắng bệch, “Sao các ngươi cũng ở đây.”

Tiểu Liên nhếch môi cười, “Tề Phi, ngươi nghĩ hàng ngày ta chỉ biết đấu dế với chơi đèn thật à? Còn không mau khai ra ngươi mưu hại ông nội của ta như thế nào.”

“Bang chủ vô cớ mất tích mà ngươi vẫn thấy chưa đủ ư? Chỉ tiếc là bọn ta không có bằng chứng nên phải đợi ngươi lòi ra đuôi cáo suốt hai tháng qua.” Lỗ Vân ở bên cạnh nói.

Triển Chiêu thu kiếm, cúi chào: “Nhị vị, đây vốn là việc nội bộ của bang, Triển Chiêu vô tình nhúng tay vào, tuy nhiên…” Triển Chiêu lấy miếng ngọc quyết ra: “Nghe nói ngọc quyết này là tín vật của lão bang chủ, mà nó đang liên quan đến một án mạng khác, e rằng phải quấy rầy quý bang ròi.”

“Án mạng?” Lỗ Vân sững sờ.

“Thiên kim nhà Vu Lý – Vu triều phụng lang bị kẻ tặc làm nhục, vì không chịu nổi đã tự vẫn. Trước khi chết nàng siết chặt miếng ngọc quyết này trong tay, ống trúc có dính thuốc mê được phát hiện trong khuê các của nàng cũng rất giống với cái của người trong quý bang tập kích bằng hữu ta ngày hôm qua, từ kiểu dáng đến chất liệu. Ta có một số câu hỏi muốn hỏi Tề đường chủ này.” Triển Chiêu nói.

Tề Phi hất cằm nói: “Ham mê sắc dục là tự cầm dao đâm mình, Tề Phi ta vốn là người làm việc lớn, không đời nào ta làm chuyện dơ bẩn như thế.”

Triển Chiêu ngẫm ngợi rồi nói: “Ngọc quyết này là tín vật của bang chủ quý bang, tất phải luôn mang theo bên người.” 

Còn chưa nói hết câu, Tiểu Liên đã không hài lòng: “Ông nội của ta không phải loại người như vậy.”

Triển Chiêu nói: ‘Nguyên do trong đó hẳn phải hỏi Tề đường chủ rồi.”

“Sao ta biết được?” Tề Phi nói, “Sau khi lão già đấy bị trọng thương, ta và một số tùy tùng thân tín truy đuổi lão ta tới tận bờ vách núi, nhưng chỉ thấy máu chẳng thấy người, ngọc quyết này lọt vào khuê phòng tiểu thư ở kinh thành như thế nào thì ta không biết.”

Tiểu Liên tận tai nghe Tề Phi kể lại chuyện mình mưu hại ông nội thì vô cùng tức giận, đang định bước tới thì bị Lỗ Vân cản lại: “Tiểu Liên, chuyện phản bội này gác lại tạm thời cũng không muộn.”

“Tề đường chủ, hôm đó các ông đã truy đuổi tới đâu?” Triển Chiêu hỏi.

Tề Phi nói: “Con đường đó có hai ngã rẽ, ta bảo Hà Ý dẫn theo mấy người đuổi theo một ngã, sau đó bọn ta đã đuổi tới vách đá.”

“Hà Ý?” Triển Chiêu quay sang hỏi Lỗ Vân.

“Hà Ý ta biết, thằng nhãi này là phụ tá của hắn.” Lỗ Vân nói.

“Xem ra chuyện ngọc quyết này phải hỏi lại hắn ta rồi. Lỗ đường chủ có thể giúp tại hạ một chút không?” Triển Chiêu nói.

“Tất nhiên rồi, chúng ta về tổng đường rồi tra hỏi tiếp.” Lỗ Vân nói.

Tiểu Liên kéo Lỗ Vân lại: “Lỗ đường chủ, đưa thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán cho hai người họ trước đã.”

Lỗ Vân bấy giờ mới nhớ tới, vội vàng lấy trong ngực áo ra một lọ nhỏ, đổ lên tay hai viên rồi đưa qua: “Già rồi nên lú lẫn, Triển thiếu hiệp, cậu với cô nương kia mau uống đi, lại sức hãy nói tiếp.”

Triển Chiêu cảm ơn rồi nhận lấy, hắn đưa một viên cho Đinh Nguyệt Hoa, tự mình uống viên còn lại rồi dựa vào thân xe. Đinh Nguyệt Hoa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán trên mặt cho hắn, “Ngươi vẫn ổn chứ?” Đinh Nguyệt Hoa thấy dáng vẻ uể oải của hắn thì rất lo lắng.

Triển Chiêu xua tay nói: “Tiêu hao quá nhiều năng lượng thôi, ăn no vài bữa là bổ sung lại liền.”

Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn vẫn còn tâm trạng đùa, trong lòng cũng nhẹ nhõm: “Phải rồi, sao ngươi biết được Nhuyễn Cốt Tán này?”

“Còn nhớ Diêu tỷ không? Tỷ ấy có đủ loại sách về y thuật dược liệu, hồi trước ta thường tới đó với sư huynh, không có chuyện gì làm nên ta lật ra xem.” Triển Chiêu nói, “Những ngày ấy thật hoài niệm.” Chạm đến chuyện cũ, Triển Chiêu không khỏi nhắm mắt lại, nét mặt bỗng chốc ảm đạm.

Đinh Nguyệt Hoa thầm hiểu rõ, nàng xoa nhẹ hai bên thái dương giúp Triển Chiêu, trong lòng bỗng thấy đau xót, nào ngờ Triển Chiêu thế mà đã ngủ mất.

Quán trọ Ngô Đồng, Tần Tiểu Trảo chán nản ngồi chơi với chú mèo trắng, cậu chọc chiếc bụng căng tròn của mèo trắng, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa: “Cũng hai ngày rồi, mi nói xem tại sao chẳng có tin tức gì của hai người họ?”

Mèo trắng nheo mắt ve vẩy chiếc đuôi kêu một tiếng “Meo”, cọ đầu vào bàn tay của Tần Tiểu Trảo giống như đang an ủi cậu. 

Tiêu Nhiên ở bên cạnh “hừ” một tiếng, nhân tiện kéo ghế qua ngồi xuống gọi món, Tần Tiểu Trảo thấy vậy nói thầm trong bụng một tràng. Có thể nói Tần Tiểu Trảo vẫn luôn thấy khó chịu với Tiêu Nhiên, song cũng khá sợ y. Tên này lúc nào cũng lạnh nhạt, đối với ân công Triển Chiêu của mình thì chẳng có tí hòa nhã nào, vậy mà Triển Chiêu hình như còn rất tín nhiệm y. Nhưng nói đi cũng cũng phải nói lại, y đã cứu mình với Tiểu Mộc một mạng trong lòng ít nhiều cũng có phần cảm kích.

“Này, Tiêu… công tử.” Tần Tiểu Trảo vốn định gọi Tiêu thiếu hiệp, song lời tới miệng lại nuốt vào trong, cậu nhòm thế nào cũng cảm thấy Tiêu Nhiên có vẻ không hợp với xưng hô này, “Tiêu công tử, đằng nào huynh cũng là bằng hữu của Triển ân công, hay là nghe ngóng giúp ta nhé?” Tần Tiểu Trảo nói, cậu biết rõ ở phương diện này mình chẳng giúp được gì, mà Trương Long với Triệu Hổ thì đã ra ngoài ngay sau khi Triển Chiêu rời đi, hai ngày nay cũng chẳng thấy mặt đâu, bây giờ chỉ còn Tiêu Nhiên này.

Tiêu Nhiên liếc mắt sang nhìn Tần Tiểu Trảo: “Bằng hữu?” Y hừ một tiếng rồi cúi đầu, tiếp tục nhai một họng bánh bao thịt, “Chẳng phải hắn là Ngự Miêu à, chết đủ chín mạng hắn mới chết.” 

Tần Tiểu Trảo bất mãn bặm môi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được.

Lúc này, bỗng dưng nghe thấy ngoài cửa hơi ồn ào, hình như có rất đông người đang tới đây, Tần Tiểu Trảo ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa đang áp giải một người đi trước, theo sau họ là năm sáu người, trong đó có một cô bé nhảy tung tăng tới. 

“Triển đại nhân!” Tần Tiểu Trảo mừng rõ chạy ra đón.

Triển Chiêu cười với Tần Tiểu Trảo: “Tiểu Trảo, vết thương đỡ hương chưa?”

Tần Tiểu Trảo gật đầu, cậu nhìn kẻ bị áp giải, đang định hỏi một chút thì nghe bé gái kia nói: “Huynh chính là đồ đệ của Triển đại nhân sao?”

Cô bé quan sát Tần Tiểu Trảo một thoáng, thấy trên mặt cậu vẫn còn vài vết bầm thì nói: “Xem ra chỉ là một tên mọt sách, chắc chắn là thường ngày huynh không chăm chỉ, chứ không thì sao Triển đại nhân lợi hại như vậy mà huynh ngay cả mấy tên tép riu cũng không đánh lại.”

Tần Tiểu Trảo lập tức đỏ mặt, chỉ biết gãi đầu nói ấp úng: “Cái đó, ta, ờ, ừm…” Cậu nhìn sang Triển Chiêu, xấu hổ cười trừ.

“Tiểu Trảo chỉ mới nhập môn, ta vẫn chưa dạy cậu ấy cái gì.” Triển Chiêu bước qua nói.

Trong lòng Tần Tiểu Trảo như hừng sáng, đây được tính là Triển Chiêu thừa nhận cậu làm đồ đệ trước mặt người khác không?

Bé gái “ồ” một tiếng, nhìn lại Tần Tiểu Trảo lần nữa, ánh mắt vẫn không mấy tin tưởng. Lần này Tần Tiểu Trảo đã ưỡn ngực lên, không còn né tránh ánh mắt của cô bé nữa, chợt nghe Triển Chiêu nói: “Đây là tiểu bang chủ của bang Cự Hải – Tiểu Liên, còn đây là Lỗ đường chủ – Lỗ Vân.”

“Hả, thiếu bang chủ của bang Cự Hải, cô bé này ư?” Tần Tiểu Trảo nghe vậy trợn tròn mắt, chẳng hiểu sao tấm lưng vừa nãy mới thẳng lên đã tự động hạ thấp xuống.

Mấy người họ ngồi xuống, hiển nhiên người xung quanh đều chú ý tới kẻ bị áp giải.

“Sư phụ, đây là ai thế?” Tần Tiểu Trảo tò mò hỏi.

“Nghi phạm Hà Ý, chính hắn đã hại Vu gia tiểu thư.” Triển Chiêu nói.

“Chứ không phải là Hoa Quân à?” Tần Tiểu Trảo hết sức bất ngờ.

Triển Chiêu nói: “Nói đến phá án là phải có chứng cứ, tất nhiên Hoa Quân rất đáng ghét nhưng vụ này quả thực không phải là hắn ta làm.”

Tiểu Liên cười Tần Tiểu Trảo: “Xem ra huynh còn non lắm, muốn làm đồ đệ của Triển đại nhân vẫn còn rất xa vời.”

Tần Tiểu Trảo sượng ra mặt, cậu không phục nhìn Tiểu Liên, biểu cảm như muốn bảo tiểu nha đầu cô còn non hơn ta kìa.

Tiểu Liên trịnh trọng đứng dậy cúi người với Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Triển đại nhân, Đinh tỷ tỷ, đa tạ hai người đã giúp bang Cự Hải bọn ta dọn sạch mớ hỗn độn lần này, đại ân này Tiểu Liên khắc ghi trong lòng. Nếu có người cần giúp đỡ, bang Cự Hải ta ắt không chối từ.” Đoạn quay sang nói với Tần Tiểu Trảo và Tiểu Mộc: “Hai vị, mấy ngày trước đã đắc tội, Tiểu Liên xin nhận lỗi tại đây.” Nói rồi vẫy tay ra hiệu, người nọ dâng đồ qua, “Đây là những lọ thuốc trị thương mong hai vị hãy nhận cho.”

Tần Tiểu Trảo sửng sốt, thấy Tiểu Liên còn nhỏ mà nói năng hành động rất ra dáng người lớn, mỗi một cử chỉ đều uy nghiêm. Đang ngẫm ngợi thì Tiểu Liên bỗng cười khúc khích, làm mặt hề nói: “Chắc huynh không nhỏ nhen ôm hận đâu nhỉ.” Dáng vẻ rất đỗi ngây ngô và hồn nhiên, Tần Tiểu Trảo khựng lại một hồi mới phản ứng, cô bé này đúng là quái đản mà.

Phía bên kia, Tiểu Mộc với người bên cạnh bắt đầu tán gẫu, chỉ nghe họ kể Triển Chiêu đã đánh nhau với gã phản bội Tề Phi quyết liệt ra sao. Bấy giờ Tần Tiểu Trảo mới vỡ lẽ, chẳng trách nhìn Triển Chiêu có vẻ mệt mỏi, sắc mặt của Đinh Nguyệt Hoa cũng chẳng khá hơn. Còn Tiêu Nhiên thì cau mày suốt, y có vẻ đăm chiêu.

Một lát sau, nhóm Tiểu Liên đứng dậy cáo từ, Trương Long với Triệu Hổ cũng quay về ngay sau đó.

Triển Chiêu bèn kể vắn tắt những chuyện xảy ra hai ngày qua, Trương Long tới giải Hà Ý vào phòng giam, Triệu Hổ nói: “Triển đại nhân, ta với Trương Long đã tới xung quanh thám thính tung tích của Hoa Quân theo lời huynh căn dặn, song suốt hai ngày qua vẫn chưa có kết quả, chỉ biết được ở đây gã có một tình nhân tên Phù Dung. Bọn ta có tìm tới chỗ Phù Dung, Phù Dung nói lâu rồi Hoa Quân không tới tìm nàng. Tuy nhiên ta thấy ánh mắt nàng ta cứ lấm lét e rằng chưa phải nói thật, lo huynh ở đây xảy ra chuyện nên quay về trước.”

Triển Chiêu khẽ gật đầu: “Vậy thì chúng ta cùng tới thăm dò Phù Dung kia đi.”

(Hết chương 12)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK