Tác giả: Nhan Tranh
* * *
11,
Trên đường lớn, kẻ đến người đi ai nấy cũng vội vàng, chỉ duy một đôi chủ tớ là thong thả. Tần Tiểu Trảo ở trước thỉnh thoảng lại dừng bước ngắm nhìn núi đồi xa xa.
“Thiếu gia, giờ cũng không còn sớm nữa ta mau tìm nơi trọ lại thôi ạ.” Tiểu Mộc nói.
Tần Tiểu Trảo không đồng tình: “Chẳng mấy khi ta mới được cha cho ra ngoài mở mang đầu óc mà sao đệ lắm lời quá vậy.”
Tiểu Mộc ở bên cạnh lẩm bẩm: “Đúng là thiếu gia, đâu hiểu phận tôi tớ! Thiếu gia chỉ lo du ngoạn sơn thủy còn đệ phải lo đồ ăn lo thức uống lo đủ thứ.”
“Tiểu Mộc, đệ lầm bầm cái gì ở sau đấy?” Tần Tiểu Trảo nói.
“À, đệ bảo là giao lộ phía trước có một quán trọ kìa thưa thiếu gia.” Tiểu Mộc chỉ tay.
Hai chủ tớ ngẩng đầu nhìn. Quán trọ tên Ngô Đồng này cũng khá lớn, cả hai tầng khá khang trang, khách khứa tấp nập, có thương nhân, có một nhà già trẻ lớn bé đi thăm người thân, có cả những người đeo đao cầm kiếm. Lúc này sắp đến giờ ăn nên rất náo nhiệt, tiểu nhị chạy ra chạy vào hô đến khản tiếng, hễ thấy khách là cúi người chào: “Khách quan xin mời vào, cần gì cứ việc gọi.” Nói xong lại lấy khăn chấm mồ hôi, tiếp tục xoay qua mời chào khách.
Tiểu Mộc nhìn xung quanh, thấy bàn bên góc có cô gái đang ngồi một mình bèn chạy tới cười nói: “Vị cô nương này, tôi với thiếu gia nhà tôi đi đường cả ngày, vất vả lắm mới tìm được chỗ dừng chân, có thể cho chúng tôi ngồi chung không?”
Đinh Nguyệt Hoa đang dùng cơm, thấy cậu nhóc này cũng chân thành, nhìn xung quanh quả thực bàn nào cũng kín chỗ bèn nói: “Tất nhiên là được.”
Tiểu Mộc lập tức vẫy tay với Tần Tiểu Trảo. Chủ và tớ ngồi xuống, ngửi thấy mùi rượu thịt xung quanh mới nhận ra mình thật sự rất đói bụng, bèn gọi món rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Tiểu Mộc, đặc sản ta mang cho sư phụ cất vào rồi chứ?” Tần Tiểu Trảo sực nhớ nói: “Cất kỹ chút đấy.”
“À, ừm ừm.” Tiểu Mộc đang dồn một họng bánh bao gật đầu lia lịa.
Tần Tiểu Trảo hớp một ngụm nước: “Nhắc tới cũng nửa năm rồi, không biết sư phụ có khỏe không.”
Tiểu Mộc nuốt hết bánh bao, nói: “Thiếu gia không ngẫm lại xem Khai Phong phủ là nơi nào, dưới chân thiên tử đương nhiên có thức ăn ngon chỗ ở tốt rồi, sao mà không khỏe được?”
Nghe đến đây Đinh Nguyệt Hoa không khỏi ngừng đũa, chỉ thấy Tần Tiểu Trảo bỏ bát đũa xuống lau sạch tay, cẩn thận lấy trong túi đồ ra một quyển sách, nói lẩm bẩm: “Sư phụ à, nửa năm nay đồ đệ không khi nào lười biếng.”
Tiểu Mộc ngồi bên cạnh có chút bất mãn: “Thiếu gia, thiếu gia nói xem cả nửa năm nay ngoại trừ quyển sách này ra thì Triển thiếu hiệp ngay cả nửa bóng người còn chẳng xuất hiện, đây mà là sư phụ nỗi gì?”
Tần Tiểu Trảo trừng mắt nói: “Sư phụ theo Bao đại nhân phá án đương nhiên rất bận rộn, vậy mà vẫn nhờ người đưa quyển khẩu quyết tâm pháp này cho ta, chứng tỏ sư phụ thương đứa đệ tử sau cùng này biết dường nào, chuyện giang hồ mà, đệ cũng biết rồi đấy.”
Đinh Nguyệt Hoa nghĩ thầm: “Chẳng lẽ thiếu niên này là đồ đệ của Triển đại ca? Không thể nào, nhìn cậu ta cũng chỉ nhỏ hơn Triển đại ca vài tuổi, sư phụ? Bảo đại ca thì hợp lý hơn.” Đinh Nguyệt Hoa chống cằm quan sát Tần Tiểu Trảo, nghĩ tiếp: “Cơ mà với tính cách của Triển Chiêu cũng khó nói chắc được, biết đâu hắn lại lừa được một tiểu đồ đệ ở đâu đó cũng không chừng.”
Nghĩ đến Triển Chiêu trong lòng Đinh Nguyệt Hoa nảy lên một cảm giác khác lạ, đủ thứ suy nghĩ lóe lên. *Cách* đôi đũa trên tay vô tình chạm vào bát sứ, tiếng chỉ khe khẽ mà chạm cả trái tim. Đinh Nguyệt Hoa không khỏi có chút buồn bực, gõ đũa vào bát liên tục.
Tần Tiểu Trảo hết sức bối rối khi thấy cô gái trước mặt cứ nhìn mình rồi gõ bát, mới đầu chỉ vô tình chạm khẽ vài cái, nhưng về sau càng dùng lực mạnh và nhanh hơn, “cách cách cách cách” cứ như gảy dây đàn loạn xạ làm người nghe hoảng sợ.
“Gõ gì mà gõ, muốn xin ăn thì biến ra chỗ khác, phá hỏng hết tâm trạng của ông đây.” Bàn bên kia có người khó chịu xoay qua quát.
Đinh Nguyệt Hoa hồi tâm, xấu hổ nói: “Thật ngại quá, nhất thời, nhất thời tôi quên mất.”
“Ô, hóa ra là tiểu nương tử đang giúp ta kéo tâm trạng lên, bắt tai, bắt tai lắm.” Một gã trong số đó mắt phát sáng lên, ánh mắt gã nhìn hết một vòng gương mặt Đinh Nguyệt Hoa, gã nhếch miệng cười, loạng choạng bước tới với nồng nặc mùi rượu.
“Nếu tiểu nương tử thấy áy náy thì chi bằng uống với ta vài chén đi?” Nói xong muốn sờ mặt Đinh Nguyệt Hoa, chợt tay bị đũa đánh chát một tiếng, “Mi nhiều chuyện cái gì hả tên kia!” Gã túm ngay cổ áo Tần Tiểu Trảo.
“Bộp” Tần Tiểu Trảo đá mạnh vào người gã, gã đau quá đành buông Tần Tiểu Trảo ra.
“Ngươi thật quá quắt, cô gái này cũng xin lỗi rồi, ngươi còn được nước làm tới.” Tần Tiểu Trảo nói.
“Hay quá, thiếu gia đánh hay quá.” Tiểu Mộc ở bên cạnh vỗ tay khen.
Tần Tiểu Trảo chống nạnh. Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ vẫn luôn là điều cậu muốn làm, nay lại được dịp đương nhiên phải thể hiện hết mình.
“Hừ, mi dám xúc phạm thủ lĩnh bang Cự Hải bọn ta!” Gã mặt vàng với mấy gã ngồi cùng bàn đứng phắt dậy.
“Bang Cự Hải?” Tần Tiểu Trảo gãi đầu nói: “Là chuyên bắt cá à?”
Cả đám thấy Tần Tiểu Trảo ngơ ngác hỏi ngược lại thì tưởng cậu cố ý, song thực chất là Tần Tiểu Trảo chưa bao giờ tiếp xúc với giang hồ, lúc trước cũng nhờ nghe Tiền sư phụ kể mới biết được một ít, mà bang Cự Hải này chẳng qua chỉ là một bang hội nhỏ ở vùng ven, có tí thế lực trong vùng thôi nên sao Tần Tiểu Trảo biết được.
Tiểu Mộc nhảy ra nói: “Bang Cự Hải thì sao, thiếu gia nhà ta là đệ tử của Nam hiệp Triển Chiêu đấy, thế nào hả?”
Gã mặt vàng quan sát Tần Tiểu Trảo từ đầu đến chân, tỏ vẻ không tin: “Dạo này treo đầu dê bán thịt chó nhiều thế nhỉ, mi ư? Mi chọn ai không chọn đi chọn con mèo ba chân làm sư phụ, ha ha ha ha.”
Tần Tiểu Trảo thấy đối phương cố tình buông lời xỉa xói thì lửa giận bùng bùng bốc lên, “Ta không cho phép ngươi nói sư phụ ta như vậy.”
Người trẻ xốc nổi, hai bên nghịch ý là lập tức hất bàn xông vào đánh nhau. Mà Tần Tiểu Trảo cùng lắm mới tập võ được hai năm, bình thường chỉ đủ phòng thân tự vệ. Tuy cậu tự xưng là đệ tử sau cùng của Triển Chiêu nhưng thật ra chỉ là lời thừa nhận từ một phía, Triển Chiêu chưa bao giờ thừa nhận chuyện này huống chi là dạy công phu. Chẳng qua Triển Chiêu thấy cậu nóng lòng tập võ trong khi chưa có môn pháp, niệm tình cậu nhiệt thành nên đưa quyển tâm pháp nhập môn căn bản cho cậu luyện tập. Thử hỏi với nhiêu đó sao đánh lại những gã trong bang Cự Hải, chẳng mấy chiêu Tần Tiểu Trảo đã bị đánh bay, cả người đập vào bàn.
“Với mấy cái khua tay khua chân này mà nhận mình là đệ tử của Triển Chiêu, xem ra Triển Chiêu kia chỉ là hư danh, nhờ diễn tí chiêu trò tạp kỹ trên đường mà thành quan.” Gã mặt vàng cười nhạo.
Một gã mặt đen khác tiếp lời: “Đúng thế, nếu đổi thành anh em chúng ta thì ít nhất cũng là quan tam phẩm rồi.”
“Phập” Gã mặt đen vừa dứt lời thì bị một chiếc đũa phóng vào mặt, máu lập tức tứa ra, nhìn lại chỉ thấy Tần Tiểu Trảo đang cầm một nắm đũa trừng mắt với mình.
“Mi chán sống rồi.” Gã mặt đen rút đao lao về phía Tần Tiểu Trảo.
Tần Tiểu Trảo bấy giờ đang nổi cáu, vừa rồi giận quá mới ném càng nắm đũa đi, nhưng không hiểu sao tự dưng lực lại mạnh như vậy, một chiếc đũa trong đó còn rạch mặt đối phương chảy máu. Quái, kỳ lạ thật, mình có công lực khủng khiếp như vậy từ khi nào nhỉ? Chẳng lẽ là sư phụ biết đồ đệ gặp nạn nên niệm công lực từ ngàn dặm truyền đến cho mình? Tất nhiên Tần Tiểu Trảo biết chuyện này chẳng thể nào. Chợt cậu cảm giác sau lưng có người nắm tay mình, ngoái đầu lại thì hóa ra là vị cô nương kia.
“Tiểu huynh đệ cứ bình thường đi, chỉ cần ném chính xác là được.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn thẳng vào Tần Tiểu Trảo.
Tần Tiểu Trảo bán tín bán nghi rút một chiếc đũa ném vào đùi phải của gã mặt đen, Tần Tiểu Trảo ngày thường rất thích chơi ném bao cát nên nhắm rất chuẩn xác, chỉ thấy gã mặt đen ôm chân kêu lên đau đớn. Tần Tiểu Trảo biết mình gặp được cao thủ ẩn dật thì phấn chấn hẳn lên, chỉ thấy những chiếc đũa phóng tới tấp làm mấy gã kia ôm đầu chạy té khói.
“He he, vừa rồi tiểu gia đùa với các ngươi chút thôi, thấy ta không thể hiện uy lực thật sự thì tưởng ta là mèo dễ bắt nạt à, ta đây là hổ đội lốt mèo biết chưa hả, meo meo, gừ gừ, xem đây.” Vù vù vù, những chiếc đũa liên tục phóng đi như mưa.
Đinh Nguyệt Hoa nghe xong lấy làm buồn cười, đúng là cặp thầy trò trẻ con.
Tiểu Mộc ở bên cạnh không ngừng đưa đũa cho Tần Tiểu Trảo, vừa đưa vừa nói liến thoắng: “Thiếu gia, ném vào đầu tên mập đó đi, hay quá, tiếp theo cho tên gầy kia ngã chổng vó, tuyệt…” Hăng hái vô cùng.
“Tên kia, bang Cự Hải nhớ kỹ mặt mi!” Cả đám hớt hải rời khỏi quán trọ, kẻ thì bụm mũi xoa trán, kẻ thì co chân quắp tay.
“Meo, meo meo” Tần Tiểu Trảo cảm thấy chân mình có gì đè lên, nhìn xuống thì thấy là bàn chân bé xíu của một chú mèo trắng rất dễ thương, Tần Tiểu Trảo cúi người bế nó lên, “Meo meo” Mèo trắng ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ yêu thích.
“Ha, nhóc cũng cảm thấy vừa rồi ta rất dũng mãnh phải không.” Tần Tiểu Trảo nói với mèo trắng.
“Meo meo” Mèo trắng thân thiết dụi đầu vào tay Tần Tiểu Trảo tỏ ý đồng tình.
“Ngươi làm ta tìm nãy giờ đấy Mi Mi.” Đinh Nguyệt Hoa bước tới nâng mèo trắng lên, vừa sờ vào chiếc bụng căng tròn của nó vừa nói: “Biết ngay lại lén chạy đi ăn mà.”
Mèo trắng này vốn được Đinh Nguyệt Hoa nhặt trên đường, thấy nó tội nghiệp nên cho nó ít đồ ăn, kể từ đấy mèo trắng cứ bám lấy Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Nguyệt Hoa thấy nó dễ thương bèn dắt theo, thuận miệng gọi nó là “Mi Mi”.
Mèo trắng quấn quýt ưỡn bụng dụi đầu vào tay Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa thở dài nói: “Được rồi ông tướng, ta không có giận.”
Tần Tiểu Trảo cảm giác Đinh Nguyệt Hoa hơi ngậm ngùi khi nói ra lời này, cậu ra hiệu cho Tiểu Mộc lấy ít ngân lượng đưa cho chủ quán coi như bồi thường số đồ đạc bị hỏng, đoạn xoay qua trịnh trọng cảm ơn Đinh Nguyệt Hoa: “Vừa rồi may mà có tỷ tỷ.”
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Phải là ta cảm ơn cậu đã giúp ta chặn mấy tên người xấu đó lại mới đúng.”
Tần Tiểu Trảo đáp: “Thật xấu hổ, vừa rồi rõ ràng là tỷ tỷ đã giải vây cho ta. Tại hạ Tần Tiểu Trảo, xin hỏi cao nhân tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
“Ối, cao thấp gì ở đây, cậu cao hơn ta cả một cái đầu này.” Đinh Nguyệt Hoa đứng so vai với Tần Tiểu Trảo, cười nói.
“Tỷ tỷ chê cười rồi.” Lúc này Tần Tiểu Trảo mới quan sát kỹ Đinh Nguyệt Hoa. Cậu đã gặp biết bao mỹ nữ, có người nhu mì quyến rũ, có người nhỏ nhắn đáng yêu khiến ai gặp cũng phải nuông chiều, trong đó cũng không thiếu người kiêu hãnh, nhưng Đinh Nguyệt Hoa lại toát ra một vẻ tươi tắn khác hẳn với những cô gái bình thường, nàng vẫn có sự mềm mỏng của con gái nhưng không hề yếu đuối, khí khái anh hùng ở giữa trán làm người ta cảm nhận được sự sôi nổi, chỉ một cái cau mày vô tình cũng khiến người khác thấy không đành lòng.
“Cao nhân tỷ tỷ đang có tâm sự sao?” Tần Tiểu Trảo không kìm được hỏi.
Đinh Nguyệt Hoa hơi kinh ngạc: “Cậu còn biết xem tướng ư?”
Tần Tiểu Trảo nói: “Cao nhân tỷ tỷ là người hào hiệp, thấy nét mặt tỷ tỷ bỗng dưng đượm buồn thì chắc hẳn trong lòng có tâm sự, đoán mò mà thôi.”
“Cậu đừng gọi cao nhân nữa, ta họ Đinh tên Nguyệt Hoa.” Đinh Nguyệt Hoa quay lại chọc mèo trắng, nói với nó: “Người ta nói linh miêu rất thông minh, ngươi có như thế không Mi Mi?” Nàng vừa gãi vừa nâng cằm mèo trắng lại gần: “Vẫn giả vờ không hiểu sao?” Mèo trắng nhắm mắt lắc lắc đầu, chỉ nghe Đinh Nguyệt Hoa nói tiếp: “Nói với ngươi cũng được gì, ngươi nào phải con mèo đấy.”
Tần Tiểu Trảo bước tới nói: “Đinh tỷ tỷ thích mèo đến vậy à, hóa ra không chỉ có một con. Trông con mèo trắng này dễ thương như vậy, chắc chắn con mèo kia cũng y chang.”
Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười nói: “Con mèo kia thành tinh rồi khó động vào lắm, ta chẳng dám thích.”
Tiểu Mộc hiếu kỳ hỏi: “Nó là một con mèo thế nào, chẳng lẽ còn nắm được tính người, thế thì đúng là linh miêu rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu suy nghĩ: “Nó là mèo vua, đúng, chính là mèo vua.” Nàng xoay lại nói với mèo trắng: “Sau này có gặp mèo vua nhớ tránh xa một chút.” Mèo trắng vẫy đuôi ngáp một cái, lười biếng gối lên tay Đinh Nguyệt Hoa nằm ngủ.
“Mèo vua?” Tần Tiểu Trảo nghe không hiểu, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh của Triển Chiêu, “Nghe nói sư phụ được phong Ngự Miêu, sao ta cảm thấy miêu tả này giống với sư phụ thế nhỉ? Ặc, Đinh tỷ tỷ đang nói về mèo kia mà, liên quan gì đến sư phụ chứ, đại nghịch bất đạo mà.” Tần Tiểu Trảo tự vỗ đầu mình.
“Tiểu huynh đệ, tới được Khai Phong thì bảo sư phụ dạy võ đàng hoàng cho cậu, để ra ngoài còn biết đường lượng sức.” Nói xong Đinh Nguyệt Hoa bế mèo trắng lên tầng.
Tiểu Mộc ở sau lưng nói với Tần Tiểu Trảo: “Công tử thấy chưa, tới người ngoài cũng thấy không vừa mắt, còn chẳng bằng một cô gái, lần này ấy hả, phải bám lấy Triển Nam hiệp đến khi nào chịu dạy cho công tử mấy chiêu thì mới thôi.”
Tần Tiểu Trảo tức giận nói với Tiểu Mộc: “Đối phó với đệ nhiêu đây là dư rồi.”
Ngày hôm sau, Tiểu Mộc phờ phạc thu dọn đồ đạc, Tần Tiểu Trảo ngồi bên kia cũng ngáp ngắn ngáp dài.
“Công tử nè, chẳng biết Đinh cô nương bên kia vách bị gì nữa, cứ lầm bầm mèo vua gì đó suốt cả đêm.” Tiểu Mộc vò đầu bảo, “Hại chúng ta đêm qua chẳng được ngủ ngon. Chỗ này nhìn bên ngoài cũng được mà bên trong dở tệ, cách âm quá kém.” Tiểu Mộc vừa gõ vách vừa nói: “Chỉ có vài tấm gỗ nát.”
Tần Tiểu Trảo nói: “Trước đó mà không biết nó là một con mèo thì chắc đã tưởng mèo vua là ý trung nhân của tỷ ấy.”
Tiểu Mộc bật cười: “Công tử, chẳng phải Đinh cô nương bảo mèo vua này thạo tính người ư, đệ nghĩ có thể nó đã biến thành một lang quân tuấn tú làm Đinh cô nương si mê.”
“Đệ đấy, bớt nghe mấy chuyện thần tiên lại đi.” Tần Tiểu Trảo nói.
Hai chủ tớ thu dọn đồ đạc, dùng điểm tâm sáng, thanh toán hết với chủ quán trọ, vốn định qua chào tạm biệt Đinh Nguyệt Hoa, song thấy cửa phòng nàng đóng chặt, có lẽ chưa dậy nên cũng không dám quấy rầy. Cả hai thản nhiên bước ra khỏi cửa, không hề hay biết có người đang âm thầm bám theo.
“Meo” Mèo trắng nhảy lên đầu giường Đinh Nguyệt Hoa, nó giơ chân trước kéo tấm chăn. Bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa đang mơ thấy mình đánh nhau với người khác đã muốn kiệt sức, bỗng nhiên Triển Chiêu ở đâu xuất hiện, hai người song kiếm hợp bích, “Tiếp chiêu!” Đinh Nguyệt Hoa vung tay lên, đánh “Bộp” vào người mèo trắng làm nó lảo đảo, lăn mất mấy vòng mà kêu meo.
“Meo meo” Mèo trắng kêu đau, tiếp tục nhảy lên.
Đinh Nguyệt Hoa mơ màng mở mắt ra, thấy đối diện mình là một gương mặt mèo.
“Ô, Triển Chiêu, sao ngươi biến thành bộ dạng này rồi.” Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngác, rõ ràng vẫn chưa tỉnh, “Ừm, mũi mèo mắt mèo tai mèo, gọi ngươi là mèo vua chẳng sai chút nào.” Đinh Nguyệt Hoa vò tai mèo trắng.
“Meo…” Mèo trắng xòe vuốt bấu nhẹ, lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới từ từ tỉnh lại, “Mi Mi!” Rốt cuộc Đinh Nguyệt Hoa cũng phản ứng, nàng vỗ mặt, thấy mặt trời ngoài cửa đã nhô cao, “Trễ như này rồi à.” Đinh Nguyệt Hoa thở dài, không gặp hắn thì khó chịu, gặp hắn thì sợ buồn, Đinh Nguyệt Hoa ôm lấy mèo trắng: “Mi Mi, chúng ta du ngoạn sơn thủy nhé? Quăng tên kia lên chín tầng mây đi.”
Bước xuống tầng, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng dùng bữa, xong xuôi nàng thu dọn đồ đạc, vừa bước ra cửa đã gặp một người đang mỉm cười với mình, “Hoa Quân!” Đinh Nguyệt Hoa lập tức đề phòng.
“Đinh cô nương, mới mấy ngày không gặp đã xinh đẹp hơn rồi.” Hoa Quân chắn lối nàng.
Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng lườm gã: “Chó ngoan không cản đường chủ.”
Hoa Quân tấm tắc khen: “Tính khí cũng ghê gớm hơn.” Gã phẩy nhẹ chiếc quạt trên tay, “Đêm ấy Triển Chiêu nhẹ nhàng với nàng chứ? Mấy ngày qua mỗi lần nhớ tới ta lại đau lòng.”
“Ngươi, ngươi nói bậy.” Mặt Đinh Nguyệt Hoa đỏ bừng, giận dữ rút kiếm.
Hoa Quân thấy vậy ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ nàng chưa làm với hắn?”
Đinh Nguyệt Hoa vung kiếm chém liên tục về phía Hoa Quân. Hoa Quân vừa né vừa nói: “Muội tử ngoan, Triển Chiêu không yêu nàng, thì để Hoa Quân ta yêu nàng.”
“Đồ vô sỉ.” Đinh Nguyệt Hoa tức giận quát. Song gã Hoa Quân này mạnh nhất là khinh công, né tránh cứ thoăn thoắt, nàng không sao đánh trúng gã.
“Từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã ngày đêm nhớ nhung, chỉ cần nàng nói một câu ta hứa sẽ không để ý đến yên oanh nào nữa, một lòng một dạ làm đôi uyên ương với nàng, thế nào hả?” Hoa Quân nói.
“Meo” một bóng trắng bỗng vụt qua cấu vào gáy Hoa Quân, Hoa Quân tỏ vẻ đau đớn, nghĩ bụng chẳng lẽ Đinh Nguyệt Hoa dùng ám khí gì, ngước lên thì bắt gặp đôi mắt long lanh màu xanh lục của mèo trắng, Hoa Quân không khỏi giật mình.
“Mi Mi làm tốt lắm.” Lúc này mũi kiếm của Đinh Nguyệt Hoa đã cận kề, Hoa Quân vội vàng lùi về sau, ấy thế vẫn chậm một bước, cánh tay trái đã bị Trạm Lư đâm.
Hoa Quân dẩu môi nói: “Hóa ra Đinh cô nương còn dắt theo một chú mèo, nhìn vật nhớ người sao?”
“Meo meo” Mèo trắng cong người nhìn chằm chằm vào Hoa Quân.
Hoa Quân rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra định xuất chiêu, đúng lúc này đằng xa tiến lại ba người, đi đầu chính là Triển Chiêu, hai người phía sau là Trương Long và Triệu Hổ. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hoa Quân nghĩ thầm, gã sờ vết cào trên mặt, tức giận nói: “Sớm muộn gì ta cũng giết con mèo đáng ghét này.” Nói rồi giậm chân nhảy lên mái nhà, thoắt cái đã chẳng thấy đâu.
Đinh Nguyệt Hoa thu kiếm, âu yếm ôm mèo trắng vào lòng.
“Đinh cô nương” Lại thêm một tiếng vang lên, Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, là Triển Chiêu. Mèo trắng vịn vào vai Đinh Nguyệt Hoa, tò mò thò đầu lên nhìn sau lưng nàng kêu “Meo meo”. Tự nhiên trong lòng Đinh Nguyệt Hoa thấy ấm ức lạ.
“Đinh cô nương, vừa nãy cô đánh nhau với ai vậy?” Triệu Hổ hỏi.
Đinh Nguyệt Hoa hồi tâm, xoay lại bảo: “Là Hoa Quân.”
“Hoa Quân? Người đâu rồi, lần này bọn ta đến là để tìm tên này. Vẫn là Triển đại ca lợi hại đã đoán được hành tung của hắn.” Trương Long với Triệu Hổ nhìn trái nhìn phải, “Tiếc là lần này hắn nhanh chân chuồn mất, lần sau sẽ không để hắn thoát dễ dàng vậy đâu.” Trương Long nói.
Hóa ra hắn đến đây để bắt Hoa Quân, Đinh Nguyệt Hoa nghĩ thầm. Ánh mắt họ chạm nhau, hai người gặp lại vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng đâu ai biết đằng sau lớp ngoài bình tĩnh ấy là biết bao rung động và nhớ mong.
“Cô, vẫn khỏe chứ? Nhị ca cô rất lo cho cô.” Triển Chiêu nói.
“Lại để các anh trai lo lắng rồi.” Đinh Nguyệt Hoa thản nhiên đáp.
“Cô tìm chú mèo con này làm bạn từ khi nào vậy?” Triển Chiêu vươn tay định sờ đầu mèo trắng, nào ngờ chú mèo kia lại rúc đầu vào lòng Đinh Nguyệt Hoa.
“Ta đâu có tìm, rõ ràng là nhóc này thích bám ta.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Cơ mà nó rất biết ý, ban nãy chính nó đã cho Hoa Quân ăn một đòn.”
“Từ giờ ở bên cạnh ta.” Triển Chiêu đột nhiên nói.
“Cái gì?” Tim Đinh Nguyệt Hoa bất ngờ đập loạn xạ.
“Hoa Quân còn chưa bị bắt về quy án, cô lại chạy lung tung ở bên ngoài như vậy chỉ tổ tăng thêm rắc rối cho người khác.” Triển Chiêu nói với giọng điệu nghiêm túc.
Rõ ràng đang khinh thường mình, Đinh Nguyệt Hoa cực kỳ khó chịu, nhất là việc hắn coi mình là rắc rối, nàng lập tức nổi cáu: “Ta tự có chủ trương.”
Triển Chiêu đi tới nhìn thẳng vào Đinh Nguyệt Hoa: “Nếu cô có thể bước ra khỏi quán trọ này trong vòng mười chiêu thì tùy cô hết.”
Đinh Nguyệt Hoa cảm nhận được sức ép, nàng nhanh chóng lùi lại, “Đánh thì đánh!”
Tính hiếu thắng của Đinh Nguyệt Hoa bị khơi dậy, lập tức muốn rút kiếm. “Bộp” Chuôi kiếm lại bị Triển Chiêu đẩy về. Đinh Nguyệt Hoa chuyển sang chưởng tay phải vào Triển Chiêu. Triển Chiêu dùng tay trái vừa chặn vừa lật xuống. Đinh Nguyệt Hoa thấy cổ tay phải mình bị ghì chặt bèn tung đấm tay trái. Nào ngờ tay phải bị Triển Chiêu kéo đi vừa khéo ngăn chặn đòn tấn công. Thế là cả hai tay của cô bị tay trái Triển Chiêu khóa chặt. “Soạt” Triển Chiêu dùng tay phải rút kiếm Trạm Lư ra.
“Thế nào hả?” Triển Chiêu buông Đinh Nguyệt Hoa ra, trả kiếm lại, “Nếu vẫn không phục, ta sẵn sàng đánh lại lần nữa.” Triển Chiêu nói.
Đinh Nguyệt Hoa bặm môi biết rõ bản thân không đánh lại, bảo bụng không biết rốt cuộc tên này còn giấu bao nhiêu sức mạnh. “Tùy ngươi thì tùy ngươi.” Đinh Nguyệt Hoa quay lên tầng, “Tiểu nhị, ta vẫn muốn ở căn phòng vừa rồi, có bao nhiêu đồ ngon cứ việc bưng hết lên, vị đại nhân dưới kia sẽ thanh toán.”
“Chậc, Triển đại nhân, huynh lo cho Đinh cô nương thì cứ nói bình thường với cô ấy là được mà.” Trương Long thì thầm.
Triển Chiêu ngồi xuống uống một ngụm trà do tiểu nhị mang tới: “Tạm thời chúng ta cứ ở đây vài ngày.” Hắn khẽ liếc lên tầng trên, “Tăng cường canh giữ.”
Đinh Nguyệt Hoa quay về phòng, ủ rũ gục đầu xuống bàn. “Meo” Mèo trắng đi tới dụi vào tay Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu nói: “Ta vô dụng lắm phải không?”
Mèo trắng ngúng nguẩy đầu, lại kêu “Meo”. Đinh Nguyệt Hoa chống cằm nói: “Lẽ nào hắn lo lắng cho ta nên mới chọc giận ta ư?”
Mèo trắng gật đầu kêu “Meo meo”, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi bật cười ẵm nó lên: “Vẫn là Mi Mi tốt nhất.”
Lúc này dưới tầng bỗng ồn ào, Đinh Nguyệt Hoa mở cửa nhìn xuống, chỉ thấy Tần Tiểu Trảo với Tiểu Mộc trở về với gương mặt bầm tím, cả người đầy thương tích, trông rất thảm thương, phía sau họ còn có một người vẻ mặt lạnh như băng. Đó chẳng phải Tiêu Nhiên sao?
Trương Long với Triệu Hổ thấy vậy vội vàng hỏi: “Hai người gặp phải sơn tặc à?” Bước qua kéo hai cậu ngồi xuống, thay nhau đi lấy thuốc trị thương cho hai cậu.
“Triển Chiêu, ngươi ngồi đây uống trà thảnh thơi quá nhỉ, đồ đệ của mình bị người ta bắt nạt cũng không biết.” Tiêu Nhiên lườm Triển Chiêu một cái.
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu cầm thuốc Trương Long đưa, lau vết thương cho Tần Tiểu Trảo.
Tần Tiểu Trảo ôm bên má sưng vù đáp: “Là mấy người bang Cự Hải trả thù ta.”
Triệu Hổ nói chen vào: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại gây sự với người khác.”
Tiểu Mộc ở bên cạnh kể lại một tràng, cuối cùng nói: “Đệ bảo công tử rồi, đừng làm đại hiệp gì nữa, quay về đọc sách cho lành. Công tử xem khi không lại nhận lấy tai vạ vào người, nếu không phải gặp Tiêu gia thì hai chúng ta chắc đã thành oan hồn trong núi, xác biến thành tro bùn cũng không ai hay.” Tiểu Mộc nhớ lại mà rùng mình.
“Quân tử có việc không nên làm có việc tất phải làm, giúp đỡ kẻ yếu gặp chuyện bất bình cũng là đạo Khổng – Mạnh.” Tần Tiểu Trảo trừng mắt nói, “Nếu chỉ biết lo thân mình, chẳng dám dính phiền phức như vậy thì đọc mấy sách đấy cũng để làm gì?”
“Nhưng Đinh cô nương có già có yếu đâu ạ.” Tiểu Mộc vặn lại một câu.
“Đa tạ.” Triển Chiêu nói với Tiêu Nhiên.
“Thôi khỏi, ta không nhận nổi, có rảnh rang thì lo quản thúc đệ tử sau cùng của ngươi đi.” Tiêu Nhiên nói.
Tần Tiểu Trảo hơi chột dạ nhìn Triển Chiêu: “Khụ khụ, cái đấy thật ra ta vẫn chưa làm lễ bái sư, chỉ lấy tiếng hù dọa mấy gã đấy thôi.”
“Ồ.” Tiêu Nhiên nói với giọng chế nhạo: “Âu cũng là dưới chân thiên tử, người khác nghe danh này ít nhiều cũng có chút nể mặt, tuy nhiên không phải ai cũng như vậy, phải không, Triển đại nhân.”
Triển Chiêu cười nói: “Nếu hai chữ Triển Chiêu của ta hữu dụng như vậy thì có thể để người ta viết ra giấy, dán lên cửa nhà thay cho hai vị Tần Quỳnh với Trình Giảo Kim rồi, hoặc cũng có thể làm câu thần chú phòng thân khi gặp kẻ xấu, nói không chừng khắp phủ nha huyện nội sẽ yên bình hơn nhiều, như thế chẳng biết mấy vị huynh đệ bổ khoái với nha nội sẽ vui mừng hay sẽ trách ta làm họ mất bát cơm đây.”
Tiêu Nhiên quay ngoắt đi, cầm ấm trà lên rót một tách: “Làm quan rồi cũng chẳng hào phóng được tí nào, cả ngày nay ngay một giọt nước cũng không có, thôi, tự xử vậy.” Tiêu Nhiên quay sang nói với Tần Tiểu Trảo: “Nếu ngươi thật lòng muốn bái hắn làm sư thì hãy quên đi, ngoài kia đầy người căm ghét hắn, việc gì phải tự rước phiền phức vào người.”
Tiểu Mộc nói: “Tiêu gia có điều chưa biết, Triển đại nhân chính là đại ân nhân của cả nhà gia chủ tôi. Hai năm trước tiểu thư với công tử nhà tôi giữa đường gặp phải kẻ xấu, nếu không có Triển thiếu hiệp thì đã lành ít dữ nhiều, vết sẹo trên mặt công tử nhà tôi cũng từ đó mà ra. Kể từ đó công tử vô cùng ngưỡng mộ, ông chủ còn vẽ bóng lưng của Triển đại hiệp dán lên tường, kính cẩn tỏ lòng biết ơn sớm hôm.”
“Hai năm trước? Ta còn chưa đặt chân tới vùng Thần Châu, huống chi là cứu công tử với tiểu thư nhà ngươi.” Triển Chiêu ngẫm lại, hắn khẳng định.
“Hôm ấy mặt ta dính đầy máu, ướt cả hai mắt, lại thêm trời tối không thấy rõ được dáng dấp của huynh, nhưng ta nhớ được mang máng bóng lưng của huynh.” Tần Tiểu Trảo hơi kích động, “Ân công nghĩa hiệp, Tần gia ta vẫn luôn tìm kiếm huynh, may thay ông trời thương tình cho ta gặp lại huynh, chỉ là huynh vội vàng đến rồi đi nên vẫn chưa có cơ hội cảm tạ đàng hoàng.” Tần Tiểu Trảo đinh ninh Triển Chiêu chính là ân công năm ấy, thấy Triển Chiêu phủ nhận thì cho rằng đó là lời khiêm tốn.
Triển Chiêu bấy giờ đã hiểu sự tình. Hóa ra nhận nhầm mình thành người khác, Tần Tiểu Trảo kết luận cũng quá chủ quan rồi, chỉ dựa vào một bóng lưng đã xác định là mình, nhìn cậu ta như vậy mình có giải thích thế nào cũng vô dụng.
“Hai năm trước, Thần Châu?” Tiêu Nhiên hình như nhớ tới gì, nhìn sang Tần Tiểu Trảo.
“Ui da.” Tiếng la của Tiểu Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
“Tiểu Mộc này, cánh tay này của ngươi bị tre đâm nhiều quá.” Triệu Hổ vừa rút vừa bôi thuốc cho Tiểu Mộc.
Tiểu Mộc nghiến răng nói: “Đám người đấy quá vô liêm sỉ, toàn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, cầm ống trúc ống tre gì đó phóng ám khí.”
Tiểu Mộc lấy trong ngực áo ra một ống trúc, nói tiếp: “Ban nãy ta có nhặt lại một ống này, lần sau gặp lại ta sẽ cho chúng ăn miếng trả miếng để chúng biết tay.”
Mắt Triển Chiêu bỗng ánh lên, hoa văn khắc trên thân ống trúc này rất giống với cái phát hiện ở Thôi phủ hôm đó, chẳng qua thiếu tinh tế hơn một chút, “Tiểu Mộc, có thể cho ta mượn xem một lát không.”
Triển Chiêu cầm ống trúc lên quan sát kỹ lưỡng, chất liệu với hình dáng của ống trúc này quả nhiên cùng một loại với cái ở Thôi phủ.
“Trương Long, Triệu Hổ, hai người ở đây đợi lệnh, ta tới bang Cự Hải một chuyến.” Triển Chiêu nói.
“Tiêu Nhiên, chi bằng cậu cũng…” Triển Chiêu nhìn Tiêu Nhiên.
“Ta chu du tự tại chứ không phải nghe theo sai bảo của ngươi.” Tiêu Nhiên nói, “Tiểu nhị đâu, bưng ít rượu với thức ăn lên đây, ta đói rồi.”
Triển Chiêu cười nói: “Vừa đúng ý ta, có cậu ở đây ta yên tâm rồi.”
“Ngươi… chơi khăm ta.” Tiêu Nhiên nghiến răng.
“Không thì cậu đi với ta đi?” Triển Chiêu nói.
“Hừ, ở đây có cơm bưng nước rót, tại sao ta phải chịu khổ.” Tiêu Nhiên nói, “Mặc dù bang Cự Hải đó chỉ là một đám đầu sỏ, nhưng người ta người đông thế mạnh, coi chừng vuốt mèo của ngươi bị người ta bẻ gãy đấy.”
“Đợi đã, ta cũng đi.” Đinh Nguyệt Hoa ở trên tầng nói vọng xuống, “Là ngươi bảo ta ở bên cạnh ngươi, ai đó nói rồi chắc sẽ không nuốt lời đâu nhỉ.” Đinh Nguyệt Hoa nói.
Mọi người đồng loạt xoay lại nhìn Triển Chiêu.
“Thì ra Đinh cô nương với Triển đại nhân quen biết nhau.” Tiểu Mộc nháy mắt với Tần Tiểu Trảo.
“Ân công sư phụ có nói như vậy hả?” Tần Tiểu Trảo khoái chí cười, nhướng mày với Trương Long, Triệu Hổ.
Trương Long với Triệu Hổ nhìn Đinh Nguyệt Hoa rồi lại nhìn Triển Chiêu, gật đầu với Tần Tiểu Trảo.
Tiêu Nhiên ngồi ở một bên nhìn Triển Chiêu như thể đang xem kịch hay.
“Vậy đi thôi.” Triển Chiêu chắp tay sau lưng bước ra ngoài, cảm giác như mình nói hơi sai rồi.
Nhìn Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa ra ngoài cùng nhau, Tần Tiểu Trảo không nhịn được kéo Trương Long qua hỏi chuyện: “Trương đại ca, Đinh tỷ tỷ với ân công của ta làm sao quen biết nhau?”
“Cướp dâu ấy mà.” Trương Long nói.
“Hả?” Tần Tiểu Trảo với Tiểu Mộc lấy làm ngạc nhiên, “Cướp dâu? Ân công mạnh mẽ vậy ư?”
“Không phải, là Triển đại ca bị bọn ta bắt về làm tân lang thành thân với Đinh cô nương.” Triệu Hổ xen vào.
“Ô? Thì ra Đinh cô nương lợi hại như vậy.” Tiểu Mộc há hốc mồm, “Công tử, đệ nói rồi mà, chắc chắn là mèo vua kia đã biến thành hình dạng của Triển đại nhân mới làm Đinh cô nương bận lòng đến như vậy.”
“Thôi thôi thôi, nói gì lung ta lung tung.” Tần Tiểu Trảo càng nghe càng rối.
Tiêu Nhiên thêm vào một câu: “Còn ở hồ Đông Kính ôm nhau.”
Mọi người nghe vậy lập tức xúm lại, “Chuyện này có thật không Tiêu gia?”
“Mặt Lạnh kia, ta không cho phép ngươi nói ân công của ta như vậy.” Tần Tiểu Trảo nói, “Nói cụ thể xem nào?” Tần Tiểu Trảo bước lên.
Trương Long với Triệu Hổ cũng nhìn Tiêu Nhiên với vẻ mặt hết sức mong chờ.
“Cụ thể là…” Tiêu Nhiên gắp thức ăn bỏ vào miệng, đoạn hớp một ngụm rượu, nói: “Thì ôm thôi, chưa thấy nam ôm nữ bao giờ à?”
Mọi người nghe vậy thì bắt đầu tự tưởng tượng.
“Ắt xì” Phía xa xa Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa bỗng hắt hơi cùng một lúc.
“Bỗng dưng thấy hơi lạnh.” Triển Chiêu nhìn sắc trời, rõ ràng đang nắng đẹp.
Nhắc về bang Cự Hải này, đó giờ chỉ nghe nói là một băng đảng phức tạp, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng có mặt. Suốt đường đi Đinh Nguyệt Hoa rất kiệm lời, bước đi không nhanh cũng không chậm, cứ ở phía sau giữ một khoảng cách nhất định với Triển Chiêu. Mấy lần Triển Chiêu cố tình đi chậm lại, Đinh Nguyệt Hoa đều bước nhỏ lại chậm rãi theo sau. Triển Chiêu nghĩ thầm: Chẳng lẽ Đinh Nguyệt Hoa còn giữ trong lòng chuyện hợp hoan tán, ban nãy ở quán trọ đông người, giờ chỉ có hai người nên thấy xấu hổ? Hay do khi nãy ở quán trọ mình ép nàng quá đáng làm nàng không vui?
“Ta bảo này.” Triển Chiêu ngừng bước, ngoái đầu nói: “Ta cứ có cảm giác kỳ lạ.” Hắn xoay người bước lại gần Đinh Nguyệt Hoa, bỗng nhiên cười: “Sao ta cảm thấy giống Đinh cô nương đang áp giải Triển mỗ đi vậy.” Triển Chiêu rùng mình nói: “Cứ cảm thấy sau lưng có một sức mạnh vô hình, như thể tay chân đang bị xiềng xích chẳng được thoải mái.”
Đinh Nguyệt Hoa chột dạ, “Ta, ta có giận gì đâu?” Nàng như vừa lẩm bẩm với chính mình vừa nói với Triển Chiêu.
“Nếu cô giận, ta sẵn sàng để cô đánh ta.” Triển Chiêu thấy Đinh Nguyệt Hoa lúng túng bèn nói. Mỗi nét cau mày của nàng đều ảnh hưởng đến hắn, chỉ muốn lập tức dỗ dành nàng làm nàng vui lên.
Đinh Nguyệt Hoa mím môi đáp: “Từ bé tới giờ ta mà không vui các anh trai sẽ dỗ dành ta để ta cười, ngươi đâu phải mấy huynh ấy, cho dù ta có giận ta cũng không thể hiện với ngươi.”
“Cô xem ta như họ là được mà.” Triển Chiêu nói.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng nói lớn tiếng: “Nhưng ngươi không giống.”
Vừa dứt lời, cả hai đều khựng lại. Hắn thoáng ngạc nhiên, vô tình chạm phải ánh mắt nàng, nàng vội nhìn tránh đi chỗ khác.
“Ý ta chúng ta là bằng hữu, sao ta trút giận lên ngươi được.” Đinh Nguyệt Hoa cười, song nụ cười ấy rất gượng gạo.
Rốt cuộc cô bé này bị sao vậy, cứ kỳ lạ thế nào, Triển Chiêu có chút bối rối.
“Nếu vậy ta sẵn sàng làm anh trai của cô, thế này thì không còn xa lạ nữa, nếu cô thấy không vui cứ việc chia sẻ với ta.” Triển Chiêu nói: “Có đá ta thêm mấy cú cũng được, miễn là cô thấy vui.”
“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, “Ngươi nghĩ ta là mấy người phụ nữ hung dữ đó sao, các anh trai cùng lắm chỉ cho ta mượn vai tựa vào rồi an ủi mấy câu thôi.”
“Tạm thời cô cứ xem ta là anh trai để tựa vào đi.” Triển Chiêu vỗ vai nói: “Bao lâu cũng được.”
“Thật sao?” Đinh Nguyệt Hoa cười khan.
“Thật.” Triển Chiêu bước tới.
Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng tựa đầu vào vai trái của Triển Chiêu, làn gió thổi tóc nàng phớt qua mặt Triển Chiêu. “Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu nhủ với lòng mình, “Như vậy đã đủ rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa bỗng thấy mắt mình ươn ướt, nàng ngẩng đầu, xoay lưng lại và nói: “Xương vai ngươi tựa đau quá, đi thôi.” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng đi trước.
“Lấy lại tinh thần rồi à.” Triển Chiêu nói, chợt cảm giác vai mình có hơi ướt, hắn cúi đầu nhìn mà không khỏi sững sờ, là nước mắt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Đinh Nguyệt Hoa, bỗng nhiên cảm thấy vai trái mình nặng trịch. Mấy ngày qua Triển Chiêu dần nhận ra một điều, cảm giác bất an không tên ấy thật ra là bản thân đang trốn tránh, có câu tự tìm phiền não làm khổ chính mình.
“Trốn tránh bản thân được sao?” Triển Chiêu chạm vào vai tự hỏi.
Triển Chiêu thấy Đinh Nguyệt Hoa cứ đi phăng phăng về phía trước, hắn vội vàng đuổi kịp nàng: “Đinh cô nương có đi nhầm hướng không?”
“Hả? A!” Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên mới phát hiện bảng hiệu “Di Hương Các” chói lòa ánh nắng ở đằng trước, mấy cô gái trẻ xinh đẹp ở cửa cứ vẫy tay mời gọi nam tử đi qua, Đinh Nguyệt Hoa lập tức đỏ mặt.
Lúc này, một người gánh tào phớ đi ngang qua Di Hương Các, “Quầy tào phớ kia không ngon đâu.” Triển Chiêu hít một hơi, “Chẳng ngửi thấy mùi vị gì cả, nếu cô đói chúng ta qua chỗ khác ăn đi.” Triển Chiêu nói.
“Ừm, ta cũng nghĩ vậy.” Đinh Nguyệt Hoa biết Triển Chiêu đang giải vây cho mình, tuy tào phớ kia cách khá xa nhưng vẫn nghe được mùi rất hấp dẫn.
Hai người bèn rẽ vào phố Tây kế bên, phố Tây này là một dãy hàng quán, các cửa hàng nằm san sát nhau, lại nhiều gánh hàng rong, vô cùng nhộn nhịp.
“Triển đại ca, ngươi muốn đến bang Cự Hải không phải chỉ vì chuyện của Tần Tiểu Trảo thôi đúng không?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi.
Triển Chiêu nghiêng đầu nói: “Vì sao cô đoán được?”
“Đó chẳng giống ngươi.” Đinh Nguyệt Hoa đáp ngay.
Triển Chiêu thả tay nói: “Vậy cô cảm thấy như thế nào mới giống ta?”
Đinh Nguyệt Hoa nghiêm mặt nói: “Ta thấy ban nãy ngươi quan sát ống trúc ấy rất lâu, chứng tỏ phải có cái gì đó, bang Cự Hải ở đây có địa vị như vậy chắc chắn cũng phải có lý do.”
“Thế nên cô mới một mực đòi đi theo ta.” Triển Chiêu thản nhiên nói làm Đinh Nguyệt Hoa nhảy dựng lên.
“Ta, ta ở quán trọ chán quá nên ra ngoài thay đổi không khí.” Đinh Nguyệt Hoa dừng một thoáng mới nói tiếp: “Chẳng phải ngươi bảo từ giờ ở bên cạnh ngươi à, ta có thể làm gì hơn.” Đinh Nguyệt Hoa tỏ vẻ bất đắc dĩ, mũi chân phải vẽ vòng tròn trên đất.
Triển Chiêu gật đầu: “Ồ, nói vậy khiến Đinh cô nương rơi vào thế bất đắc dĩ là Triển mỗ sai.” Hắn vừa nói vừa bước tới nhìn quầy hàng bên cạnh, ánh mắt lướt một vòng rồi chỉ tay nói với ông chủ: “Cái này đi.”
Vừa xoay người lại đã đưa một chiếc trâm tinh xảo tới trước mặt Đinh Nguyệt Hoa, “Coi như đền bù.” Triển Chiêu giơ chiếc trâm lại gần, “Mấy đồ nữ trang này ta không rành chọn cho lắm.”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt một lúc mới mỉm cười nhận lấy: “Trông rất đẹp.” Nàng cài ngay lên tóc, nụ cười tươi như đóa hoa nở rộ từ đáy lòng, cũng vì hắn mà vô cùng rạng rỡ khiến người thấy không khỏi say.
“Làm sao thế?” Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu hơi thẫn thờ bèn hỏi.
“Cũng không tệ mấy.” Triển Chiêu định thần lại, nhìn thấy nụ cười của Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng Triển Chiêu chợt có một cảm giác kỳ lạ. Hắn thích nụ cười của nàng, tươi tắn, trong trẻo, chân thành, bao nhiêu nút thắt trong lòng hắn đều được giải tỏa. Những ngày qua dấn thân vào chốn công môn, đối mặt với biết bao thị phi, sức lực của Triển Chiêu cũng có giới hạn, những lúc tâm trạng rối rắm, chỉ cần nghĩ đến nụ cười tươi tắn ấy là mây đen trong lòng đều tiêu tan, từ từ khiến mình bình tĩnh lại. Giờ đây được thấy Đinh Nguyệt Hoa tươi cười một lần nữa, kỳ thực trong bất tri bất giác đã khắc ghi vào tim. Đối với câu “buông bỏ” mà Hình Nhất Vị nói ngày hôm ấy, hiện Triển Chiêu đã có câu trả lời cho mình. Việc buông bỏ của Hình Nhất Vị nói đúng hơn là đang trốn chạy và che đậy mình theo một cách khác, nhưng sợ là cuối cùng sẽ làm đau cả hai. Quan tâm ai thật lòng là phải buông bỏ một số thứ – đây chẳng qua chỉ là cái cớ bao biện cho sự cố chấp và vinh quang, những thứ này thường sẽ che lấp sự thật. Quan tâm ai thật lòng là phải biết tin vào chính mình, can đảm đối diện với hiện thực, chỉ có những kẻ thiếu tự tin và hèn nhát mới chọn buông bỏ làm lý do.
Triển Chiêu gạt được hết những vướng mắc trong lòng thì thấy nhẹ nhõm thay, vô thức thốt lên: “Đáng tiếc.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt của Triển Chiêu bỗng rạng ngời, cũng không hiểu câu đáng tiếc ấy là sao bèn hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Triển Chiêu nói: “Hôm đó uống với huynh trưởng của cô làm điều ngu ngốc.”
Đinh Nguyệt Hoa không rõ lý do.
Triển Chiêu vỗ tay một cái, nói: “Hôm khác nhất định phải uống với Đinh huynh thêm một chầu nữa.”
(Hết chương 11)