• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

10,

Nhóm Triển Chiêu ra ngoài chưa được bao lâu thì gặp Vương Triều với Mã Hán đang áp giải một trọng phạm từ công đường về. Trọng phạm này tên Hình Nhất Vị, trước đây cũng là một bổ đầu với nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực phá án và rất có tiếng tăm, đâu ai ngờ y sẽ là một kẻ tham ô phạm vô số tội.

“Ngươi chính là chàng trai trẻ đã truy bắt ta hôm đó.” Hình Nhất Vị dừng bước, y nhìn đăm đăm vào Triển Chiêu như thể đang tìm thứ gì trên người hắn. Bấy giờ gương mặt Hình Nhất Vị như lấy lại được vẻ rạng ngời của trước kia nhưng chẳng mấy chốc nó đã tối sầm lại, y cúi đầu thì thầm: “Nhìn ngươi ta cảm thấy nhớ mình của trước đây, khi ấy ta nhiệt huyết hăng say, một lòng muốn trừ bạo an dân.” Hình Nhất Vị bỗng ngẩng đầu hỏi: “Chàng trai trẻ, một bên là đại nghĩa, còn một bên là tình thân khó dứt, trong hoàn cảnh khó xử như vậy ngươi sẽ chọn thế nào?” Y chăm chú quan sát nét mặt của Triển Chiêu.

“Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà vẫn chưa có đáp án.” Triển Chiêu đáp ngay. Trước đây Triển Chiêu từng được nghe kể rất nhiều về Hình Nhất Vị, giờ thấy y sa vào bước đường này trong lòng cũng tiếc cho y.

Hình Nhất Vị sững sờ một thoáng rồi bật cười nói: “Ngươi thành thật vậy à.”

“Bởi vì ta là một người thường.” Triển Chiêu nói, “Kỳ thực ai mà chẳng muốn có cách vẹn cả đôi đường.”

Hình Nhất Vị nhắm mắt gật gù nói: “Ta đã từng có một người vợ dịu dàng và hai đứa con hoạt bát, đáng tiếc ta gây thù chuốc án quá nhiều chính vì vậy mà vợ con ta luôn phải sống trong lo sợ. Năm năm trước đứa con gái út của ta bị kẻ xấu bắt cóc, đợi đến khi ta tìm thấy thì con bé đã là một cái xác lạnh lẽo.” Nói đến đây Hình Nhất Vị nghẹn ngào, “Cảm giác ấy cứ như một con dao cứa vào tim.” Y mở mắt ra, hai mắt đã ngấn lệ, “Kể từ đó ta đã nghĩ thông suốt, ta muốn bù đắp cho người nhà của ta. Thế là ta bắt đầu nghĩ cách vơ vét tiền nhằm sớm ngày được ẩn cư với gia đình, sống những ngày bình yên. Cứ thế ta bắt đầu lún sâu dần, không còn cứu vãn được.” Hình Nhất Vị nhìn Triển Chiêu, nói có chút ẩn ý: “Chàng trai trẻ, hôm đó ta viếng mộ của con gái ngươi có rất nhiều cơ hội bắt ta, nhưng ngươi vẫn kiên nhẫn chờ ta, có thể thấy ngươi cũng là người trọng tình. Ta cho ngươi một lời khuyên, có những thứ ngươi tốt nhất hãy buông bỏ, bằng không vào những lúc tiến thoái lưỡng nan ngươi sẽ rất đau khổ.” Y chỉ vào đám người Vương Triều và Mã Hán: “Ngươi không giống với họ.”

Triển Chiêu khẽ nhướng mày, “Đi thanh thản.” Đây là lời cuối cùng hắn nói với Hình Nhất Vị.

Tiếng “lách cách” của xiềng xích xa dần.

“Lời của tên này khó hiểu thật.” Triệu Hổ ở bên cạnh gãi đầu: “Gì mà buông hay không, hắn tưởng ai cũng yêu tiền như hắn à.”

“Hắn, cũng là một kẻ đáng thương.” Triển Chiêu nhún vai, xoay lại nói: “Ta phải đi tìm một ít hồ sơ phạm tội của Hoa Quân, việc tuần phố hôm nay giao lại cho hai cậu.”

Góc phòng phía Tây Khai Phong phủ, Công Tôn Sách đang cất dọn số “bảo bối” của mình, đấy là những loại thuốc trị thương, giải độc cùng những sách y thuật mà Công Tôn Sách đã tích lũy trong nhiều năm qua, từ sau khi vào Khai Phong phủ số “bảo bối” này phong phú lên rất nhiều. Trong số các phạm nhân ở Khai Phong phủ không thiếu những kẻ giang hồ quái dị, trên người họ tất nhiên có mang theo những loại độc kỳ lạ, Công Tôn Sách là người rất chu đáo nên đã thu thập lại tất cả, phòng khi bất trắc biết đâu sẽ dùng đến, chẳng hạn như lần này đã thành công cứu nguy cho Đinh Nguyệt Hoa. 

“Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách gọi Triển Chiêu lại, “Bằng hữu của cậu thế nào rồi?”

“Bay nhảy thoăn thoắt, từ cửa sổ nhảy một phát tới bờ tường.” Triển Chiêu nói, “Nói tới lần này cũng may mà có Công Tôn tiên sinh.” Đoạn cúi người tạ ơn.

Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu, không khỏi mỉm cười: “Kỳ thực có một chuyện ta rất tò mò, lỡ như ta không có thuốc giải thì sao?”

Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, nói: “Sự thật là có thuốc giải sao còn phải lỡ như, từ khi nào Công Tôn tiên sinh cũng có những suy nghĩ không thực tế như vậy, đây nào phải tác phong làm việc của ngài, Triển Chiêu còn có vài hồ sơ vụ án cần tìm xin phép được đi trước.” Nói xong Triển Chiêu chắp tay, vội vàng rời đi.

Dựa vào các vụ án mà Hoa Quân đã gây ra trong những năm đây, Triển Chiêu phát hiện nếu chỉ nhìn sơ qua thì hành tung của gã này gần như bất định, khắp từ Nam ra Bắc, nhưng để ý kỹ sẽ thấy gã rất hay xuất hiện ở khu vực Đông Lộ Đông Kinh(1), nhiều nhất trong đó là Thanh Châu và Đăng Châu. Trong lòng Triển Chiêu liền có tính toán, hắn sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ vụ án, tự nhủ gã Hoa Quân này chẳng biết đã hại bao nhiêu con gái nhà lành, lần này Đinh cô nương cũng suýt rơi vào tay gã. Nghĩ đến Đinh Nguyệt Hoa lòng Triển Chiêu không khỏi xao động, nhớ lại câu “buông bỏ” mà Hình Nhất Vị nói với hắn vừa rồi, ý nghĩa sâu xa trong đó hắn đương nhiên hiểu rõ. Hắn đến Khai Phong phủ gần nửa năm, đã không ít lần đối mặt với tình cảnh khó xử, con đường này khó đi hơn nhiều so với tưởng tượng trước đó của hắn, song Triển Chiêu chưa bao giờ hối hận. Cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu vô cớ nghĩ về Đinh Nguyệt Hoa, hễ nghĩ đến nàng là lòng ấm áp lạ. Nhưng đồng thời cũng dấy lên nỗi bất an, càng nhớ về Đinh Nguyệt Hoa bao nhiêu thì nỗi bất an càng tăng lên bấy nhiêu. Triển Chiêu ngẩng đầu, ngơ ngẩn hồi lâu.

“Ô, Triển huynh, ta cứ bảo sao tìm mãi không thấy Triển huynh đâu hóa ra là đang trốn ở đây tiêu dao như vậy.” Đinh Triệu Huệ ló đầu ra cửa, nói.

“Đinh huynh.” Triển Chiêu định thần lại, bấy giờ mới để ý sắc trời đã tối.

Đinh Triệu Huệ bước tới kéo Triển Chiêu đi: “Đi đi đi, cùng làm hai chén.”

“Uống rượu?” Triển Chiêu khựng lại.

“Phải công nhận rượu Lam Kiều Phong Nguyệt ở Thúy Hồng Các đó đúng là rượu ngon hiếm có.” Đinh Triệu Huệ tỏ vẻ quyến luyến.

“Rượu Lam Kiều Phong Nguyệt thỉnh thoảng uống ít cũng tốt.” Triển Chiêu cười xòa nói: “Thú thật dạ dày Triển mỗ không chịu nổi cho lắm.”

“Là không chịu nổi rượu hay không chịu nổi người?” Đinh Triệu Huệ cố tình cười nói.

Triển Chiêu mỉm cười nói: “Uống rượu là phải uống bằng trái tim và sự thích thú, đặt tình cảm vào trong rượu, rượu mới chứa chan tình, rượu ngon càng uống càng nồng, còn gió trăng tuy có thể mê hoặc lòng người nhưng tình cảm trong đó lại rất hời hợt chẳng nếm được vị gì, Đinh huynh thấy sao?”

Đinh Triệu Huệ vỗ tay nói: “Triển huynh nói đúng lắm.” Ban đầu Đinh Triệu Huệ chỉ muốn thử Triển Chiêu, chuyện này cũng dễ hiểu, dù biết trước đó Triển Chiêu vào Thúy Hồng Các là để bắt Hoa Quân, nhưng mấy ngày diễn trò ong bướm của Triển Chiêu cộng thêm những lời bình về nữ tử kia cứ làm Đinh Triệu Huệ không yên tâm được, nhưng là một người sành rượu, Đinh Triệu Huệ rất thích câu vừa rồi của Triển Chiêu. Xưa nay biết bao văn nhân hiệp khách đều mượn rượu giãi bày tâm tư, hát ca bên chung rượu, bỏ hết ưu phiền. Đinh Triệu Huệ bỗng có cái nhìn khác về Triển Chiêu, trong lòng không khỏi tăng thêm chút thiện cảm với hắn.

“Nghe nói Bồng Lai Xuân của Trường Khánh Lâu ở phố Đông không tồi, Triển huynh thấy sao?” Đinh Triệu Huệ nói.

“Đinh huynh, mời.” Triển Chiêu chìa tay ra.

“Tửu điếm kinh thành ngút trời xanh, lan can bốn phía lợp hiên tranh. Trên tầng đàn sáo vang tiếng nhạc, nấu phượng ninh rồng ngọt mà thanh(2).” Đinh Triệu Huệ ngắm Trường Khách Lâu mà không khỏi cảm thán.

Hai người bước vào trong, liếc thấy xung quanh bàn nào cũng đầy. Tiểu nhị ở cửa dắt họ lên thẳng tầng ba, trên đây tương đối trang nhã, vừa khéo còn trống một gian phòng. Đinh Triệu Huệ vẫy tay kêu tiểu nhị có bao nhiêu rượu ngon, món ngon cứ việc bưng hết lên, một chốc sau tiểu nhị đã bưng lên món khai vị với rượu ngon. Đinh Triệu Huệ đưa mũi ngửi, hương rượu bay vào mũi khiến người ta không thể kìm lòng, hắn nhấp một ngụm nhỏ, hương vị tuyệt vô cùng.

“Ngon!” Đinh Triệu Huệ tấm tắc khen, sau đó uống cạn một hơi, “Sảng khoái.” Hắn chùi miệng, gọi tiểu nhị lấy thêm ba chén lớn, “Triển huynh, đây là ba chén rượu phạt.”

Triển Chiêu nói: “Nói thế nào?”

Đinh Triệu Huệ cầm một chiếc đũa lên, nói: “Chén thứ nhất, Triển huynh đi chung với em gái ta ở bên ngoài, lâu như vậy mà cũng không có lấy một bức thư làm người anh như ta đây lo lắng đứng ngồi không yên. Chén thứ hai là Triển huynh bắt em gái ta chịu cực chịu khổ, kẻ làm anh như ta rất đau lòng. Còn chén thứ ba…”

Không đợi Đinh Triệu Huệ nói hết câu, Triển Chiêu đã bưng một chén rượu lên, “Chén thứ ba, bởi vì tại hạ sơ suất để Hoa Quân kia chạy thoát, suýt nữa đã hại Đinh cô nương, đừng nói là ba chén, có phạt ba mươi chén cũng chưa đủ.” Nói xong Triển Chiêu uống cạn ba chén rượu liền.

“Triển huynh quả là người thẳng thắn.” Đinh Triệu Huệ nói, “Có điều nói đi cũng phải nói lại, vụ Hoa Quân chạy thoát cũng là do tại hạ lúc đó hành xử theo cảm tính.” Hắn quan sát kỹ Triển Chiêu, nghĩ thầm: “Tướng mạo với tính cách của tên này quả thực rất xứng đôi với Nguyệt Hoa, lại còn là người có khí phách, mắt nhìn người của Nguyệt Hoa cũng khá đấy chứ.”

Đinh Triệu Huệ ghé lại gần Triển Chiêu, nói: “Triển huynh, Nguyệt Hoa nhà ta…”

“Đinh cô nương là một cô gái tốt.” Triển Chiêu tiếp lời.

“Vì thế…” Đinh Triệu Huệ nói.

“Vì thế, đương nhiên ta đã coi nàng như em gái trong nhà từ lâu.” Triển Chiêu khoác một tay lên vai Đinh Triệu Huệ, tay kia cầm chén rượu qua, nói.

Đinh Triệu Huệ khựng lại, “Triển huynh chỉ coi nó là em gái?”

Ực” Triển Chiêu lại uống hết một chén lớn, “Huynh đừng trách ta giành chức huynh trưởng với huynh nhé, Đinh cô nương dễ thương như vậy, thú thật Triển mỗ đã tự cho mình là huynh trưởng ngay từ lần đầu gặp mặt Đinh cô nương rồi.”

Đinh Triệu Huệ thấy Triển Chiêu nói chân thành như vậy trong lòng khỏi tiếc nuối. Hóa ra Triển Chiêu chỉ có tình cảm anh em với Nguyệt Hoa, chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi? Đinh Triệu Huệ thấy Triển Chiêu lại bưng một chén lên, rượu Bồng Lai Xuân này không mạnh nhưng thấm lâu, uống như thế khó mà chịu nổi, hắn đè chén rượu xuống, ngăn lại: “Triển huynh, huynh như vậy là không phải rồi, huynh nói uống rượu phải uống bằng trái tim, giờ huynh lại ra sức uống cố thế này, đây mà là bằng trái tim sao?” 

Triển Chiêu vỗ đầu nói: “Đúng, đúng, Đinh huynh nói đúng lắm, chén này Triển mỗ kính huynh.”

Hai người cạn chén, rượu vào thì lời ra.

“Triển huynh, em gái ta phải nói là rất bướng bỉnh.” Đinh Triệu Huệ nói.

Triển Chiêu xua tay nói: “Đấy là Đinh cô nương có chính kiến riêng, không như nhiều cô gái khác chỉ biết cam chịu.”

“Em gái ta nghịch ngợm từ nhỏ, hồi còn bé tí nó đã dám cầm đầu một đám con nít đứng ra đòi lại lẽ phải với đứa con trai thôn kế bên cao hơn nó một cái đầu.”

Triển Chiêu lại nói: “Hóa ra Đinh cô nương có lòng nghĩa hiệp từ bé.”

Đinh Triệu Huệ thở dài nói: “Bởi mới đang lo cho bên chồng đấy.”

“Bên chồng?” Triển Chiêu bưng chén rượu mà tay cứ run, trong đầu hiện ra hình ảnh Đinh Nguyệt Hoa đeo mũ phượng khăn quàng vai ở trại Vân Lĩnh ngày hôm ấy. Triển Chiêu không khỏi bật cười.

Đinh Triệu Huệ có chút không vui, “Triển huynh đang cười Nguyệt Hoa nhà ta sao?”

“Không, không có.” Triển Chiêu ấn trán, “Đinh huynh, huynh chưa biết hôm ấy lúc thành thân Đinh cô nương nàng, dáng vẻ của nàng…”

“Thành thân? Hai người ư?” Đinh Triệu Huệ nhớ lại giấc sáng Triệu Hổ có nhắc tới, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, túm lấy vạt áo của Triển Chiêu ngay lập tức: “Thảo nào, thảo nào Nguyệt Hoa về tới nhà cứ ủ rũ, ta đã thấy nghi rồi nhưng vừa mới mở miệng nói muốn tìm ngươi hỏi chuyện thì con bé đã nổi giận với ta. Ta để yên cho ngươi ức hiếp con bé chắc! Triển Chiêu, ngươi nói rõ ràng vào, ngươi phải chịu trách nhiệm chuyện này cho ta.”

Triển Chiêu gật đầu dứt khoát, vừa vỗ vai Đinh Triệu Huệ vừa nói: “Đinh huynh yên tâm, chuyện do Triển mỗ, Triển mỗ ắt chịu trách nhiệm đến cùng, chuẩn bị đủ loại bánh ngọt cho Đinh cô nương để nàng không bị đói. Lần đó ở trại Vân Lĩnh đúng là nàng đã phải chịu khổ một chập để đóng giả tân nương, nhưng lúc đó ta cũng đã làm nàng ấy cười rồi.”

“Đóng giả tân nương?” Đinh Triệu Huệ bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra trong này còn có nguyên do khác, thấy Triển Chiêu đã ngà ngà say bèn nói: “Triển huynh cũng say rồi, ta đưa huynh về Khai Phong phủ nhé.”

Triển Chiêu mơ màng gật đầu, say thật rồi ư, say lòng bảy phần say rượu chỉ ba.

Thấy hai người đi rồi, một người nọ bước ra từ sau bức bình phong, nàng nhìn theo bóng lưng loạng choạng của Triển Chiêu, trên nét mặt có chút mất mát, khi ngẩng đầu lên lại nàng đưa tay kéo khóe miệng sang hai bên nở nụ cười, “Đinh Nguyệt Hoa ta lại có thêm một vị huynh trưởng yêu thương mình, tốt quá rồi.”

Triển Chiêu với Đinh Triệu Huệ bước xuống tầng, chẳng ngờ một tiểu nhị đang vội bưng đồ ăn lên suýt va phải Triển Chiêu. Trong lúc né tránh, lưng Triển Chiêu đập vào thành cầu thang làm hắn ngả người ra sau, thế là vô tình hắn nhìn lên khe hở giữa các cầu thang, nhác thấy một bóng hình quen thuộc thấp thoáng ở tầng trên. Triển Chiêu lắc đầu, kia rõ là Đinh Nguyệt Hoa.

“Ối, xin lỗi khách quan, khách quan không sao chứ?” Tiểu nhị vội vàng xin lỗi.

Đinh Triệu Huệ thấy Triển Chiêu nhìn lên trên với vẻ mặt thất thần, hắn bước qua nhìn theo ánh mắt của Triển Chiêu, song chỉ thấy toàn là bóng người đi tới đi lui.

“Triển huynh, huynh vẫn ổn chứ?” Đinh Triệu Huệ kéo Triển Chiêu dậy, cứ ngỡ Triển Chiêu say rồi.

Triển Chiêu xua tay vỗ đầu, hắn lau mặt rồi ngước lên lại, trước mắt đầy bóng người qua lại nhưng không có người hắn muốn tìm.

“Còn tìm gì nữa, chẳng phải luôn ở đây à?” Triển Chiêu đấm ngực mình lẩm bẩm.

Đinh Triệu Huệ thấy vậy thì hỏi: “Triển huynh đang tìm ngân lượng tìm hả, không cần đâu, ta trả tiền rồi.”

Triển Chiêu quay sang nói với Đinh Triệu Huệ: “Không phải, Đinh huynh, ta không hiểu, kỳ thực, kỳ thực chính bản thân ta cũng không hiểu.”

“Khách quan rơi đồ ạ?” Tiểu nhị tưởng Triển Chiêu đang tìm đồ gì.

Triển Chiêu kéo tiểu nhị lại, gật đầu nói: “Cậu nói đúng lắm, ta đánh mất nàng từ đây rồi.” Triển Chiêu chỉ vào ngực mình.

Tiểu nhị nhìn bộ dạng buồn bã mất mát của Triển Chiêu thì nghĩ hắn rơi mất đồ gì quý báu nên tìm kiếm xung quanh, “Khách quan rơi mất ngọc bội hay là cái gì khác, cũng tại tiểu nhân vừa nãy đi không nhìn đường.”

Triển Chiêu lại lắc đầu, loạng choạng bước ra ngoài: “Mất thật rồi sao?”

Đinh Triệu Huệ thấy bộ dạng kỳ lạ của Triển Chiêu bèn vội vàng chạy tới đỡ hắn: “Triển huynh, cuối cùng là huynh mất cái gì?”

Về đến Khai Phong phủ thì gặp Trương Long với Triệu Hổ đang giao ca, Triệu Hổ nói: “Xem ra hai người họ trò chuyện rất vui vẻ.”

Trương Long đồng tình: “Hệt hai anh em luôn, chắc Triển đại ca phải vui lắm mới uống nhiều như vậy.”

Triệu Hổ vỗ đùi nói: “Hôm đó ở trại đệ đã bảo cái gì hả, Triển đại ca với Đinh cô nương chính là một đôi lý tưởng mà.”

Trương Long với Triệu Hổ nhìn nhau cười, vui vẻ rời đi.

Lại nói Triển Chiêu trong cơn mơ màng thấy mình lạc giữa một cánh đồng hoang, xung quanh tối đen, gió thổi ù ù bên tai, nghe như tiếng quỷ khóc sói gào. Triển Chiêu không khỏi co mình lại, rốt cuộc hướng nào mới là đường về núi?

“Sư đệ, sư đệ!” Phía xa có đốm sáng đang lại gần, Cừu Việt vừa cười vừa vẫy tay với hắn.

“Hức… Đại sư huynh.” Triển Chiêu chạy tới ôm chầm lấy Cừu Việt.

Cừu Việt quệt mũi Triển Chiêu, nói: “Sư đệ đừng nghịch nữa, không tìm được đường về núi phải không, nào, Đại sư huynh cõng đệ.”

Chớp mắt Triển Chiêu đã nằm trên tấm lưng vững chãi của Cừu Việt, băng qua suối nhỏ, xuyên qua rừng, sau đó lên từng bậc thang, mãi vẫn chưa thấy bậc thềm đâu.

“Đại sư huynh, huynh có mệt không?” Triển Chiêu lau mồ hôi cho Cừu Việt.

Cừu Việt ngoái lại, nhưng gương mặt bất ngờ trắng bệch, “Ta muốn nghỉ ngơi, Ly Ly.” Cừu Việt nắm tay Diêu Ly Ly, ánh mắt không nỡ. Triển Chiêu quỳ bên cạnh cực kỳ áy náy, “Đều tại đệ, Đại sư huynh.”

Giọt nước mắt rơi xuống trường kiếm, mang theo theo nỗi buồn vô hạn của Diêu Ly Ly, nó lặng lẽ chảy dài theo thân kiếm, một giọt, hai giọt. Đợi đến khi nhìn rõ hình dáng của thanh kiếm, tim Triển Chiêu như thắt lại, đây là Trạm Lư. Mọi thứ bỗng chốc quay về tối đen, thình lình bên tai nghe một tiếng “cốp”, Triển Chiêu mở ngay mắt ra, một tia nắng chiếu vào qua ô cửa, thì ra chỉ là một giấc mơ.

“Nóng chết đi được.”

Triển Chiêu thấy Trương Long vừa giũ tay vừa nhảy, trên mặt bàn bị đổ rất nhiều nước canh, vừa rồi chắc là tiếng Trương Long đặt bát canh xuống. Triển Chiêu ngồi dậy, mơ thôi sao? Tối hôm qua uống rượu ở Trùng Khánh Lâu cũng là mơ chứ? Triển Chiêu lục lại ký ức, hắn hơi ngơ ngác, nếu là mơ thì tại sao lại chân thật như vậy, bản thân băn khoăn đến như thế?

“Triển đại ca, đây là canh giải rượu Công Tông tiên sinh nấu cho huynh, ta ra ngoài trước.” Trương Long nói, tới được cửa thì sực nhớ một chuyện, “Sáng sớm hôm nay Đinh Nhị hiệp đã rời đi rồi, lúc đó huynh vẫn chưa tỉnh nên Đinh Nhị hiệp không muốn quấy rầy huynh, chỉ nhắn là chuyện của Hoa Quân Đinh Nhị hiệp sẽ tự xử lý.”

“Hoa Quân?” Triển Chiêu vỗ đầu một cái, xoay người bước xuống giường. Sao mình lại quên béng việc này. Hắn uống vội bát canh giải rượu rồi đi rửa mặt.

“Đại nhân vào triều đã về chưa?” Triển Chiêu hỏi.

“Hiện đại nhân đang ở thư phòng bàn việc với Công Tôn tiên sinh.” Trương Long chưa kịp nói dứt câu, Triển Chiêu đã ra ngoài.

Vừa bước vào thư phòng, Triển Chiêu đã nhận thấy được sắc mặt tối sầm của Bao Chửng, “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?” Triển Chiêu bước tới hỏi.

“Tối qua thiên kim nhà Vu Lý – Vu Triều phụng lang(3) được phát hiện đã treo cổ tự vẫn trong phòng sau khi bị làm nhục.” Công Tôn Sách nói.

“Sao?” Triển Chiêu sửng sốt, nghĩ ngay tới Hoa Quân, nếu đúng là gã thì đây rõ là đang khiêu khích.

“Hoa Quân chắc chắn là nghi phạm lớn nhất, tuy nhiên đây chỉ mới là suy đoán, vẫn cần chứng cứ xác thực.” Bao Chửng nói.

Triển Chiêu nói: “Đại nhân, mấy hôm nay thuộc hạ xem lại hồ sơ vụ án của Hoa Quân, tên này ra vào vùng Thanh Châu và Đăng Châu rất thường xuyên, đoán chừng đấy là nơi trú ẩn của hắn. Nếu chuyện này đúng là do hắn làm thì bây giờ hắn chắc chắn không còn ở Khai Phong. Thuộc hạ cũng đang định tới đấy một chuyến.”

Bao Chửng gật đầu nói: “Triển hộ vệ chu đáo, vậy phiền cậu đi một chuyến rồi.” Bao Chửng nói tiếp: “Cậu quen thuộc với giang hồ, có lẽ sẽ phát hiện được thêm manh mối khác, cậu với Công Tôn tiên sinh tới phủ đệ của Vu Triều phụng lang lần nữa xem sao.”

“Rõ.” Triển Chiêu với Công Tôn Sách đáp.

Khi Triển Chiêu với Công Tôn Sách tới trước cửa Vu phủ, tiếng khóc trong nhà truyền tới rất thương tâm. Tên hầu nhỏ ở cửa thấy người của Khai Phong phủ tới điều tra thì chạy đi thông báo rồi dẫn họ vào nhà.

Phía trước đã bố trí xong phòng tang, Vu lão phu nhân khóc thương cho con gái, bà khóc đến sưng cả hai mắt, mấy lần suýt ngất đi. Nỗi bi thương ấy làm người ta nhìn thấy cũng không đành lòng.

“Mong Vu đại nhân nén bi thương.” Triển Chiêu với Công Tôn Sách hành lễ với Vu Lý.

Vu Lý chìa tay mời: “Mời hai vị theo ta.” Ba người vòng qua hành lang tới một căn lầu các, “Đây là phòng của Yên Yên con gái ta.”

Đang nói thì một người vội vàng chạy lại báo: “Lão gia, lão phu nhân ngất xỉu rồi, miệng còn sùi bọt mép.”

“Hả?” Vu Lý lo lắng nói: “Còn không mau mời đại phu!”

“Tiểu nhân đã mời rồi ạ.” Tôi tớ đáp, “Nhưng e phải mất một lúc nữa mới tới được.”

Công Tôn Sách nói: “Vu đại nhân, tại hạ cũng biết chút y thuật, hay là để tại hạ đến xem thử tình trạng của lão phu nhân trước tránh bệnh tình trở nặng.”

Vu Lý lập tức kéo Công Tôn Sách, nói: “Thế thì tốt quá, chúng ta mau đi thôi.”

Công Tôn Sách gật đầu với Triển Chiêu rồi đi theo Vu Lý, còn Triển Chiêu ở đây đi theo người hầu vào khuê phòng.

“Tối qua các cô có nghe thấy tiếng động lạ nào không?” Triển Chiêu quan sát xung quanh.

Đi chung với Triển Chiêu có một nha hoàn tên Quả Nhi, Quả Nhi nói: “Tối qua tiểu thư thấy trong người không được khỏe nên đã về phòng nghỉ ngơi rất sớm.”

Triển Chiêu đẩy cửa bước vào phòng. Quả Nhi có vẻ hơi sợ, cứ đứng bên ngoài vịn khung cửa.

“Cô vẫn sợ sao?” Triển Chiêu xoay lại nói.

Quả Nhi gật đầu, ngước nhìn xà nhà rồi lại trốn sau khung cửa.

“Cô tên gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Quả Nhi, đây là tên tiểu thư đặt cho tôi.” Quả Nhi đáp.

“Lúc còn sống tiểu thư nhà cô là người như thế nào?”

“Tiểu thư rất thân thiện với mọi người, còn xem Quả Nhi như em gái.”

Triển Chiêu ôn tồn nói: “Thế thì được rồi, theo như cô nói thì tiểu thư nhà cô là một người hiền lành, cô còn sợ cái gì?”

“Tiểu thư nhà tôi thật đáng thương, còn năm ngày nữa là đến ngày thành thân, tiểu thư với Vương công tử yêu nhau bao năm, ai ngờ, ai ngờ…” Quả Nhi nói trong nước mắt.

“Cô có thể kể lại lúc sáng nay các cô phát hiện ra tình trạng của tiểu thư không?” Triển Chiêu nói.

Quả Nhi nói: “Trời vừa sáng là tôi với Tiểu Đào tới chuẩn bị trang điểm cho tiểu thư, nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy động tĩnh, tôi sợ tiểu thư bị ốm nên đẩy cửa bước vào, vào tới thì phát hiện tiểu thư đã… Đọc thư mà nàng để lại chúng tôi mới biết nàng chết rất oan uổng.”

Triển Chiêu vén hai bên rèm giường lên, nơi này đã được thu dọn, “Ô?” Triển Chiêu ngửi thấy mùi trà thoang thoảng.

“Tối qua tiểu thư nhà cô uống trà đậm gì?” Triển Chiêu hỏi.

Quả Nhi đáp: “Tối qua tiểu thư chỉ uống một bát chè trái cây, với lại trước giờ tiểu thư không thích uống trà đậm, thường ngày chỉ bảo chúng tôi hái ít cánh hoa về phơi khô làm trà.”

“Ồ?” Triển Chiêu cúi người quan sát kỹ lưỡng, chợt hắn giẫm phải thứ gì, nhìn xuống thì thấy là một ống trúc nhỏ. Triển Chiêu ngồi xổm xuống, cầm nó lên, một đầu ống trúc hơi ướt, hắn để lên mũi ngửi thử, hóa ra mùi trà kia tỏa ra từ đây, nhìn sang đầu kia thì phát hiện trên đó còn vướng lại một sợi chỉ đỏ. Mà hắn nhìn ống trúc này cũng khá tinh xảo, trên bề mặt còn khắc vài hoa văn.

“Đó là gì?” Quả Nhi lại gần xem.

“Hẳn là một loại thuốc mê nào đó.” Triển Chiêu nhìn lại chiếc giường lần nữa, hình như đang tìm kiếm cái gì, quả nhiên Triển Chiêu đã phát hiện tấm rèm ở đầu giường bị thủng một lỗ nhỏ, kích thước khớp với ống trúc kia. Triển Chiêu ngó lên xà nhà, mái ngói trên đó hình như đã bị ai đó di chuyển, phía bên cạnh còn có vài sợi chỉ đỏ.

“Triển hộ vệ phát hiện được gì không?” Lúc này Công Tôn Sách bước vào.

“Vu lão phu nhân thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.

“Vì quá đau buồn nên bệnh cũ tái phát, đã không sao rồi, giờ đang nghỉ ngơi ở hậu đường.” Công Tôn Sách nói.

Triển Chiêu đưa ống trúc với sợi chỉ đỏ cho Công Tôn Sách: “Công Tôn tiên sinh xem, hẳn là kẻ tặc đã ở trên mái nhà đổ thuốc mê vào miệng tiểu thư thông qua ống trúc rồi chờ cơ hội ra tay.”

Công Tôn Sách cầm lên ngửi thử, đoạn thò ngón út vào bên trong, kết quả moi ra được ít mảnh vụn màu đen, “Đây là Ly Hồn Tán.” Công Tôn Sách giải thích cặn kẽ, “Có tác dụng giúp an thần.”

Quả Nhi ở bên cạnh có lẽ đau lòng, lại bắt đầu nức nở: “Tội nghiệp cho tiểu thư nhà tôi.”

Triển Chiêu nói: “Quả Nhi, tiểu thư nhà cô có để lại cái gì không?”

Quả Nhi nhớ lại rồi nói: “Lúc đó tay trái của tiểu thư có siết chặt một miếng ngọc, có lẽ là trước khi chết tiểu thư nhớ tới Vương công tử. Chính là miếng ngọc này.” Quả Nhi lấy miếng ngọc từ chỗ bàn trang điểm.

Triển Chiêu thấy miếng ngọc rất trong và óng ánh, chắc chắn không phải vật của một người tầm thường, “Quả Nhi, cô có chắc đây là miếng ngọc Vương công tử tặng cho tiểu thư nhà cô không?” Triển Chiêu hỏi.

Quả Nhi nói: “Chắc là thế, nếu không thì sao tiểu thư lại siết chặt nó như vậy, chứng tỏ nó phải rất quan trọng.”

“Trước đó cô từng nhìn thấy rồi chứ?” Công Tôn Sách hỏi.

Quả Nhi lắc đầu nói: “Chuyện riêng tư của tiểu thư chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều.”

“Quả Nhi, miếng ngọc này có thể cho chúng tôi mượn tạm một thời gian không?” Công Tôn Sách nói.

Quả Nhi gật đầu.

Triển Chiêu với Công Tôn Sách quay về kể lại tình hình cho Bao Chửng, Công Tôn Sách nói: “Đại nhân, ban nãy trên đường từ Vu phủ về học trò với Triển hộ vệ có tiện đường ghé hỏi Vương công tử về miếng ngọc, Vương công tử bảo đây không phải là đồ cậu ta tặng cho Vu tiểu thư.”

“Ồ.” Bao Chửng nói, “Vu Yến Yến đã siết chặt vật này trước khi chết, vậy rất có khả năng là của kẻ tặc để lại. Triển hộ vệ, trước mắt cậu với Trương Long Triệu Hổ cứ đến Thanh Châu và Đăng Châu, Hoa Quân là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này, cần phải bắt được hắn về thẩm vấn tránh để hắn hại thêm những cô gái vô tội.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

(Hết chương 10)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1) Đông Lộ Đông Kinh – 京东东路: Là một khu hành chính của Trung Quốc vào thời Tống, nằm ở phía đông của kinh đô Đông Kinh (Khai Phong). Theo ghi chép lịch sử Bắc Tống, Đông Lộ Đông Kinh bao gồm 1 phủ (Tế Nam phủ) và 7 châu: Thanh Châu, Mật Châu, Nghi Châu, Đăng Châu, Lai Châu, Duy Châu, Tri Châu cùng với quân Hoài Dương.

(2)Nguyên văn là: 城中酒楼高入天,四面栏杆彩画檐。楼上笙歌列管弦,烹龙煮凤味肥鲜 – Thành trung tửu lâu cao nhập thiên, tứ diện lan can thải họa diêm. Lâu thượng sanh ca liệt quản huyền, phanh long chử phượng vị phì tiên.

(3) Triều phụng lang – 朝奉郎: Tên một chức quan ở triều Tống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK