• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

3,

“Bánh trôi này dẻo thật đấy.” Đinh Nguyệt Hoa tấm tắc khen, dáng vẻ liếm môi rất dễ thương. Trong bất chợt Triển Chiêu không khỏi rung động, cảm thấy cô nương trước mặt thật sự rất ngây thơ, cổ họng bất giác nghẹn lại. “Khụ khụ” Triển Chiêu ho, hắn định thần lại, lẩm bẩm: “Sư phụ à, người luôn nói duy tiểu nhân với phụ nữ là khó chiều, đừng nói là chiều, ngay cả nghĩ con cũng không nghĩ tới, thiếu chút nữa đồ đệ của người bị chết ngạt rồi.”

“Chủ quán, cho bát trà mát!” Mấy tên nha dịch bước vào quán, bộ dạng rất phờ phạc, họ tìm một chỗ ngồi xuống đợi trà bưng ra rồi uống ừng ực, “Cũng chẳng biết Bao đại nhân hiện thế nào rồi?” Một tên buồn bực đập bàn, “Tên kia cũng to gan thật, ngang nhiên bắt cóc đại nhân ngay trong huyện nha!”

“Đúng đấy, còn nói muốn Nam hiệp Triển Chiêu tới đổi người, biển người mênh mông thế này biết tìm ở đâu!”

“Vương bổ đầu, chỉ còn hai ngày, nếu vẫn không tìm được Triển Chiêu liệu đại nhân…”

“Thôi, huynh đệ chúng ta nghỉ ngơi nhanh rồi tìm tiếp.” Mấy người họ lại uống ực mấy tách trà rồi vội vàng rời đi, người đi cuối cùng còn quay sang dặn chủ quán: “Ông chủ Tân, chỗ này của ông người đến kẻ đi, ông nhớ hỏi thăm một chút với nhé.” Ông chủ Tân vâng dạ.

Đinh Nguyệt Hoa để ý dáng vẻ suy tư của Triển Chiêu, “Này, Triển Chiêu.” Đinh Nguyệt Hoa hiếu kỳ nói: “Xem ra giữa ngươi với Bao đại nhân có giao tình là thật nhỉ, ta vẫn luôn thắc mắc người trong giang hồ chúng ta chẳng phải trước giờ rất kỵ dính tới quan phủ à?”

“Ông ấy khác!” Triển Chiêu nói, Đinh Nguyệt Hoa thoáng thấy được một tia sát khí vụt biến mất.

Triển Chiêu gọi tiểu nhị tới kêu thêm một bàn đầy điểm tâm, Đinh Nguyệt Hoa nói: “Này này này, Triển Chiêu, mặc dù mấy món này trông rất ngon nhưng cũng đâu thể ăn hết bao nhiêu đây được?”

“Cô nương có rất nhiều thời gian để từ từ thưởng thức, nếu không thích món nào thì cứ việc bỏ lại.” Triển Chiêu nói tiếp: “Đầu phố có quán trọ Hà Dật, nếu thấy mệt cứ tới đấy nghỉ ngơi, xong chuyện ta sẽ tới tìm cô.” Hắn đặt ngân lượng lên bàn rồi đi thẳng ra ngoài.

Đinh Nguyệt Hoa chặn lại: “Nếu ngươi muốn đi cứu người thì tính thêm ta vào nữa, lần trước ngươi cũng khen kiếm pháp của ta, hai người vẫn tốt hơn một người.”

“Ta trêu cô đấy.” Triển Chiêu nghiêm mặt nói.

“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa giậm chân nhìn Triển Chiêu, “Ý ngươi ta là gánh nặng?”

“Ừ, trẻ con dễ bảo thay.” Triển Chiêu nhướng mày, “Ở yên đây.” Dứt câu bóng hình nhoáng lên, mất hút vào đám đông.

Đinh Nguyệt Hoa tức giận quay lại chỗ ngồi, nhìn đống đĩa thức ăn to nhỏ trên bàn bỗng biến hết thành khuôn mặt của Triển Chiêu – cái vẻ mặt khinh thường mình: “Ta trêu ngươi đấy, ta trêu ngươi đấy, ha ha.” Đinh Nguyệt Hoa cầm chiếc bánh Quế Hoa ở giữa lên cắn một miếng thật to, nhai ngấu nghiến: “Được lắm Triển Chiêu, ta cắn, ta cắn! Tiểu nhị, cho ta thêm một phần như này nữa, tiền cứ tính hết cho vị công tử ban nãy, nếu bạc vẫn chưa đủ thì nữa đến quán trọ Hà Dật lấy.”

Lại nói Triển Chiêu rời đi vội vàng, xét theo tình hình nghe được từ tên nha dịch vừa rồi thì đối phương có vẻ không phải hạng tầm thường, dám một mình đột nhập vào nha môn được thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt bắt cóc Bao Chửng mà ngay cả phía nha dịch cũng không làm gì được. Hơn nữa đối phương rất biết cách chọn điểm khởi đầu, với thân phận của Bao Chửng khi bị bắt cóc ắt sẽ kinh động đến quan viên địa phương huy động lực lượng tìm kiếm, không khó để mình nắm được tin tức. Dựa vào thời hạn ba ngày của đối phương chứng tỏ đối phương rất chắc chắn mình đang ở gần đây, đủ để đuổi tới Thổ Long Cương theo như chỉ định. Quan trọng hơn nữa y biết rất rõ mối quan hệ giữa mình và Bao Chửng, ắt đã có chuẩn bị kỹ càng, người này rốt cuộc có thể là ai?

Thổ Long Cương, nơi này vốn là một ngọn núi nhỏ hẻo lánh nay lại gió rít lồng lộng tiếng hạc kêu vang. Một ngôi miếu đổ nát nằm nghiêng vẹo trên đồi, gió thổi xuyên qua các kẽ nứt của bức tường đổ nát, phát ra tiếng rít gào như khóc than, góc phía Đông trong sơn miếu lập lòe ánh đèn, ánh đèn mỏng manh không ngừng lay động, chợt tỏ chợt mờ.

“Công tử, công tử nói xem Triển Chiêu đó có đến không?” Tiểu Mộc rùng mình đưa một chiếc bánh bao thịt cho Tần Tiểu Trảo.

“Sư phụ chắc chắn sẽ đến.” Tần Tiểu Trảo cắn một miếng bánh bao thịt, nói thì thầm. 

Tiểu Mộc vừa ngáp vừa dựa vào gốc cây, đang lúc nửa mê nửa tỉnh thì bị ai đó vỗ mạnh một cái, “Tiểu Mộc, nghe đi, trên đồi có động tĩnh rồi.” Tần Tiểu Trảo phấn khích nói, kéo phắt Tiểu Mộc còn đang ngái ngủ dậy chạy thẳng lên đồi.

Trên đồi núi, tiếng la tiếng chém vang lên hết đợt này tới đợt khác, dưới ánh trăng vô số đường sáng lóe lên trong màn đêm đen.

“Diêu Chi Nhậm, hôm nay chúng ta cùng giải quyết hết thù mới nợ cũ!” Vương Triều bổ đao về phía tên mặt nhọn cầm giản, Mã Hán cũng gầm một tiếng xông lên theo.

“Ông đang đợi bọn mi đây, sẵn hôm nay tiễn bọn mi lên Tây Thiên.” Diêu Chi Nhậm nói, thanh giản bên phải đỡ đao Vương Triều, đồng thời xoay người quét thanh giản bên trái xuống phía chân Mã Hán.

Mã Hán giậm hai chân nhảy đi, dù vậy vẫn thấy gió rít bên dưới xé rát bàn chân. Diêu Chi Nhậm thấy Mã Hán bị ép nhảy ra thì cười khẩy, song giản nhập lại ập về phía Vương Triều. Mã Hán thầm biết chẳng lành, tiếp tục cầm đao lao tới giúp. 

Phía bên kia, đám nha dịch với Công Tôn Sách đang cùng nhau đứng xung quanh bảo vệ Bao Chửng chạy ra ngoài, Triệu Hổ với mấy nha dịch đi ở phía trước vất vả lắm mới mở được đường máu, nhưng nháy mắt đã bị bao vây lần nữa, chính là Niên Lợi và Mậu Chấp cùng đám người của trại Vân Lĩnh. Triệu Hổ nghiến răng định xông lên, chợt nghe “bốp” một tiếng, ai đó bay tới đánh vào người Triệu Hổ, Triệu Hổ bị đánh lùi hơn cả chục bước mới đứng vững lại được.

“Ây da, sư phụ bị thương rồi!” Phía bên đây Tần Tiểu Trảo đang nấp trong góc theo dõi bỗng dưng nhảy dựng. Cậu thấy Triển Chiêu cùng mấy tên nha dịch đối phó với một gã mặt vàng dùng roi cửu khúc, gã mặt vàng ấy rất lợi hại, cây roi trong tay như một đóa hoa trắng lượn lên vòng xuống, hoa liền hoa, hoa chồng hoa, hoa nối tiếp hoa, mấy tên nha dịch bị quất văng lên không trung, Triển Chiêu cầm cự được một lúc thì bị ăn một roi, gã mặt vàng nhân đó quấn chặt Triển Chiêu hất ra ngoài.

“Nam hiệp chẳng qua chỉ có thế, Triển Chiêu oai phong ngày đó ở trại Cô Phong đâu rồi!” Gã mặt vàng cười gằn, từng bước áp sát.

Triệu Hổ kéo Triển Chiêu về, Công Tôn Sách với Bao Chửng vội bước tới đỡ. Vương Triều với Mã Hán thấy vậy thì bỏ qua Diêu Chi Nhậm, quay trở lại cùng đám nha dịch chặn gã mặt vàng.

“Công tử, công tử không muốn sống nữa ạ!” Tiểu Mộc ôm chặt Tần Tiểu Trảo đang muốn xông ra, “Đám tặc kia hung ác lắm, công tử xông ra chỉ có làm đĩa thịt cho chúng xơi thôi. Hơn nữa, Triển Chiêu kia cũng đã nhận công tử làm đồ đệ đâu ạ, không đáng đâu mà.”

“Bỏ ra, nếu năm đó không nhờ huynh ấy cứu ta một mạng, ta đã chẳng đứng được ở đây như bây giờ!” Tần Tiểu Trảo quát, vùng vẫy muốn thoát khỏi Tiểu Mộc, “Ta đã xem huynh ấy là sư phụ của ta rồi!”

“Người như ngươi thế mà cũng dũng cảm đấy.” Chẳng biết từ khi nào sau lưng Tần Tiểu Trảo với Tiểu Mộc xuất hiện thêm một người.

“Tiêu… Tiêu Nhiên!” Tần Tiểu Trảo trợn tròn mắt, trong lòng chợt thấy ớn lạnh, nhớ ngày đó mình suýt nữa chết dưới đống đinh táo, tên Tiêu Nhiên này tất không phải người tốt lành gì.

Tiêu Nhiên liếc Tần Tiểu Trảo một cái, nói: “Ngươi nhìn kỹ lại xem kia có phải Triển Chiêu không?” 

Tần Tiểu Trảo với Tiểu Mộc đưa mắt nhìn nhau rồi lại khó hiểu nhìn sang Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên hừ một tiếng không nói nữa, vẻ mặt của y trông như đang chờ đợi thứ gì. 

Lúc này, đám nha dịch cùng với Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ đang che chắn cho Bao Chửng với Công Tôn Sách ở giữa, binh khí trong tay vung vun vút. Trong lòng Vương Triều và Mã Hán lo lắng, chỉ mới đó mà hai người đã ăn một roi của gã mặt vàng, máu chảy dọc xuống theo cánh tay của hai người họ. Mậu Chấp bên này nhân cơ hội ấy chém đao về phía Vương Triều. Bỗng nhiên một luồng gió rít xẹt qua rồi nghe “Choang” một tiếng, Mậu Chấp chỉ thấy bàn tay đau điếng, đại đao tức khắc tuột tay, nhìn kỹ mới thấy là ám tiễn, Mậu Chấp còn chưa kịp định thần lại thì phía cổ họng đã lạnh toát.

“Ngươi, sao lại thế được!” Mậu Chấp hoảng hốt ra mặt.

“Triển Chiêu!” Ai đó la thất thanh.

“Không thể nào, thế ban nãy là ai?” Một người nghi hoặc nói.

Công Tôn Sách thở phào một hơi, mỉm cười với Bao Chửng.

“Hôm nay tâm trạng của bản công tử không được tốt cho mấy!” Triển Chiêu tiện chân đá Mậu Chấp tới chỗ đám nha dịch xung quanh.

Đám nha dịch nháo nhào xông tới không đạp thì đánh rồi trói chặt Mậu Chấp lại. Niên Lợi với đám người trại Vân Lĩnh bên này muốn tới cướp lại người thì chợt một luồng gió rít xẹt tới, bả vai bỗng chốc đau nhói, mất hết sức lực ngã vật xuống đất. Hóa ra tất cả đã bị Triển Chiêu điểm huyệt bằng kiếm. Đám nha dịch lại tới trói hết chúng vào. Bấy giờ đám nha dịch đều hăm hở, vực lại tinh thần, còn Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ tiếp tục giơ đao hợp lực bắt Diêu Chi Nhậm.

“Một đám phế phật!” Mắt thấy tình thế đã thay đổi, gã mặt vàng vẫn chẳng chút hoảng loạn, gã nói với Triển Chiêu: “Nãy giờ ta cứ thắc mắc tại sao bốn người huynh đệ Cô Phong đấy của ta lại bại dưới tay một kẻ kém cỏi như vậy, té ra là nhân vật thật ở đây.”

Triển Chiêu quan sát gã mặt vàng, đoạn nói: “Phải chăng các hạ chính là Hồ Vĩ – Roi Truy Hồn Đoạt Mạng?”

Gã mặt vàng hừ lạnh, nói: “Nếu đã biết danh hiệu của ta, hôm nay mạng của ngươi với Bao Chửng giao lại cho ta đi!” Nói rồi roi cửu khúc trong tay quất đi.

“Vù vù vù”, roi vung ngang dọc, từng đợt từng đợt vụt về phía Triển Chiêu. “Roẹt”, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên giữa màn đêm như tia chớp, phút chốc xen lẫn vào đường roi.

Hồ Vĩ tiến lại gần tung chiêu “Bọ Cạp Vẫy Đuôi”, roi cửu khúc vòng qua vai đánh vào lưng Triển Chiêu. Triển Chiêu lập tức vòng vỏ kiếm bên tay trái ra sau lưng đỡ đòn, kiếm bên tay phải chém xuống. Hồ Vĩ vội vàng nghiêng người chuyển hướng khuỷu tay, roi lại vòng tới trước mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu ngả người nghiêng qua đầu roi, đồng thời lật kiếm chém xéo xuống chân Hồ Vĩ, vô cùng linh hoạt. 

Mọi người ở bên đây nhìn đến hoa mắt, không ít người trợn mắt há mồm, Tần Tiểu Trảo phấn khích lay Tiểu Mộc: “Tiểu Mộc, nhìn thấy không, đây mới là sư phụ này!” Trong lòng Tần Tiểu Trảo bấy giờ khẳng định chắc nịch Triển Chiêu chính là ân công cứu mình năm ấy.

Tiêu Nhiên đứng bên cạnh không nói tiếng nào, ánh mắt chăm chú dõi theo trường kiếm kia. Đây là thực lực của Triển Chiêu sao? Nghe nói Hồ Vĩ kia là cao thủ hắc đạo có tiếng ở phương Bắc, roi Truy Hồn Đoạt Mạng ấy đã hạ gục không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán.

Bỗng thấy đường kiếm của Triển Chiêu mỗi lúc một nhanh, đến độ rít lên tiếng gió, trong khi roi kia lại mất dần độ linh hoạt và sức mạnh. Chỉ nghe hai tiếng “phập”, tay phải cùng chân trái của Hồ Vĩ đã bị kiếm đâm. Hồ Vĩ khó tin nhìn thanh niên trước mặt: “Khá lắm, quả là người trẻ, Nam hiệp quả nhiên danh bất hư truyền.” Chợt gã vung tay trái, vô số phi tiêu bay về phía Bao Chửng. Không trung tức thì vang lên tiếng va đập chói tai, phi tiêu lần lượt bị đánh rơi xuống đất, là ám tiễn của Triển Chiêu, còn có đinh táo từ đâu bay đến, mà một đinh táo trong số đó còn cắm sâu vào ót Hồ Vĩ. Triển Chiêu xoay lại nhìn vào một góc tối ở phía sau, nói to: “Tiêu Nhiên huynh đệ, cảm ơn đã giúp, món quà gặp mặt lần hai này của cậu rất tuyệt.”

Tiêu Nhiên trề môi xoay người bỏ đi. Tần Tiểu Trảo kéo Tiểu Mộc chạy ra vẫy tay với Triển Chiêu: “Sư phụ, bên này, bên này.” Cậu thè lưỡi nói: “Tên Tiêu Nhiên đó đúng là kẻ lập dị, lần trước muốn giết sư phụ, lần này lại giúp sư phụ. Sư phụ, vừa rồi ta còn tưởng người bị thương kia là sư phụ.”

“Đúng thế, vừa rồi công tử bọn ta còn đòi xông ra may mà ta cản lại được.” Tiểu Mộc nói.

“Duyên phận cả, sư phụ, sư phụ xem chúng ta có thể vô tình gặp lại nhau ở một nơi như thế này chứng tỏ là có duyên làm thầy trò rồi, sư phụ nói có đúng không.” Tần Tiểu Trảo cười hì hì.

Triển Chiêu biết Tần Tiểu Trảo cố tình, nhưng trong lòng cũng thấy rất cảm động, hắn bước tới vỗ vai Tần Tiểu Trảo: “Cậu đấy”

“Lão Tam, ngươi sao rồi?” Phía bên kia bỗng truyền đến giọng nói lo lắng của Vương Triều, Triển Chiêu vội bước tới kiểm tra vết thương của “Triển Chiêu giả” ấy, sau đó lấy ra một lọ thuốc trị thương thoa lên vết thương cho y cùng với Công Tôn Sách. Sắc mặt người bị thương kia bấy giờ mới có máu trở lại.

“Công tử, công tử nghĩ tại sao lại xuất hiện tới hai Triển Chiêu?” Tiểu Mộc đứng phía bên kéo Tần Tiểu Trảo lại gần thì thầm.

Công Tôn Sách lau mặt cho Triển Chiêu giả, nói: “Trương nghĩa sĩ, vất vả cho cậu rồi.” Ra là Trương Long, Tam đương gia của trại Vân Thủy. Công Tôn Sách vẫn còn chút sợ hãi nói với Triển Chiêu: “Vốn dĩ ta muốn để Trương nghĩa sĩ giả làm cậu đánh lạc hướng đối phương, thừa cơ hội ấy cứu đại nhân ra, nếu cậu không tới kịp, e rằng chẳng những không cứu được đại nhân mà còn liên lụy đến mấy vị huynh đệ này của cậu, thế thì Công Tôn Sách tội lớn rồi.” 

Bao Chửng quay sang nói với Triển Chiêu: “Lại nhận ân tình của cậu lần nữa rồi.”

Triển Chiêu nói: “Bao nhiêu lần cũng không nhiều, có điều Bao đại nhân, nhân duyên của ngài có hơi kém đấy.” Hắn nhìn lướt qua đám nha dịch xung quanh, đoạn nói: “Viện binh của châu phủ cũng chỉ bao nhiêu đây.”

Công Tôn Sách giải thích: “Mấy người này đều là nha dịch của huyện Thần Khê kế bên, viện binh của châu phủ vẫn chưa đến.”

“Cũng ba ngày rồi.” Triển Chiêu làm vẻ mặt nghiêm trọng, thở dài nói với Bao Chửng: “Nhân duyên quả thực quá kém.”

Bao Chửng cúi người với đám người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ: “Hôm nay cảm ơn bốn vị anh hùng đã ra tay cứu giúp, khiến Trương nghĩa sĩ bị thương vì Bao Chửng, Bao Chửng thấy rất áy náy. Bốn vị hiệp can nghĩa cảm, chẳng hay bốn vị có bằng lòng vào Khai Phong phủ, Bao Chửng đang rất cần những trang hảo hán như chư vị giúp đỡ.”

Đám người Vương Triều thấy Bao Chửng luôn mang dáng vẻ uy nghiêm mà lại rất dễ gần, không hề giống với những quan lại khác, trong lòng càng thêm mến mộ, mà ý của Bao Chửng vừa hay hợp với tâm nguyện của bốn người họ. Bốn người lập tức nói: “Đại nhân không chê bai, chúng tôi nguyện đi theo đại nhân.”

Triệu Hổ cõng Trương Long, mọi người cùng chuẩn bị rời đi, Triển Chiêu đang định cáo từ thì Bao Chửng nói: “Hai ngày nữa ta hồi kinh, vẫn là câu nói đó, Bao Chửng hoan nghênh cậu đến Khai Phong bất cứ lúc nào.”

Triển Chiêu nhún vai nói: “Bốn vị huynh đệ kia của Triển Chiêu, đại nhân không cần hỏi lai lịch của họ thật sao?”

“Bằng hữu của cậu tất không lầm được!” Bao Chửng nói một cách chân thành, đó là một sự tin tưởng không lời nào diễn tả hết được.

“Lên đường bảo trọng, Bao đại nhân!” Triển Chiêu nói.

Bao Chửng nói có chút ngụ ý: “Nếu cậu sẵn lòng bản phủ chắc chắn chu đáo hết mực.”

“Ta từ chối.” Triển Chiêu nhảy đi thật xa, Tần Tiểu Trảo vừa định gọi hắn, bóng người của hắn đã mất hút trong màn đêm.

(Hết chương 3)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK