Tác giả: Nhan Tranh
* * *
16,
“Của cô nương đây.” Người bán thuốc gói thuốc lại rồi đưa.
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu cầm lấy, vừa bước ra cửa thì nhác thấy một bóng dáng quen thuộc, Triển Chiêu. Trong lòng nàng buồn bực, đáng lý lúc này phải nên nghỉ ngơi, sao còn chạy ra ngoài. Nàng vội vàng đuổi theo, kể ra cũng lạ, dù Đinh Nguyệt Hoa có đuổi nhanh cỡ nào thì bóng người phía trước vẫn luôn cách nàng một khoảng. Mãi đến khi hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, người phía trước mới dừng lại, Đinh Nguyệt Hoa đang muốn hỏi thì sau lưng bỗng đau nhói rồi hôn mê bất tỉnh.
Đến khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói nằm trơ trong thạch thất, cảm giác lạnh lẽo phả ra từ bốn phía. Đinh Nguyệt Hoa thầm bảo chẳng lành, mình bị người khác lừa rồi. Còn đang suy nghĩ thì bỗng cửa đá kia chậm rãi mở ra, một người bước vào. Người đó mặc một bộ y phục màu nâu, tuổi chừng ba mươi, gương mặt chữ điền, cặp mắt dưới hàng lông mày rậm kia cực kỳ có thần. Người này Đinh Nguyệt Hoa gặp rồi, chính là người trung niên gặp ở trạch viện ngày hôm đó. Đinh Nguyệt Hoa ngồi dậy nói: “Là ngươi.”
“Đinh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Người trung niên nói.
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Ngươi là, Cừu Việt?”
“Cái tên này có chút xa xôi.” Người trung niên nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Diễn xuất của ngươi chẳng kém gì Triển Chiêu, hôm đó ta vậy mà cũng bị ngươi lừa.”
“Ngươi luôn rắp tâm tìm cách trả thù, tra tấn người khác, trái tim ngươi đã sớm bị chính ngươi che mờ rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Uổng công Triển Chiêu vẫn luôn kính trọng ngươi.”
“Kính trọng?” Cừu Việt cười khẩy, “Hắn nào có coi ta là sư huynh!”
“Thật là một kẻ đáng thương.” Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa đầy xem thường.
“Đáng thương?”
“Một kẻ lừa dối chính mình không đáng thương sao?” Đinh Nguyệt Hoa nói.
Cừu Việt bỗng cúi người bóp miệng Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Nếu ngươi không còn một ấn tượng nào về hắn, thì ngươi nói xem hắn đáng thương hay là ngươi đáng thương đây?” Nói xong trong tay đã có thêm một viên thuốc, y ép Đinh Nguyệt Hoa nuốt vào.
“Đại nhân, chúng thuộc hạ đã tìm hết bên ngoài nhưng vẫn không thấy dấu vết của Đinh cô nương.” Trương Long với Mã Hán bẩm báo lại với Bao Chửng.
“Sao có thể?” Bao Chửng liếc sang Triển Chiêu đang lặng thinh.
Trương Long nói: “Đại nhân, chúng thuộc hạ có đến Tế Hồ Phòng hỏi thăm, người bán nói Đinh cô nương sáng sớm đã ghé mua thuốc, sau đó hình như trông thấy ai bèn vội vàng đuổi theo.”
“Ta đi tìm.” Tiêu Nhiên ở bên này quả thực không ngồi im được nữa, song vừa dùng sức cử động một tí thì vết thương trên người lại đau.
Tần Tiểu Trảo vội vàng đè y xuống, nói: “Tiêu đại ca, bộ dạng huynh thế này thì nên nghe lời chút đi. Nếu có thể tìm thấy Đinh tỷ tỷ thì đã tìm thấy từ sớm rồi.” Vừa dứt câu cậu cảm thấy có vẻ như đã lỡ lời, “Ặc, sư phụ, ta không phải ý đó, chắc Đinh tỷ tỷ gặp được người quen nên tìm nơi nào đó tán gẫu ôn chuyện thôi.” Tần Tiểu Triệu vội vàng giải thích với Triển Chiêu.
“Người quen…” Triển Chiêu lẩm bẩm, đột nhiên hắn đứng dậy bước ra ngoài, “Trương Long, Triệu Hổ, bố trí sắp xếp lại thủ vệ bên ngoài.”
Hai người sửng sốt, “Vẫn chưa tìm được Đinh cô nương mà ạ.”
“Đến khi cần tới ắt sẽ tới.” Triển Chiêu hạ giọng nói.
Tần Tiểu Trảo không khỏi nói: “Sư phụ buông bỏ thật rồi sao.”
“Ngươi nghĩ hắn buông được thật à?” Tiêu Nhiên không đồng ý, “Nhìn bước chân của hắn hẫng hụt rõ như thế, không phải đang lo lắng thì là gì.”
“Sao ta không nhận ra nhỉ?” Tần Tiểu Trảo gãi đầu.
“Công phu mèo quào này của ngươi vứt sang một góc đi.” Tiêu Nhiên trả lời sắc bén như ngày nào.
Ôm kiếm tập trung, Triển Chiêu cảnh giác chú ý xung quanh, hắn đang chờ đợi, mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án nhưng vẫn mong đáp án này có thể xác minh chậm một chút, trốn tránh, đúng, thật lòng mà nói hắn không phải chưa từng muốn trốn tránh.
Đột nhiên phía Đông viện truyền tới tiếng ồn ào, ai đó hô: “Đinh cô nương đừng trách bọn ta không khách khí.”
Nguyệt Hoa, Triển Chiêu không kìm được chạy tới một bước, chợt hắn đứng lại.
“Triển hộ vệ.” Bao Chửng với Công Tôn Sách ở trong phòng đã nghe thấy tiếng động.
“Đại nhân, xin hãy ở yên trong phòng.” Triển Chiêu nói, đoạn quay lại nói với thủ vệ xung quanh: “Tất cả giữ nguyên vị trí canh phòng nghiêm ngặt chờ mệnh lệnh.”
Tiếng động ở phía Đông ngày một gần, tiếng binh khí va chạm vang lên liên tục, âm thanh dao động tâm trí của Triển Chiêu, hắn cau mày đứng đấy, tay vỗ chuôi kiếm như thể đang chờ.
“Sư phụ, sư phụ, Đinh tỷ tỷ trở lại rồi, nhưng mà tỷ ấy cứ xông vào chém giết như bị ma nhập vậy.” Tần Tiểu Trảo hớt hải chạy tới, “Sư phụ, sư phụ mau qua đó xem thử đi.”
“Tiểu Trảo đừng liều lĩnh, ở yên đây.” Triển Chiêu vẫn bất động, hắn vung tay lên, nha dịch hai bên lập tức chia ra đứng thành hình vòng cung, y hệt như trận pháp mà hắn huấn luyện họ hàng ngày ở Khai Phong phủ.
“Nhưng Đinh tỷ tỷ…” Tần Tiểu Trảo giậm chân, hận bản thân không thể giúp được gì.
Bên ngoài thình lình vang lên tiếng sáo, âm thanh đánh nhau ở phía đông cũng bắt đầu kịch liệt hơn. Tần Tiểu Trảo xuýt xoa một tiếng, chỉ cảm giác một cơn ớn lạnh ập tới, cậu nhấc mắt lên nhìn người sư phụ tao nhã trong ấn tượng mọi ngày kia nay lại toát ra sát khí đáng sợ khiến người ta không khỏi rùng mình. Triển Chiêu nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mỗi lúc một tăng lên, “Cừu Việt” hắn thốt ra hai từ.
“Không thể nào.” Tiêu Nhiên vỗ mạnh cây cột bên cạnh, xì một tiếng nói: “Cách thức hèn hạ như vậy.”
Tiếng sáo vừa dứt, lập tức âm thanh đánh nhau ở phía Đông im bặt, trên đỉnh tường xuất hiện một người cầm ngang kiếm, đứng nhìn về phía này.
“Đinh tỷ tỷ.” Tần Tiểu Trảo gọi.
Đinh Nguyệt Hoa đờ đẫn đứng đó, gương mặt xinh đẹp chẳng có một biểu cảm, ánh mắt mờ mịt, cứ như thể đó chỉ là một cái xác, còn phần hồn chẳng biết đã đi đâu.
Triển Chiêu bỗng cử động ngón cái, Cự Khuyết từ từ ra khỏi vỏ nửa tấc. Lúc này hắn đang xoay lưng về phía Tần Tiểu Trảo, Tần Tiểu Trảo tất nhiên không nhìn được vẻ mặt của Triển Chiêu, cậu để ý tới tay kia của Triển Chiêu đang siết chặt nắm đấm, bầu không khí như đông cứng lại. Chợt Đinh Nguyệt Hoa ở đầu bên kia xoay người nhảy xuống tường, biến mất tăm. “Cạch” Tiếng Cự Khuyết vào vỏ trầm nặng lạ thường.
“Triển đại nhân, ở ngoài có người tìm huynh.” Trương Long dẫn một người đi vào, là Diêu Ly Ly.
“Diêu tỷ.” Tiêu Nhiên vô cùng bất ngờ.
“Nguyệt Hoa không bình thường.” Diêu Ly Ly nói ngay, bỏ qua luôn phép lịch sự.
“Hắn ở gần đây.” Triển Chiêu nói.
Diêu Ly Ly sững sờ, cắn môi nói: “Rốt cuộc hắn muốn sai tới khi nào.”
“Vừa nãy tình thế cấp bách ta có rắc vài thứ về phía Nguyệt Hoa, có lẽ cũng dính lên người muội ấy ít nhiều.” Diêu Ly Ly nói.
“Tỷ có thể tìm được nàng ư?” Triển Chiêu nói.
“Đúng, đến lúc quyết định rồi.” Trong mắt Diêu Ly Ly đầy vẻ kiên quyết thay vì đau thương.
“Trương Long Triệu Hổ, ta với Diêu tỷ đi trước, dọc đường sẽ để lại ký hiệu, các cậu điều động xong người thì tới sau.”
“Còn có ta.” Tiêu Nhiên nhấc kiếm lên, bước qua nói với Diêu Ly Ly: “Ta biết hết mọi chuyện rồi, cũng nên đến lúc chấm dứt.”
Diêu Ly Ly chững lại một chốc, ném một lọ thuốc cho Tiêu Nhên, nói: “Bảo đảm trong vòng mười hai canh giờ tới đệ sẽ như bình thường.”
Tiêu Nhiên cười nhận lấy, y bước tới bên cạnh Diêu Ly Ly nói khẽ: “Ta biết có mấy lời nàng không muốn nghe nhưng ta vẫn muốn nói, nữ hơn ba ôm gạch vàng(1), nàng với ta vừa khéo.”
Diêu Ly Ly liếc y một cái, nói: “Vậy đệ hãy sống sót cho ta xem.”
Bóng người vội vàng, ba người với ba mối bận lòng khác nhau. Triển Chiêu biết có lẽ đây là cơ hội duy nhất để tìm được Cừu Việt, thời gian chẳng bao giờ trở lại, hơn nữa Nguyệt Hoa…
Trên đường đi Diêu Ly Ly nghe Triển Chiêu và Tiêu Nhiên kể lại sơ lược những gì đã xảy ra, nàng thở dài một tiếng. Kỳ thực nàng không phải chưa từng sống trong giấc mơ do chính mình tạo ra, nàng cũng đã từng hy vọng mọi thứ về Cừu Việt chỉ là mộng, tỉnh mộng rồi mọi thứ vẫn như cũ. Thế nhưng, đây không phải mộng. Năm đó mặc dù nàng nhận ra Cừu Việt đã thay đổi nhưng vì sự do dự và chần chừ của bản thân mà đã không ngăn cản kịp thời, suýt nữa hại chết Triển Chiêu. Bây giờ giấc mộng đáng sợ ấy vẫn đang tiếp diễn, nàng không muốn Đinh Nguyệt Hoa vì chuyện này mà xảy ra bất trắc, bằng không nàng sẽ ân hận cả đời này.
Tiêu Nhiên vẫn giữ nét mặt vô cảm, nhưng trong lòng lại trằn trọc không yên. Cừu Việt là anh trai mình, là người thân duy nhất, là người mình luôn tôn sùng ngưỡng mộ. Tiêu Nhiên trước sau vẫn không hiểu được vì sao anh trai mình biến thành như vậy, nhiều năm không gặp nếu bỗng dưng gặp lại sẽ thế nào?
Ba người dừng lại trước một căn đại trạch nằm sâu trong rừng, lặng lẽ tiến vào tiền viện dò xét, tìm một chỗ tối rồi nấp vào quan sát. Đằng xa có người đi tới, “Thọ Xương Công chúa rất bất mãn với hành động lần này, đây là một bức thư khác.”
“Vốn tưởng chẳng có sơ hở nào, ai ngờ lại thất bại trong gang tấc.”
Thư? Triển Chiêu lấy làm suy nghĩ. Thọ Xương công chúa quả nhiên có dính dáng với những người này, hắn nháy mắt ra hiệu cho Diêu Ly Ly. Diêu Ly Ly hiểu ý gật đầu, đợi hai tên đó tới gần thì giương tay, lập tức hai tên đó ngã xuống đất không một âm thanh. Tiêu Nhiên nhanh chóng kéo hai tên đó vào góc khuất. Triển Chiêu đưa tay lục lọi trên người một tên lấy ra một phong thư, mượn ánh trăng đọc vội nội dung, đại khái trong đó đang trách tại sao mấy lần rồi vẫn chưa hạ được Bao Chửng. Triển Chiêu cất kỹ phong thư vào, phỏng đoán ban đầu đã được xác thực, hắn ngẫm ngợi một chốc rồi giao cho Tiêu Nhiên.
“Ý huynh là gì?” Tiêu Nhiên nói nhỏ.
Triển Chiêu cũng không nhiều lời, chỉ nhét bức thư vào cho Tiêu Nhiên rồi vỗ vai y.
Đại trạch u ám toát lên một vẻ rùng rợn. Ba người giấu hai tên kia xong thì tiếp tục im lặng đi tới.
Dựa theo ý của Triển Chiêu, ngay khi tới được khúc ngoặt Diêu Ly Ly và Tiêu Nhiên cùng đi về phía Đông, còn hắn thì hướng về phía Tây Uyển. Chỉ mới đi được một đoạn ngắn, bên phía Tiêu Nhiên bỗng có người quát: “Là ai?” Triển Châu thầm bảo không ổn. Hóa ra là Diêu Ly Ly vô tình chạm phải cơ quan trên cột ở hành lang, lập tức có mấy mũi ám tiễn bay tới. Tiêu Nhiên nhanh tay lẹ mắt đẩy Diêu Ly Ly nằm xuống, ôm nàng nấp vào một góc tối. Bên này âm thanh kích hoạt cơ quan đã tới tai người trong đại trạch, rầm rập tiếng bước chân. Tiêu Nhiên liếc nhìn xung quanh phát hiện nơi họ đang nấp là một góc chết, rất nhanh đám người kia sẽ tìm tới mà chỗ này lại không có đường lui, Tiêu Nhiên không khỏi nơm nớp lo sợ.
Đang suy nghĩ tìm đường lui thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài đồng loạt chuyển hướng về phía khác.
“Triển mỗ ở đây.” Một tiếng to rõ vọng lại, giọng nói không phải của Triển Chiêu thì còn ai, Tiêu Nhiên đang định ra ngoài thì Diêu Ly Ly kéo lại, “Đệ đâu phải không biết cậu ấy cố tình dẫn bọn chúng đi.”
“Nhưng…” Tiêu Nhiên mặc dù biết, nhưng hắn sao có thể bỏ mặc Triển Chiêu rơi vào vòng vây.
“Lúc cậu ấy giao đồ cho đệ đáng lẽ phải biết rồi.” Diêu Ly Ly nói, “Đệ phải hiểu.”
Tiêu Nhiên chỉ đành quay lại lắng tai nghe, tùy cơ ứng biến.
Hồ Liên đẩy đám người ra, nhìn Triển Chiêu và nói: “Quả nhiên có chút bản lĩnh. Vậy mà vẫn tìm được nơi này.”
Triển Chiêu xoay kiếm, chắp tay ra sau lưng, “Sư huynh kia của ta thật khách khí, mời cả bằng hữu của ta tới một trạch viện to thế này. Nhưng bằng hữu kia của ta xưa nay thích náo nhiệt, chỗ này hơi yên tĩnh quá rồi.”
“Ngươi rất khác với Triển Chiêu trong lời đồn.” Hồ Liên nói, “Người trẻ nói đùa cũng phải coi lại hoàn cảnh đi đã.”
“Lão ông, thái độ của ta rất nghiêm túc.” Triển Chiêu nói, liếc thấy hai bóng người ở phía xa đã rời đi, mặt Triển Chiêu tức khắc đanh lạnh, bóng người nhoáng đi. Hắn vừa nhấc khuỷu tay, cổ họng của một tên lập tức ứa máu, ngã vật xuống. Mấy tên khác còn đang ngây người thì Triển Chiêu đã lật tay phải, Cự Khuyết ra khỏi vỏ nửa tấc, tiếp tục cắt ngang cổ họng của một tên. Bảo kiếm đột ngột di chuyển ra sau lưng, tay trái đang cầm vỏ kiếm trái tay khẽ giật một cái, Cự Khuyết rút ra một tấc chặn lưỡi kiếm đang bổ tới từ phía sau, kế đó xoay người nhảy ra sau đạp một cú vào lưng tên đó, ”Cạch” Cự Khuyết vào vỏ. Chỉ với mấy chiêu ấy đã hạ được ba tên, thanh kiếm trong tay Triển Chiêu còn chưa hề thật sự ra khỏi vỏ.
“Ta bảo rồi, ta rất nghiêm túc.” Triển Chiêu lạnh lùng nói: “Hắn đang ở đâu?”
“Bộp bộp” Ai đó vỗ vỗ tay, “Nhiều năm không gặp bản lĩnh của sư đệ ngàng càng tăng rồi.”
“Chủ nhân!” Đám người tự động tách ra hai bên chừa đường.
Triển Chiêu nhìn người đó chậm rãi bước tới, Cừu Việt.
“Cái này gọi là gì, “một phen nổi giận bởi hồng nhan(2)” sao?” Cừu Việt cười một tiếng, “Ta tính kế quấy nhiễu tâm trí của ngươi mấy lần đều thất bại, còn tưởng đâu ngươi là một kẻ vô tình, cuối cùng vẫn là không nhẫn nại được.” Phía sau y chợt xuất hiện một người, Đinh Nguyệt Hoa.
“Ngươi có thể tìm tới đây coi như cũng bản lĩnh.” Cừu Việt nói, dáng vẻ của y lúc này như đang thưởng thức màn kịch hay, “Chi bằng rèn giũa với thuộc hạ mới vào này của ta một lát đi?”
Đinh Nguyệt Hoa tiến tới một bước trong trạng thái đờ đẫn.
“Đây chính là thứ vui sướng và thỏa mãn của ngươi sao?” Triển Chiêu nhìn Cừu Việt – kẻ đã biến thành một con người khác từ lâu.
“Không sai, chơi đùa người khác trong lòng bàn tay là chuyện thú vị biết bao.” Cừu Việt lườm mắt nói, “Cũng giống với việc ta đồng ý giết Bao Chửng, nhưng thực chất bản thân ta chẳng hứng thú gì với việc này, thứ ta thấy hứng thú là phản ứng của một thuộc hạ như ngươi. Âm mưu cũng được mà mưu kế cũng được, nhìn tất cả mọi người trên bàn cờ bị ta điều khiển vì một mục đích, cảm giác này phấn khích làm sao.”
“Tại sao ngươi lại trở nên như vậy?” Trong tâm trí của Triển Chiêu vẫn còn sót lại một đại sư huynh đáng kính năm nào.
Kiếm của Đinh Nguyệt Hoa đã nhấc lên, “Sư đệ của ta, không ngại nói với ngươi, thuộc hạ mới vào này của ta đã quên sạch sẽ, chẳng còn vướng bận lưu luyến một thứ gì, lúc này thứ sót lại trong đầu nàng chỉ có mệnh lệnh của ta. Coi như sư huynh nể tình năm xưa nhắc nhở ngươi một tí, trong lúc xuống tay chớ nên lưu tình. Dù sao cũng là đồng môn, kẻ làm sư huynh như ta thật tình không nỡ thấy ngươi thua.” Cừu Việt cười to.
Trường kiếm vừa rời vỏ, Trạm Lư liền chém xuống, “Cô nhóc này ra tay cũng tàn nhẫn đấy.” Cừu Việt gật đầu khen.
Hồ Liên cau mày nói với Cừu Việt: “Chủ nhân, nếu Triển Chiêu đã tìm tới đây, vậy những người khác của Khai Phong phủ tất cũng sẽ tới, nơi này không thích hợp ở lâu.”
“Không đâu, bây giờ bọn chúng đang lo bảo vệ cho Bao Chửng như chim sợ cành cong, đợi ta xem màn kịch này xong đã.” Cừu Việt nói, vẻ mặt y lúc này cực kỳ hưng phấn.
Hồ Liên lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ lại dặn dò mấy câu, lập tức có mấy người rút lui về vị trí ban đầu chờ lệnh.
Bên này Tiêu Nhiên với Diêu Ly Ly đã hành động từ sớm, bọn họ chia ra hai hướng, Tiêu Nhiên ở lại thủ, còn Diêu Ly Ly mang theo những phong thư mà mới nãy hai người tìm được thêm ở nơi khác rời khỏi trạch viện chờ Trương Long, Triệu Hổ và những khác tới.
Kiếm của Triển Chiêu trước sau không ra khỏi vỏ, toàn bộ là thế đỡ và tránh, “Này, sư đệ, ngươi đừng tránh mãi thế, kiếm của ngươi đâu, chẳng phải sư phụ truyền cho ngươi kiếm quyết của bản môn rồi à? Mau sử dụng cho ta xem đi chứ, ha ha ha.”
“Xoẹt”, trường kiếm của Đinh Nguyệt Hoa đâm xuyên qua ống tay áo của Triển Chiêu. Triển Chiêu dùng khuỷu tay nâng vỏ kiếm lên ghì chặt trường kiếm của Đinh Nguyệt Hoa, tay còn lại cũng mặc vết thương đang chảy máu giương lên đánh vào sau ót Đinh Nguyệt Hoa làm nàng ngất xỉu, lập tức bỏ vào miệng nàng viên thuốc mà Diêu Ly Ly đưa cho, đoạn đỡ nàng qua một bên.
“Kịch này, xem đủ rồi chứ?” Cự Khuyết chậm rãi rời vỏ.
Bên ngoài truyền đến tiếng binh khí va chạm.
“Chủ nhân, nơi này bị bao vây rồi.” Ai đó báo.
“Biết vì sao ngươi nhiều lần thất bại không? Bởi vì ngươi quá tự tin và dục vọng của ngươi quá đỗi sai lệch.” Triển Chiêu nói, “Vốn dĩ ngươi có cơ hội chạy, nhưng giờ ngươi có mà chạy đằng trời. Ngươi muốn xem kiếm quyết sư phụ truyền cho ta đúng không, vậy thì ta cho ngươi xem, ngươi mở mắt ra nhìn cho kỹ!”
Tựa một tia sét xé toạc không trung, đầu kiếm xoay chuyển rít ra tiếng gió, Cự Khuyết như thét gào, Hồ Liên vừa kịp rút kiếm ra thì bị kiếm khí này đánh bật sang một bên. Triển Chiêu vừa đánh vừa đọc từng câu từng chữ kiếm quyết. Cừu Việt nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Kiếm quyết này rất quen phải không, nói đúng hơn là ngươi cũng thuộc làu, vì sư phụ quan tâm đồng đều, truyền thụ nó cho mỗi một đệ tử trong chúng ta, chính là ngươi luôn không chịu tin.” Triển Chiêu nói, “Sư phụ không hề thiên vị với một ai.”
“Không thể nào, làm sao có thể?” Cừu Việt không tin, “Ông ta ắt phải có tư lợi, nếu không thì sao ông ta chỉ nói bí mật của chưởng môn cho một mình ngươi, bí mật đó chắc chắn có thể nắm giữ thiên hạ.”
“Bí mật? Thiên hạ?” Triển Chiêu nhìn Cừu Việt, trong ánh mắt đầy thông cảm, “Rốt cuộc là ngươi muốn thứ gì? Đấy chẳng qua chỉ tưởng tượng của ngươi.”
“Choang” Kiếm của Cừu Việt Kiếm văng ra ngoài, “Diêu tỷ đối với ngươi tình thâm ý trọng, ngươi không muốn! Sư phụ đối với ngươi tha thiết kỳ vọng, ngươi cũng không muốn! Đi ngược lại với tinh thần nghĩa hiệp, sát hại mạng người, chơi đùa với số mệnh của người khác, ngươi rốt cuộc là đang chạy theo thứ gì?” Mũi kiếm của Triển Chiêu dừng lại trước cổ họng Cừu Việt chưa đầy nửa tấc.
“Tiểu, tiểu sư đệ…” Cừu Việt mặt tái mét, “Chẳng qua vì đệ quá mạnh, khụ khụ.” Y nôn ra ngụm máu, “Đệ hỏi ta chạy theo cái gì. Ta muốn đoạt lại ánh mắt người khác đang dừng lại ở chỗ đệ, ta cũng muốn người khác ngưỡng mộ ta, tập trung vào ta. Ta thích nhìn người khác bất lực nằm dưới tay mình là bởi vì những lúc như vậy ta sẽ cảm thấy ta rất mạnh.”
“Tiểu sư đệ, đệ còn nhớ cái năm đệ vừa mới nhập môn không bao lâu thì xuống núi chơi không? Là ai nửa đêm đi tìm đệ, là ai ôm đệ, là đã cõng đệ leo lên từng bậc thang để trở về.”
Mũi kiếm của Triển Chiêu hạ xuống, “Theo ta về đi, nhận lấy những gì ngươi phải nhận.” Triển Chiêu dìu Đinh Nguyệt Hoa bằng một tay. Bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa đã tỉnh lại, ngờ ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.
“Ngươi xuống địa ngục đi!” Cừu Việt đột nhiên nhảy lên chưởng về phía Triển Chiêu. “Bốp” Đinh Nguyệt Hoa đã vòng ra sau chắn cho hắn, hứng trọn một chưởng mạnh này của Cừu Việt, “Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu vội vàng kéo Đinh Nguyệt Hoa lại.
Cừu Việt thấy một đòn chưa được thì toan xuất chiêu thứ hai, song cơ thể lại chợt run lên, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực, y không cam lòng ngoảnh lại nhìn, “Là ngươi…”
Tiêu Nhiên rút soạt kiếm về, “Ngươi không xứng làm đại ca ta.”
Cừu Việt ngã sụp xuống, hai mắt trợn trừng.
(Hết chương 16)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Nguyên văn 女大三抱金磚: Ý là lấy vợ lớn hơn 3 tuổi như ôm được cục vàng
(2) Nguyên văn là: “冲冠一怒为红颜” – “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan”, một câu trong bài thơ 《圆圆曲》Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp. Bản dịch thơ là của Cao Tự Thanh.