Tác giả: Nhan Tranh
* * *
17,
Ánh mắt đờ đẫn trước đó của Đinh Nguyệt Hoa giờ đã trong trẻo lại phần nào, tay nàng chậm chạp vuốt ve gò má của Triển Chiêu, “Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu gọi khẽ một tiếng.
“Ta… thực ra ta vẫn chưa nhớ được ngươi là ai.” Trên gương mặt trắng bệch của Đinh Nguyệt Hoa nở một nụ cười, “Lạ thay, bây giờ ta trái lại còn thấy hơi hạnh phúc.” Nàng dừng một chốc, “Bởi vì… bởi vì ngươi vẫn lành lặn, khoảnh khắc vừa rồi, ta… ta không hề nghĩ ngợi gì cả.”
“Nguyệt Hoa” Triển Chiêu chỉ cảm thấy người trong lòng đang rời xa mình từng chút một, như thể khắc tiếp theo sẽ tan biến mất, từ nay về sau mình không còn cách nào gặp được nàng, hắn không khỏi ôm Đinh Nguyệt Hoa chặt hơn, dường như chỉ có làm như vậy hắn mới có thể vững tâm, dù vậy sự vững tâm ấy chỉ được phảng phất, lần đầu tiên Triển Chiêu thiếu tự tin đến vậy, trái tim hắn như chìm xuống theo ánh mắt đang mờ dần của Đinh Nguyệt Hoa.
“Nếu như còn cơ hội, ta muốn làm quen với ngươi lại lần nữa.” Đôi môi của Đinh Nguyệt Hoa khẽ mấp máy, một giây khi hoàn toàn chìm vào bóng tối nàng mơ hồ nghe thấy câu trả lời của hắn: “Nàng là vợ ta, đời đời kiếp kiếp.”
Nước mắt, tuôn rơi, trào dâng từ đáy lòng.
(Phần kết)
Lại là một năm vào cuối Xuân, một chiếc thuyền nhỏ đang xuôi dòng, một cô gái đứng trên mũi thuyền vuốt lại phần tóc mai bị gió thổi loạn. Mặt nước ở đây rộng bao la, chỉ cần thả mình vào trong tâm tình bỗng chốc sẽ được thả lỏng, nàng không khỏi cảm thán: “Diêu tỷ, hồ Đông Kính kia của tỷ tuy đẹp nhưng thanh tú quá mức, không sánh được với khí thế ở nơi này.”
Người phía sau bật cười, “Đinh nữ hiệp quả nhiên khác biệt, khí phách chảy khắp người.” Người đang nói răng trắng mày ngài, chính xác là Diêu Ly Ly.
“Cũng không biết Nhị ca rối rít giục muội về là vì chuyện gì.” Cô gái đưa mắt nhìn ra xa, phong cảnh bên bờ đã thấp thoáng hiện lên.
Trong mắt Diêu Ly Ly hiện ý cười nhưng lại không nói.
Thuyền còn chưa cặp bờ, ai đó đã đứng ở đầu bờ chờ sẵn, “Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện lớn gì rồi?” Cô gái lấy làm nghi hoặc.
“Tam tiểu thư, Nhị gia đợi đã lâu.” Một nha hoàn khác tiến lên đón.
“Hạ Nhi, em biết là chuyện gì không?” Cô gái không khỏi hỏi.
Nha hoàn lắc đầu nói: “Em chỉ biết có một khách quý sắp tới trang, cả trang đang bận bịu chuẩn bị tiếp đón.”
“Hả?” Nhà mình vẫn hay có giang hồ hào khách ghé thăm, đã quá bình thường rồi mà. Trong lòng cô gái không khỏi tò mò vị khách quý nào mà lại có thể khiến hai người anh của mình tiếp đón long trọng như vậy, còn huy động nhiều người đến như này?
Mấy người họ mới đi được nửa đường thì bắt gặp một người mặt mày lo lắng đứng giữa bậc thềm đá ở đằng xa đang trông về hướng này, ấy chính là Đinh Triệu Huệ – Nhị gia của Đinh gia trang thôn Mạt Hoa phủ Tùng Giang.
“Tiểu muội!” Hắn vừa reo một tiếng vừa chạy qua, “Cuối cùng muội cũng về tới rồi.”
“Nhị ca, nghe nói trong trang sắp có khách quý tới?” Cô gái nói.
Đinh Triệu Huệ cười nói: “Khách quý, khách quý cực kỳ, muội gặp rồi sẽ rõ.”
Xiêm áo trắng bay bay, tán cây kêu rì rào, cô gái khẽ nhón mũi chân uyển chuyển thu kiếm về rồi đặt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm như đang suy tư.
Nàng – Tam tiểu thư Đinh gia trang, Đinh Nguyệt Hoa. Kỳ thực tới bây giờ nàng vẫn có chút xa lạ đối với cái tên này. Nửa năm trước, khi nàng mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt mừng rỡ của Diêu Ly Ly, chỉ thấy Diêu Ly Ly vui mừng khôn xiết xoay người về phía nọ lẩm bẩm không ngừng: “Ta không có phụ kỳ vọng của cậu, tốt quá rồi tốt quá rồi.” Kế đó là tới Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ. Đinh Nguyệt Hoa nhớ lúc ấy mình ngờ ngạc với mọi thứ xung quanh, gần như là trống rỗng, giống như nàng đã trải qua một giấc mơ rất dài, nhưng rốt cuộc giấc mơ ấy là gì thì lại không nhớ được. “Đinh Nguyệt Hoa” – đây là cái tên họ gọi nàng, đến nay rất nhiều nhứ đã trở nên quen thuộc nhưng không hiểu sao trong lòng luôn thường trực một nỗi buồn âm ỉ, không thể giải thích cũng không thể diễn tả. Đã mấy lần Đinh Nguyệt Hoa ngây người cầm Trạm Lư trong tay, đôi khi nước mắt lại tự dưng chảy ròng, như thể bản thân đã lạc mất thứ gì đó quan trọng. Nhưng nó là cái gì? Nàng từng hỏi người xung quanh mấy lần, song bọn họ toàn ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi. Một lần nọ Diêu Ly Ly bị tra hỏi quá dồn dập cuối cùng mới nói: “Đó là ảo giác của chứng mất trí nhớ, rồi sẽ ổn thôi.”
Ảo giác? Không đúng, nếu nó chỉ là thứ hư vô thì tại sao trái tim mình lại nhớ nhung đến thế? Nó là một loại tình cảm sâu đậm buộc lấy trái tim mình, vậy còn đầu bên kia đang buộc vào đâu?
“Tiểu thư, chàng đến rồi.” Nha hoàn vui vẻ đi tới.
“Chàng? Ai?” Đinh Nguyệt Hoa lấy làm gì suy nghĩ, nàng không khỏi nhìn theo hướng mà nha hoàn chỉ, dường như ở đó có cái gì đang đợi mình.
“Khách quý mà Nhị gia mời tới rồi, tên cái gì Triển Chiêu.” Nha hoàn nói.
Nghe được hai từ Triển Chiêu, trái tim Đinh Nguyệt Hoa bất giác nhảy lên, “Tiểu thư, nghe nói chàng là Nam hiệp gì đó, bây giờ là hộ vệ tứ phẩm.” Nha hoàn nói tiếp: “Lai lịch lớn như vậy em cứ tưởng thế nào, nhưng vừa nãy em lén nhìn trộm thì hóa ra lại là một chàng trai trẻ, dung mạo hết sức tuấn tú. Tiểu thư, hai vị gia bảo em mời tiểu thư qua đó, còn dặn nhớ cầm theo kiếm Trạm Lư của tiểu thư.”
Đinh Nguyệt Hoa đồng ý cầm theo Trạm Lư tới tiền sảnh, thấy Đinh Triệu Lan với Đinh Triệu Huệ đang trò chuyện với một người, người đó mặc áo xanh, bên eo đeo trường kiếm, phong nhã như ngọc, Đinh Nguyệt Hoa lập tức sửng sốt, nàng cảm thấy người này rất quen thuộc.
“Đinh tiểu thư.” Người đó nhã nhặn thi lễ.
Hai ánh mắt gặp nhau, mắt hắn rất sáng, Đinh Nguyệt Hoa phát hiện trên mặt hắn còn mang theo chút kích động khó che giấu.
“Muội muội, đây là Nam hiệp Triển Chiêu, Triển thiếu hiệp, muội qua chào hỏi đi.” Đinh Triệu Huệ giới thiệu.
Đinh Nguyệt Hoa trang nhã bước lên thi lễ, “Triển thiếu hiệp.”
Chẳng biết vì sao, mấy người họ đều bất giác khựng lại một thoáng, dường như có gì đó hơi kỳ lạ.
Đinh Triệu Huệ bỗng cười, cầm lấy Trạm Lư từ tay Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Triển huynh đệ, chính là thanh bảo kiếm này, huynh coi thế nào?”
“Quả nhiên rất tốt.” Triển Chiêu nói, ánh mắt hắn liếc qua Đinh Nguyệt Hoa, có vẻ khá hờ hững đối với chuyện thưởng kiếm.
Đinh Nguyệt Hoa không vui, “Dẫu có là kiếm tốt nhưng gặp phải kẻ không biết nhìn kiếm thì cũng là một thanh kiếm phế mà thôi.” Nàng liếc nhìn bảo kiếm của Triển Chiêu, nói, “Bảo kiếm gắn với anh hùng, khi nãy có nghe nhắc bảo kiếm gắn với Triển thiếu hiệp là Cự Khuyết, ta cũng muốn mở mang.”
Đinh Triệu Huệ cười khà: “Bảo kiếm này cầm lên múa may mới biết khác biệt, hiếm khi hai món binh gia thần khí gặp nhau chi bằng làm mấy chiêu, để mọi người được chiêm ngưỡng phong thái của bảo kiếm.”
Anh cả Đinh Triệu Lan ở bên đây cũng đồng tình.
Triển Chiêu không đáp mà chỉ cau mày nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa, cử chỉ này trong mắt Đinh Nguyệt Hoa lại thành đang khiêu chiến, “Cầu còn không được.” Đinh Nguyệt Hoa đáp.
Nghe được hai người sắp tỷ kiếm, chẳng mấy chốc khoảng sân đã chật kín người, Đinh Nguyệt Hoa tự ôm bảo kiếm đứng ra mé Đông, Triển Chiêu cầm bảo kiếm đứng vào bên Tây. Hai nhìn nhau, trong nhất thời cùng bất động.
Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ đang quan sát Triển Chiêu, áo xanh uy nghiêm, trái ngược với nó là cảm giác không tên trong lòng Đinh Nguyệt Hoa ngày càng mãnh liệt, nàng vô cùng ngạc nhiên. Ngươi, rốt cuộc là ai.
Ta, là ta! Nguyệt Hoa. Trong lòng Triển Chiêu có muôn vàn lời muốn nói với người trước mặt, hắn đè nén trong tim, bất giác nhìn nàng đăm đắm.
Trong đám đông đứng xem bên này có người xì xầm: “Ca, muốn hơn nửa ngày rồi, sao hai người này vẫn đứng đó.”
“Ngươi chẳng biết gì, cao thủ so tài là phải xem ai giữ được bình tĩnh hơn, ai lộ sơ hở trước.”
“Tới giờ vẫn chưa động thủ nữa.”
“Thế nên mới gọi đây là cao thủ!”
Đinh Triệu Huệ ở bên cạnh ho khẽ một tiếng, Triển Chiêu hồi tâm lại đầu tiên, xắn áo rồi nói: “Đinh cô nương, mời.”
Đinh Nguyệt Hoa quát khẽ một tiếng, chiêu kiếm bộc phát, Triển Chiêu cũng lật trường kiếm tiến tới nghênh đón, bóng người đan xen.
Vị cô nương này, nàng nhớ hay chăng đêm sáng trăng ấy, Cự Khuyết cùng Trạm Lư ngâm vang khắp rừng?
Vị công tử này, dáng dấp vẫn hệt như ngày nào, tâm tình lúc này lại ra sao?
Cự Khuyết nương theo mũi kiếm Trạm Lư, lướt ngang qua nhau trong chớp mắt, lòng rung động.
“Đinh cô nương, muốn sinh tồn được trên giang hồ, có một điều rất quan trọng và cũng là cơ bản nhất cần phải nhớ.” – Trong tâm trí Đinh Nguyệt Hoa chợt lóe lên một gương mặt như cười mà không cười.
“Ta không nỡ nhìn con gái khóc, nhất là người con gái ta thương.” Lại một gương mặt trìu mến nữa xẹt qua.
“Ta, biết ngươi?” Đinh Nguyệt Hoa chém ra một kiếm, nói.
Cự Khuyết khẽ run lên, hai mắt Triển Chiêu ngập tràn vui sướng, “Ta tới tìm nương tử thất lạc.”
Mũ phượng khăn quàng, ấy là lần gặp gỡ đầu tiên của mình và hắn. Trạm Lư bay lên chém về phía người đang mặc cát phục, ấy là lần tương phùng đầu tiên của Cự Khuyết và Trạm Lư.
Trường kiếm của Đinh Nguyệt Hoa bị mũi kiếm của đối phương đánh bạt đi, lực kiếm đột ngột bị chuyển hướng cũng giống như rơi vào thế vồ trượt, cả người không khỏi ngả về trước, “Cẩn thận!” Triển Chiêu nhẹ giọng quát, ra thế đỡ nàng. Đinh Nguyệt Hoa theo bản năng xoay lại đâm một kiếm, Triển Chiêu nghiêng đầu, mũi kiếm sượt qua đầu hắn, rơi xuống vài sợi tóc.
“Hay, tiểu thư thắng rồi.” Ai đó trong đám đông vỗ tay nói.
Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ chắp tay nói: “Đinh cô nương kiếm thuật cao siêu, Triển mỗ được lĩnh giáo.”
Đinh Triệu Huệ cười hì hì tiến lại gần: “Triển huynh khiêm tốn.” Dứt lời mở bàn tay của Triển Chiêu ra.
Đinh Nguyệt Hoa “ơ” lên một tiếng, chẳng biết chiếc hoa tai bên phải của mình đã ở trong tay Triển Chiêu từ khi nào.
Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu nói: “Đa tạ đã nương tay, rõ ràng là ta thua.”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười.
Đêm, mọi thứ quay về im lặng, trăng treo trên cành liễu, người ngồi ngắm ánh trăng.
“Trước đây chúng ta gặp nhau rồi phải không?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi.
“Ta nói rồi, ta tới đây tìm nương tử thất lạc.” Triển Chiêu ngẩng đầu ngắm trăng sáng, “Ánh trăng rực rỡ thế này, hệt như nàng.”
Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, tay đã bị Triển Chiêu nắm, “Nguyệt Hoa, ta tới hơi muộn.”
Hai bên nhìn nhau chăm chắm, dung mạo vẫn như ngày nào.
“Chúng… chúng ta đã từng gặp nhau.” Đinh Nguyệt Hoa khẳng định.
Cự Khuyết và Trạm Lư chéo tay nhau, Đinh Nguyệt Hoa cầm lấy Cự Khuyết, ngón tay khẽ vuốt ve vỏ kiếm, “Về sau nếu không có chàng ở bên cạnh, ta xem nó là chàng.”
Dáng xinh sánh bước, khuyết ảnh chung đôi, Trạm Lư chung bóng, ý tình khôn nguôi, đẹp sao Khuyết Ảnh Phương Hoa
(Kết thúc chính văn)
Vẫn còn một phần ngoại truyện nữa, mà mình thấy nó giống một chương đặc biệt hơn, ở đó tác giả sẽ viết lại phần kết.