• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

9,

Trương Long với Triệu Hổ vào trong chuẩn bị giao ca, trên đường đi vào cứ nghe đám nha dịch xì xầm bàn tán, mà quá đáng nhất chính là câu: “Triển đại nhân đào hoa thật, bà mai bà mối xung quanh tới tìm không ngớt, khéo vì vậy mà nhiều người bức xúc, dẫn tới số vị vẫn chưa lập gia đình tức giận bèn kéo nhau tới trước cửa Khai Phong phủ để tìm Triển đại nhân làm cho ra lẽ, ai dè Triển đại nhân vừa ngoái lại lườm một cái đã làm cả đám khiếp sợ.”

Dĩ nhiên cái tên đang nói ấy vừa dứt câu xong là thấy lạnh sống lưng.

“A, Triển đại nhân!” Ai đó quýnh quáng.

“Ừ.” Triển Chiêu đáp rồi rời đi.

Một nha dịch đứng bên cạnh vỗ vai tên đó, nói: “Công nhận, ánh mắt của Triển đại nhân đúng là có thể giết người!”

Cả đám rối rít đồng tình.

Vương Triều với Mã Hán kéo Trương Long Triệu Hổ lại hỏi: “Cuối cùng là sao?”

Trương Long với Triệu Hổ phì cười, kể lại chuyện hôm nay của Triển Chiêu. Vương Triều với Mã Hán nghe xong hớn hở nói: “Khà khà, nói vậy là chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi.”

Trong lòng bốn người đều mừng thầm cho Triển Chiêu. Họ đang nói hăng say thì bỗng nghe Triển Chiêu gọi: “Trương Long, Triệu Hổ, mau vào thay y phục theo ta gấp.” Lúc này Triển Chiêu đã đổi sang mặc một chiếc áo màu xanh lam, thắt lưng đeo bạch ngọc, tay cầm chiếc quạt giấy, trông y hệt một vị công tử phong lưu phóng khoáng.

“Triển đại nhân, thế này là sao?” Trương Long với Triệu Hổ hỏi lại.

Triển Chiêu mở quạt, nhướng mày nói với hai người: “Theo ta đến Thúy Hồng Các.”

“Thúy Hồng Các? Triển đại nhân, nơi đó là chốn ong bướm mà không phải sao?” Triệu Hổ khó hiểu nói, “Chúng ta đến đó ư?”

Triển Chiêu gấp quạt lại: “Ừ, uống hoa tửu(1).”

“Đây?” Bốn người không khỏi nhìn nhau.

“Còn ngây ra đó làm gì, thời gian quý báu chớ lãng phí một ngày đẹp trời như vậy.” Triển Chiêu rảo bước ra ngoài.

Đèn hoa vừa thắp, bấy giờ chính là lúc Thúy Hồng Các náo nhiệt nhất. Trong cảnh ăn uống linh đình chẳng thiếu những ánh mắt mê man, bọn họ say sưa ngắm nhìn những thân hình quyến rũ xung quanh, thỉnh thoảng lại cười lớn rồi vươn tay ôm vào lòng. Tiếng đàn sáo du dương, một cô gái áo hồng đang nhảy múa thướt tha ở giữa đài, chỉ thấy nàng đeo vải the che đi nửa khuôn mặt, tay và chân đều đeo chuông bạc, tiếng ngân trong trẻo cứ vang lên theo từng động tác múa, có lúc chậm có lúc nhanh khiến người ta xao xuyến, ánh mắt lại có gì đó rất gợi tình, người xem dưới đài nhìn đến ngây dại.

Cô gái bắt đầu di chuyển giữa đám đông, chợt nàng giơ cánh tay ngọc ngà lên, bước tới ôm quàng lấy một gã ở gần đó. Gã ta cứ nhìn cô gái đắm đuối, liếm môi thèm thuồng, không nhịn được vươn tay muốn ôm chầm lấy cô gái. Cô gái cười khẽ, vặn mình vòng ra sau lưng gã nhanh như cắt, duỗi tay chọc nhẹ vào gáy gã rồi lại cười khúc khích. Thế là xung quanh người thì lấy đũa gõ bát người thì vỗ tay cười to.

Triệu Hổ nhìn ra ngoài cửa đã mấy lần, trông rất mất tự nhiên. Trương Long rót cho Triệu Hổ một ly rượu, nói: “Đừng thận trọng như thế.”

Triệu Hổ ngập ngừng nói: “Lỡ Mai Nhi nhìn thấy được, đệ có mà chết không toàn thay.”

Trương Long cười hể hả: “Chúng ta tới để phá án, chẳng có gì phải thẹn với lương tâm hết.”

Triển Chiêu thản nhiên uống rượu, nói khẽ: “Chú ý động tĩnh xung quanh.”

Tiếng chuông đã tới chỗ Triển Chiêu, cô gái áo đỏ xoay người một vòng rồi ngồi vào lòng Triển Chiêu, hai ngón tay kẹp ly rượu trên bàn lên đưa tới trước mặt hắn.

Triển Chiêu mỉm cười cầm lấy ly rượu rồi uống cạn: “Rượu ngon.” 

Cô gái áo đỏ ghé sát vào hắn: “Chỉ có rượu ngon thôi sao?” Đôi mắt lúng liếng cực kỳ quyến rũ.

“Đương nhiên còn có người nữa.” Triển Chiêu lấy quạt nâng nhẹ cằm cô gái lên.

“Nhìn mặt công tử lạ quá, công tử mới tới đây lần đầu phải không?”

“Ừ, lần đầu, ngửi thấy hương hoa nên đi theo vào đây.” Triển Chiêu nói.

Cô gái áo đỏ cười khúc khích: “Ồ, Liêu Hoa Hương thật lấy làm vinh hạnh. Công tử xưng hô thế nào?”

“Triển Phi.” Triển Chiêu tiện thể chỉ tay sang Trương Long và Triệu Hổ, “Hai vị này là bạn ta.”

“Ra là Triển công tử, Triển công tử có thời gian nhớ ghé thường xuyên nhé.” Liễu Hoa Hương nói.

Chợt Liễu Hoa Hương ưỡn ẹo bước ra cửa: “Ô, đây chẳng phải là Đinh công tử sao, ngài đến lúc nào vậy.”

“Mới đến tức thì.” Người kia nói.

Triển Chiêu nhìn sang, người kia trông rất ưa nhìn, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, đang nhìn về phía mình.

“Hôm nay ngài đến trễ rồi, người ta vừa mới nhảy một khúc xong.” Liễu Hoa Hương nói với người kia.

“Vậy nàng vào nghỉ ngơi một lát, ta đợi khúc sau.” Người kia nói.

“Hoa Hương, Tề tiên sinh đến rồi còn không mau qua đây.” Lão ma ma gọi to.

Liễu Hoa Hương vâng dạ rời đi.

Người kia đi thẳng tới bàn của Triển Chiêu: “Hôm nay náo nhiệt thật, gần như bàn nào cũng đầy, huynh đài có ngại chen thêm một người không?”

“Mời.” Triển Chiêu nói, “Nhân huynh là khách quen sao?” Triển Chiêu rót một ly rượu đưa qua.

“Không, mấy hôm nay ta đến kinh thành xử lý công việc, rảnh rỗi nên ghé qua đây uống chút rượu, nghe tí đàn, tiêu khiển tiêu khiển.” Người kia nói, “Tại hạ Đinh Nhị, huynh đài xưng hô thế nào?”

“Triển Phi.” 

Tiếng đàn tiếng sáo lại vang lên, Liễu Hoa Hương tiếp tục bước ra múa.

“Huynh thấy Liễu Hoa Hương thế nào?” Đinh Nhị nói.

Triển Chiêu nói: “Nàng là một giai nhân, có điều…”

“Có điều cái gì?” Đinh Nhị hỏi.

Triển Chiêu tiện tay cầm quả đào trên bàn lên: “Cũng như quả đào này, quá ngọt.”

Đinh Nhị bật cười: “Lần đầu tiên ta nghe thấy có người so sánh như vậy, thú vị lắm.” Đinh Nhị uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Xem ra Triển huynh cũng có kha khá cách bình về nữ tử, tại hạ rất muốn được nghe thêm.”

Triển Chiêu cười nói: “Tại hạ chỉ thuận miệng nói mà thôi.”

Đinh Nhị chỉ vào một ca kỹ ở phía xa, nói: “Cô gái kia huynh thấy sao?”

Triển Chiêu nhìn một lúc rồi nói: “Ta thấy yêu, có thể nói giống như quả lê tuyết.”

“Phì” Triệu Hổ suýt nữa phun hết rượu ra ngoài.

“Vậy theo huynh đài một cô gái cực phẩm thì phải như nào?” Đinh Nhị hứng thú nói.

“Sầu riêng.” Triển Chiêu đáp, “Một khi ai đã thích rồi thì sẽ thích đến mức bỏ qua vẻ bề ngoài, người con gái như thế rất có cá tính, nhưng nếu phát hiện được mặt tốt của nàng thì ắt sẽ thích vô cùng.”

“Khụ khụ.” Lần này đến lượt Trương Long bị sặc.

“Ồ, thế Triển huynh cũng thích hình mẫu này chứ?” Đinh Nhị nói.

“Nếu phải dùng một loại thực vật để miêu tả hình mẫu con gái mà ta thích, ta chọn quả dưa chuột, tươi mát lại giòn, trong ngoài như nhau.” Triển Chiêu nói.

“Triển huynh quả thực rất thú vị.” Đinh Nhị gật đầu nói.

“Ha ha, đâu có, đâu có, Triển mỗ chỉ thuận miệng nói bừa thôi.” Triển Chiêu nói, “Chốn ong bướm này vốn là nơi tận hưởng khoái lạc, Đinh huynh, mời.” Triển Chiêu nâng ly uống cạn.

Chừng nửa canh giờ sau, lão ma ma kéo Liễu Hoa Hương lại, thì thầm vào tai nàng một hồi, Liễu Hoa Hương cười tươi như hoa bước lên tầng. Nhóm người Triển Chiêu và cả Đinh Nhị kia đều nhìn theo nàng.

Triệu Hổ đứng dậy định đi theo thì bị Triển Chiêu kéo lại, hắn nháy mắt ra hiệu với Triệu Hổ, Triệu Hổ hiểu ý ngồi xuống lại.

Đinh Nhị để ý sắc mặt của Triệu Hổ, nói: “Vị huynh đệ này hình như rất quan tâm đến Liễu cô nương.”

“Hả, cái này…” Triệu Hổ có chút lúng túng.

“Một giai nhân như Liễu cô nương có mấy ai không rung động?” Triển Chiêu nói, “Vị huynh đệ này của ta cũng là một người rất si mê Liễu cô nương, đương nhiên cũng muốn được trò chuyện đôi câu với nàng rồi.”

Đinh Nhị cười nói: “Hôm nay có thể kết bạn được với huynh đài tại hạ thấy rất vui, tại hạ có việc xin cáo từ trước, hôm khác có cơ hội nhất định sẽ làm một chầu say sưa.”

“Mời Đinh huynh.” Triển Chiêu nói.

Đinh Nhị đi rồi, Trương Long với Triệu Hổ liền theo căn dặn của Triển Chiêu rời đi thực hiện nhiệm vụ từng người một. Còn Triển Chiêu vẫn luôn giả vờ vô tình nhìn lên căn phòng thứ hai bên trái ở tầng trên.

“Công tử ngồi một mình có cô đơn không?” Một cô gái ngồi xuống bắt chuyện.

Triển Chiêu cười: “Có cô nương ở đây thì không còn cô đơn nữa.” Hắn cầm ly rượu qua, cô gái nhanh trí rót đầy ly rượu, “Chẳng hay giờ Liễu cô nương đang ở đâu?” Triển Chiêu nói, “Hôm nay ta cố tình đến xem nàng múa thế mà chẳng gặp.”

Cô gái đặt tay lên vai Triển Chiêu nói hờn dỗi: “Trong mắt mấy người chỉ có Liễu Hoa Hương thôi à, ta cũng không ngại nói cho công tử biết, công tử đến chậm một bước rồi, Liễu tỷ tỷ có người tình mất rồi.”

“Có tốt hơn ta không?” Triển Chiêu nhướn mày.

Cô gái quan sát Triển Chiêu một chốc rồi nói: “Phải công nhận nhìn công tử chẳng hề thua kém y ở điểm nào, nhưng mà Hoa công tử người ta có bạc rủng rỉnh, công tử bì được không?”

“Hoa công tử? Gã ta là người như nào?” Triển Chiêu nói.

“Hoa công tử đó phải nói là vô cùng hào phóng. Mà dạo gần đây người cặp với Liễu tỷ tỷ toàn người trông đứng đắn, tỷ muội bọn ta ghen tị hết biết.” Cô gái nói.

“Ồ, gã ta bao lâu thì đến một lần?” Triển Chiêu hỏi.

“Tầm ba hôm thì phải, giờ Liễu tỷ tỷ đang ở bên Hoa công tử đấy, mà công tử hỏi tường tận như vậy làm gì?” Cô gái nói.

Triển Chiêu nâng ly rượu lên: “Đối với tình địch đương nhiên phải tìm hiểu càng kỹ càng tốt.”

“Chà, công tử nghiêm túc thật đấy, Liễu tỷ tỷ đúng là tốt số mà, có biết bao vị công tử hết lòng vì tỷ ấy.” Cô gái than dài.

“Công tử.” Trương Long bỗng đi tới, “Lão gia đã về rồi, công tử về mau thôi ạ.” 

“Ta biết rồi.” Triển Chiêu đứng dậy.

Hai người rời khỏi Thúy Hồng Các, Trương Long nói: “Triển đại nhân, vừa rồi ta nghe ngóng được kẻ bao trọn Liễu Hoa Hương tên là Hoa Quân. Triệu Hổ đã phái người canh chừng Thúy Hồng Các, chờ tên Hoa Quân đó bước ra là xác thực được ngay.”

“Hoa Quân, tên này cũng to gan lắm, dám dùng cả tên thật ở đây.” Triển Chiêu nói.

“Tên Hoa Quân này đúng là không xem Khai Phong phủ ra gì, chẳng những dở trò hái hoa ở mấy khu vực lân cận, nay còn dám ngang nhiên đến Khai Phong.” Trương Long nhổ nước bọt nói: “Ta ghét nhất là loại ức hiếp phụ nữ.”

Hai người quay về Khai Phong phủ, Triệu Hổ đợi ở đó đã báo cáo lại đại khái tình hình cho Bao Chửng và Công Tôn Sách.

“Đại nhân, Công Tôn tiên sinh.” Triển Chiêu nói: “Thuộc hạ dò la được Hoa Quân đó cứ cách ba ngày sẽ đến tìm Liễu Hoa Hương của Thúy Hồng Các một lần, chúng thuộc hạ đã chuẩn bị xong, ba ngày sau sẽ hành động.” 

Bao Chửng gật đầu nói: “Chi tiết kế hoạch nhờ Triển hộ vệ và Công Tôn tiên sinh an bài.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Triển Chiêu đang định rời đi thì Bao Chửng nói: “Triển hộ vệ, ta tính bảo phòng bếp sau này làm thêm món dưa chuột trộn cho cậu, cậu thấy sao?” 

Triển Chiêu khựng lại, nguýt mắt nhìn Triệu Hổ.

Bao Chửng bật cười, nói: “Không ngờ cách bình về nữ tử của Triển hộ vệ lại độc đáo như vậy, nhắc mới nhớ, Bát Vương gia với Vương Thừa tướng rất hay hỏi han ta về chuyện riêng của cậu, họ đang thu xếp giới thiệu cho cậu vài cô nương tốt đấy.”

“Đại nhân khéo đùa.” Triển Chiêu khẽ sờ tua kiếm, “Chuyện của thuộc hạ, thuộc hạ tự có suy tính, vẫn mong các đại nhân không cần lo lắng cho thuộc hạ.”

Bàn việc xong, Triển Chiêu rời thư phòng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc bấy giờ đang là đêm trăng tròn, “Cô nương tốt…” Triển Chiêu nhớ lại đêm trăng đấu kiếm với Đinh Nguyệt Hoa ở trong rừng, dáng dấp xinh đẹp không chịu thua cuộc ấy cứ như đang hiện ra trước mắt. Khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch lên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

Thúy Hồng Các, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa vui vẻ, Triển Chiêu ngồi uống rượu, cô gái mỹ miều ở bên cạnh ân cần dâng rượu gắp thức ăn tới trước mặt, đôi mắt lúng liếng quyến rũ vô cùng. Ngồi đối diện hắn là Đinh Nhị.

“Ha ha, xem ra tâm trạng Triển huynh hôm nay rất tốt.” Đinh Nhị há miệng ăn đồ ăn cô gái gắp cho.

Triển Chiêu cười nói: “Như nhau như nhau, Đinh huynh cũng đang rất hứng thú.” 

“Nói nào ngay ta vẫn muốn được nghe tiếp bình luận về nữ tử của Triển huynh lần trước.” Đinh Nhị mỉm cười nói.

“Thuận miệng nói bừa mà thôi, Đinh huynh chớ tưởng thật, vả lại chúng ta cũng không nên phụ lòng các mỹ nhân đang ở đây, đúng không?” Nói xong Triển Chiêu ôm lấy cô gái bên cạnh, đưa ly rượu ra. Cô gái mỉm cười cầm ly rượu trên bàn lên. Hai cánh tay đan cài vào nhau cùng uống cạn.

Khi ấy ánh mắt Triển Chiêu liếc sang trái, Liễu Hoa Hương đang bước thật điệu đàng lên tầng trên. Triển Chiêu lại dời mắt lên trên, thấy lão ma ma đang hí hửng cầm một thỏi vàng bước ra từ căn phòng thứ hai trên tầng, thúc giục Liễu Hoa Hương nhanh lên: “Liễu cô nương, Hoa công tử người ta chờ cả hồi lâu rồi đấy, ngươi nhanh chân lên chút.”

Liễu Hoa Hương chỉnh lại tóc, cười nói: “Tên quỷ sứ này mấy hôm nay chẳng tới tìm ta, sao nay tự dưng gấp gáp vậy, cứ để cho tên đấy chờ thêm nữa đi.”

Triển Chiêu nháy mắt ra hiệu cho Trương Long ở góc tầng, Trương Long hiểu ý đuổi theo lên trên.

“Rượu ngon.” Triển Chiêu thu hồi tầm mắt, nói với cô gái kia: “Ly rượu của Đinh huynh cạn rồi.”

Cô gái cười, đi tới vòng tay qua vai Đinh Nhị.

“Nhưng ta thấy hình như hứng thú của Triển huynh không chỉ đặt ở mỗi chỗ này.” Đinh Nhị buông cô gái bên cạnh ra, “Triển huynh, tại hạ phát hiện tâm trí của Triển huynh đã đặt hết lên Liễu cô nương ở tầng trên rồi.” Đinh Nhị duỗi một ngón tay ra chỉ, vẻ mặt đầy ẩn ý, hắn vỗ vai Triển Chiêu: “Có điều ta nghe bảo Liễu cô nương có ý trung nhân từ lâu rồi, Triển huynh tính đi đoạt lại sao?”

Triển Chiêu ngước mắt lên, nói: “Đinh huynh đúng là hiểu ta.” Hắn vờ hơi say chĩa quạt vào ngực Đinh Nhị, “Thực ra suy nghĩ về nữ tử của Triển mỗ còn một điều quan trọng ấy là phải có kẻ khác nhảy vào tranh thì mới tuyệt.”

Đinh Nhị gật đầu: “Tất nhiên rồi, có điều chỉ e Triển huynh không chịu được thôi.”

“Thế mới thú vị.” Triển Chiêu nhếch môi cười, ly rượu trên tay bỗng tụt xuống.

“Choang”, ly rượu vỡ tan, kế đó vang lên tiếng binh khí rút khỏi vỏ kêu “Soàn soạt”, có mấy người đã xông vào gian phòng của Liễu Hoa Hương bên góc trái tầng hai, xung quanh đại sảnh và cửa chính cũng lập tức kéo tới vài tên nha dịch nhanh chóng chặn hết các lối ra của Thúy Hồng Các. Những người đang có mặt ở đây ai nấy cũng hốt hoảng trước tình huống bất ngờ này.

“Bịch”, vài người rơi từ tầng trên xuống, chính là Trương Long, Triệu Hổ và tốp nha dịch phá cửa xông vào ban nãy, mặt mũi ai nấy cũng sưng vù.

“Hừ, khôn hồn thì đừng làm Hoa Quân ta mất nhã hứng. Tiểu mỹ nhân đừng sợ, Hoa lang yêu nàng.” Trên tầng truyền tới tiếng cười cợt.

Triển Chiêu đang nhắm mắt bỗng nhiên giậm chân, nhảy vọt lên tầng, phía trong gian phòng lập tức vang lên tiếng hét hoảng sợ của phụ nữ cùng với tiếng đánh nhau.

“Hoa Quân, còn không mau giơ tay chịu trói!” Triển Chiêu nói.

“Thì ra là Triển đại nhân đại giá quang lâm, đêm nay đúng là náo nhiệt. Hoa Hương, nàng xem Triển đại nhân anh tuấn tiêu sái thế này, nàng nên ở bên hắn mới phải, nàng với ta là tương lai chứ không phải bây giờ rồi.” Dứt câu Hoa Quân đã xô Liễu Hoa Hương vào lòng Triển Chiêu.

“Ối, bảo sao nhìn mặt ngài quen thế, hóa ra Triển công tử chính là Triển đại nhân tiếng tăm lừng lẫy, thực tình Liễu Hoa Hương cũng ngưỡng mộ ngài đã lâu.” Liễu Hoa Hương khoác áo trễ vai theo đà sà vào lòng Triển Chiêu, hai tay như dùng hết sức ôm lấy hắn.

“Á, ngài không biết đối xử với nữ nhi phải nhẹ nhàng một chút à?” Liễu Hoa Hương nói.

Hoa Quân chạy tới cửa sổ thì cười với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, ngươi cứ việc ở lại tận hưởng đi, gặp lại sau.” Nói xong phi người nhảy xuống.

Triển Chiêu xô Liễu Hoa Hương tới chỗ Trương Long, nói: “Trông chừng cô ta, giải về Khai Phong phủ.” Dứt câu người đã bay xuống dưới.

Bấy giờ vài tên nha dịch đang đánh nhau với Hoa Quân ở bên ngoài, Hoa Quân không muốn dây dưa nên dùng khinh công bay vút qua họ hòng rời đi, nào ngờ phía bên lại lao ra một người cản đường.

“Hoa Quân, ngoan ngoãn theo ta về thôn Mạt Hoa chịu tội để khỏi phải đau đớn thể xác.” Chính là Đinh Nhị.

Hoa Quân nhìn kỹ người đó: “Đây chẳng phải là Đinh Triệu Huệ – Đinh Nhị hiệp sao, ngươi với quan phủ quen thân nhau từ khi nào vậy?”

“Bớt nói nhảm đi.” Đinh Triệu Huệ chém tới.

Hoa Quân rút soạt thanh kiếm dẻo ở bên hông ra. Đúng lúc này Triển Chiêu bay xuống đâm kiếm vào mạng sườn của Hoa Quân, Hoa Quân biến sắc cúi người lộn ra ngoài. Triển Chiêu thừa thế chém liền mấy kiếm, dồn Hoa Quân vào góc tường hết đường thoái lui, cuối cùng bước tới kề kiếm lên cổ Hoa Quân.

“Triển Chiêu, các ngươi không còn đạo nghĩa nữa rồi à, đã đánh lén còn cả đống người đánh một người như vậy.” Hoa Quân không cam lòng nói.

“Ngươi là Triển Chiêu?” Đinh Triệu Huệ khựng lại, trước đó hắn cũng đoán được Triển Phi không phải người thường, té ra lại chính là Triển Chiêu. 

Triển Chiêu gật đầu với Đinh Triệu Huệ: “Đinh Nhị hiệp hữu lễ.” Nói xong Cự Khuyết đặt trên cổ Hoa Quân lại sát hơn nữa: “Đạo nghĩa còn phải tùy người, với hạng dâm tặc hại người vô số như ngươi thì không cần nói đạo nghĩa.”

“Triển huynh, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.” Đinh Triệu Huệ nói, “Tên Hoa Quân này đã gây án ở thôn Mạt Hoa ta, cưỡng hiếp hại chết nô tì nhà ta và một số con gái nhà lành khác ở trong thôn, ta muốn bắt hắn về làm lễ tế.” Đinh Triệu Huệ nói với vẻ mặt chân thành: “Triển huynh, hai chúng ta cũng xem như đã là bạn bè một thời gian, huống hồ…” Đinh Triệu Huệ dừng lại, “Cứ giao hắn cho ta đi.”

Triển Chiêu tì kiếm nói: “Đinh huynh, quốc có quốc pháp, tên Hoa Quân này phạm tội chồng chất, Triển mỗ phụng mệnh bắt hắn về thẩm án, thứ lỗi cho Triển mỗ khó mà tuân theo.”

“Ngươi…” Đinh Triệu Huệ không khỏi bốc lửa giận: “Việc giang hồ là của giang hồ, ngươi tưởng mình vào công môn rồi thì không còn là người giang hồ à.” Đinh Triệu Huệ bỗng chém văng kiếm của Triển Chiêu.

Triển Chiêu giữ chặt cổ tay Hoa Quân bằng một tay, tay kia thu kiếm lùi lại một bước: “Đinh Nhị hiệp, Triển mỗ cũng chỉ vì chức trách.”

Lúc này Đinh Triệu Huệ đã nổi tính ngang ngạnh, hắn giơ ngang kiếm và nói: “Đinh Triệu Huệ ta nói được làm được.” Nói xong tiếp tục xông tới.

Triển Chiêu vung kiếm gạt đi mũi kiếm của Đinh Triệu Huệ.

Hoa Quân ở bên này rụt đầu lại la to: “Oái, hai vị có đánh thì đánh chuẩn vào chứ.” Gã nhìn hai người đánh tới đánh lui không ai nhượng bộ ai thì âm thầm tính đường bỏ trốn. 

Nha dịch đứng ở hai bên cũng muốn vào giúp, nhưng thấy hai người đánh nhau kịch liệt chẳng ngơi tay, chỉ đành đứng hết xung quanh chăm chú theo dõi.

Đinh Triệu Huệ nhìn Triển Chiêu là thấy tức, nói đúng hơn là giận, hắn nghĩ bụng: “Trước đó em gái ta bị ngươi bắt nạt, kẻ làm anh như ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, hôm nay lại chẳng nể tình như vậy, được, vậy ta cũng không cần nương tay khách khí gì nữa.”

Trong khi đó Triển Chiêu đỡ đòn của Đinh Triệu Huệ cảm thấy kiếm pháp này rất quen, giống hệt với kiếm pháp của Đinh Nguyệt Hoa, có điều điêu luyện hơn nhiều, chiêu kiếm cũng đầy uy lực, anh ta còn họ Đinh, lẽ nào? Triển Chiêu bỗng nảy ra một suy nghĩ, hắn đè kiếm xuống, nói: “Phải chăng Đinh huynh là huynh trưởng của Đinh Nguyệt Hoa Đinh cô nương?”

“Không sai, thế tên Hoa Quân này để ta bắt về được rồi chứ?”

Đinh Triệu Huệ nghĩ thầm: “Ngươi còn nhớ được em gái nhà ta à.”

“Không thương lượng được.” Triển Chiêu cương quyết đáp.

Đinh Triệu Huệ sầm ngay mặt lại, tấn công dữ dội hơn.

Triển Chiêu hơi chần chừ, nghĩ thầm cứ đánh tiếp thế này cũng không phải cách, Hoa Quân kia rất xảo quyệt, mấy lần nghe phong thanh chạy mất, nay khó khăn lắm mới bắt được phải mau chóng giải về Khai Phong phủ tránh đêm dài lắm mộng.

Lúc này, Triển Chiêu không những phải bảo vệ an toàn cho Hoa Quân mà còn phải để mắt tới nhất cử nhất động của gã, hơn nữa phải lo đối đáp với Đinh Triệu Huệ sao cho khéo, quả là hao tổn tâm lực.

Đinh Triệu Huệ ôm hận, nghĩ thầm: “Nếu đã không bắt về được thì kết liễu tên Hoa Quân đó ngay tại đây vậy.” Thế là tất cả đòn đánh nhắm hết về phía Hoa Quân.

Hoa Quân sợ tới xanh mặt, hét toáng lên: “Triển đại nhân cứu mạng! Hắn muốn giết người giữa đường.”

“Đinh huynh, tên Hoa Quân này phải được giao cho Bao đại nhân nghiêm trị, nếu huynh vẫn tiếp tục cản trở đừng trách tại hạ đắc tội.”

Triển Chiêu nhấc tay lên cao, Hoa Quân đập đầu vào tường tránh được một kiếm của Đinh Triệu Huệ. Hoa Quân đau đớn kêu thé lên, bấy giờ phong lưu phóng khoáng gì cũng chẳng còn, trong lòng kêu khổ đầy bất lực, mạch tượng bị Triển Chiêu khống chế chẳng làm được gì.

“Nhà ngươi đắc tội ta từ lâu rồi.” Đinh Triệu Huệ tức giận quát, kiếm quang liên tục lao về phía Triển Chiêu.

Mũi kiếm của Triển Chiêu đang thẳng đứng, trông thấy những đường kiếm chằng chịt lao tới thì lập tức vừa công vừa thủ. Đinh Triệu Huệ không khỏi thầm khen ngợi.

Hoa Quân ở bên đây thấy Triển Chiêu với Đinh Triệu Huệ mải mê đánh nhau, gã đảo mắt một vòng, nảy ra một ý. Vừa rồi bị đập vào ngực một cú đau, nhưng cũng nhờ vậy đã nhắc nhở gã, gã mang theo biết bao nhiêu là “bảo bối”, vừa hay có ích ngay lúc này. Gã cố gắng giãy giụa làm viên bụi mù trong người rơi ra ngoài, lợi dụng lúc người ta không chú ý nắm lấy sơ hở đá văng Đinh Triệu Huệ.

“Bùm” chỉ thoáng chốc làn khói đã bay mịt mù, xộc thẳng vào mũi. Triển Chiêu bấy giờ đang đâm kiếm đi, chợt thấy xung quanh bốc lên làn khói, không còn nhìn rõ được bóng người trước mặt thì lo sẽ làm đối phương bị thương, vội vàng thu kiếm về. Đột ngột thu chiêu về như vậy khiến lực phản ngược lại, Triển Chiêu không khỏi lùi mấy bước, bất giác nới lỏng tay. Hoa Quân thừa cơ hội ấy bỏ chạy.

Triển Chiêu thầm bảo không ổn, thấy loáng thoáng hướng Hoa Quân bỏ chạy bèn đuổi theo.

Đinh Triệu Huệ nhảy lên mấy cái thoát khỏi làn khói, ngước lên thấy Hoa Quân với Triển Chiêu một trước một sau chạy về phía Tây thì nhấc kiếm đuổi theo.

Khinh công của Hoa Quân vốn dĩ rất tốt, giờ đang là thời khắc sống chết nên đương nhiên còn bay nhanh hơn nữa. Ngoái đầu thấy phía sau trống trơn, Hoa Quân thở phào, vừa xoay cổ tay vừa nói: “Khá lắm Triển Chiêu, may mà lần này các ngươi tự đấu đá nhau, bằng không ta đã nằm dưới cẩu đầu đao rồi.” Nghĩ đến đây Hoa Quân rùng mình.

Chợt nghe một tiếng hí vang, vó ngựa phía xa đang tiến lại, Hoa Quân cảnh giác nhảy vào lùm cây gần đó. Chẳng bao lâu sau một cô gái cưỡi ngựa tới, nàng ghì cương nhìn quanh, cúi người vỗ nhẹ cổ ngựa, nói: “Phi Nhi, có thể thấy được đèn, phía trước là kinh thành rồi.”

Con ngựa cọ miệng vào tay chủ nhân rất thân thiết, vui thích hí một tiếng.

Cô gái dịu dàng nói: “Cũng tại Hoàn Nhi lắm chuyện, làm Nhị ca tưởng ta bị Triển đại ca bắt nạt. Chẳng biết hai người đã chạm mặt nhau chưa.”

Cô gái xuống ngựa, đăm đăm nhìn về phía trước hồi lâu. Cơn gió lướt qua thổi tung mái tóc nàng, đó là một gương mặt rất xinh đẹp, giữa hai đầu lông mày thấp thoáng nỗi lo âu, lại có thêm chút vui mừng, chút do dự.

Hoa Quân nấp trong bụi cây thấy được diện mạo của cô gái thì ngây dại. Đây… đây là tiên nữ hạ phàm sao? Hoa Quân thừa nhận mình đã gặp vô số cô gái, chẳng thiếu mỹ nữ giai nhân, song cô gái trước mặt lại khác biệt vô cùng, trong vẻ đẹp thanh tú còn có nét dễ thương và chính trực.

Cô gái dựa vào lưng ngựa, nói: “Phi Nhi, ta có nên gặp hắn không? Có lẽ hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ để tâm đến ta, Nhị ca đi như vậy, há chẳng phải…” Cô gái cúi đầu, lại thở dài nói: “Mấy tháng nay ở thôn Mạt Hoa cứ nghe thấy người ta bàn tán không hay về hắn, nhưng ta hiểu hắn, hắn không phải người như thế. Ta rất muốn đến gặp hắn, hắn bị người ta vu khống như vậy, mặc dù tính hắn vô tư thật nhưng chắc chắn trong lòng rất khó chịu.” Nàng phất dây cương, nói: “Lần này ghé thăm cứ coi như là để cảm ơn ân tình cứu mạng của hắn lần trước cũng được mà, mi nói đúng không Phi Nhi?”

“Đúng.” Hoa Quân không khỏi thốt lên. Thấy giai nhân ở trước mặt như vậy, Hoa Quân bỗng xót xa lòng, đương nhiên còn có chút ghen tị. Cái tên mà nàng nhắc tới có phúc phận thật, được giai nhân vấn vương như thế này.

Cô gái nghe được trong bóng tối tự dưng có người đáp thì giật mình, lập tức giơ ngang kiếm nói: “Ai?”

Hoa Quân chỉnh lại áo mũ bước ra khỏi lùm cây, gã cúi người thi lễ: “Khiến cô nương sợ hãi rồi.”

Cô gái nhìn lên nhìn xuống Hoa Quân mấy lần, thấy áo mũ của gã coi như cũng chỉnh tề, nhưng không biết tại sao nửa bên mặt lại hơi bầm tím, áo quần còn có mấy vết bẩn do lăn lê, có vẻ như vừa đánh nhau với người khác xong, hơn nữa chỗ này hẻo lánh lại còn là ban đêm, cô gái không khỏi cảnh giác, “Ngươi là kẻ nào?”

Hoa Quân nói: “Kẻ mến mộ cô nương.” Hoa Quân nhìn cô gái đắm đuối, quên luôn chuyện mình đang phải bỏ chạy thục mạng.

Cô gái liếc nhìn Hoa Quân, thấy ánh mắt gã chất chứa tình cảm thì không khỏi đỏ mặt, thầm nhủ mình nên rời đi nhanh để khỏi gặp rắc rối. Thế là nàng leo lên ngựa, cho ngựa quay đầu hòng rời đi.

Hoa Quân tiến tới túm chặt lấy dây cương cản lại.

“Ngươi vô lễ quá đấy!” Cô gái hơi tức giận.

“Tại hạ Hoa Quân, chẳng hay quý danh cô nương là gì?” Hoa Quân hỏi, gã quả thực lưu luyến cô gái trước mặt, bao nhiêu năm qua bản thân chưa bao giờ có cảm giác rung động như vậy, gã muốn có được nàng.

Cô gái biến sắc nói: “Ngươi, ngươi chính là Hoa Quân?”

Hoa Quân mừng rỡ nói: “Cô nương biết ta sao?”

Cô gái lập tức cho Hoa Quân một roi. Hoa Quân vội vàng tránh sang một bên, nghĩ thầm cô nương này còn nóng tính nữa, có cá tính lại hợp ý ta!

“Chính ngươi đã hại nhiều cô gái ở thôn Mạt Hoa ta, bọn ta đang tìm ngươi đây, nộp mạng đi!” Cô gái nhảy tới bổ kiếm về phía Hoa Quân.

Hoa Quân tránh qua một bên, nói: “Hóa ra cô nương là người của Đinh gia thôn Mạt Hoa, nghe nói Đinh gia có một tiểu thư tên Đinh Nguyệt Hoa, là cô nương sao?”

Cô gái hừ một tiếng: “Tên của bản cô nương cũng là tên ngươi vừa nhắc.” Cô gái xác thực là Đinh Nguyệt Hoa.

Hoa Quân vừa cười vừa vỗ tay: “Ra là cô nương, nghe được cô nương xinh đẹp tựa tiên nữ, hôm ấy vốn dĩ là đến thăm cô nương, đáng tiếc cô nương không ở nhà. Chuyện này tại hạ vẫn luôn tiếc nuối, chẳng ngờ lại gặp được cô nương ở đây. Đây đúng là trời ban lương duyên mà.”

“Nói hươu nói vượn!” Đinh Nguyệt Hoa tức giận, chém vào cổ Hoa Quân.

Xét về trình độ kiếm thuật thì Hoa Quân kém Đinh Nguyệt Hoa xa, nhưng gã lại cực kỳ giỏi về khinh công, hơn nữa Đinh Nguyệt Hoa mới gia nhập giang hồ, không đủ kinh nghiệm, lúc này Hoa Quân cố tình trêu ghẹo nàng một lát, nhìn cách nàng ra tay là biết võ công nàng không tồi, gã cũng chẳng dại đối đầu với nàng, chỉ dùng khinh công thượng thừa của mình chơi đùa với nàng.

Đinh Nguyệt Hoa đã đâm mấy kiếm mà vẫn chưa trúng được Hoa Quân, gã Hoa Quân đó luồn lách cứ như con cá chạch.

Hoa Quân càng nhìn Đinh Nguyệt Hoa càng thích, bèn âm thầm nắm “Hợp Hoan Tán” trong tay, thấy Đinh Nguyệt Hoa ở trước mặt đâm kiếm tới thì vung tay lên, một nắm bột trắng bay về phía Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng bịt mũi lùi lại. Nàng phản ứng nhanh là vậy, nhưng cuối cũng vẫn hít phải một ít bột, hai chân nàng bỗng chốc mềm nhũn, đầu nặng trĩu, gã Hoa Quân trước mặt có lúc lại phân thành mấy bóng.

“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa loạng choạng dựa vào lưng ngựa, cảm giác có một ngọn lửa nóng ran đang từ từ lan khắp cơ thể, trán nàng toát mồ hôi lạnh, nàng cố gắng siết chặt Trạm Lư, trong mơ màng nàng thấy được bóng của Triển Chiêu.

Hoa Quân đắc ý tiến tới chỗ Đinh Nguyệt Hoa từng bước một, chợt nghe Đinh Nguyệt Hoa gọi Triển đại ca, gã không khỏi giật thót. Chẳng lẽ nàng quen biết Triển Chiêu? Đúng rồi, chẳng phải mình đang chạy trốn thục mạng sao? Lúc này Hoa Quân mới phản ứng, trong lòng bỗng chốc bốc lửa giận. Lại là tên Triển Chiêu nữa sao? Gã nhìn Đinh Nguyệt Hoa với ánh mắt ham muốn. Nàng là của ta, chỉ thuộc về Hoa Quân ta, ta phải mang nàng đi.

“Triển đại ca!” Đinh Nguyệt Hoa lại thốt lên trong mơ màng, cảm thấy được Hoa Quân đang tới gần, nàng muốn vung kiếm mà không còn sức.

Tay Hoa Quân sắp chạm vào mặt Đinh Nguyệt Hoa, một niềm hưng phấn tự nhiên trỗi dậy, mỹ nhân, ta phải mang nàng đi.

“Bốp”, tay của Hoa Quân thình lình bị đánh bật ra, sau đó lại chịu một đá, Hoa Quân bay thẳng ra ngoài.

“Ngươi dám chạm vào nàng! Chạm tay trái ta chặt tay trái, chạm tay phải ta chặt tay phải!” Triển Chiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoa Quân.

Hoa Quân chật vật bò dậy, chùi đi vệt máu bên khóe miệng: “Quả nhiên là ngươi.”

Đinh Nguyệt Hoa loạng quạng đặt tay lên vai Triển Chiêu, ánh mắt mơ màng nhìn Triển Chiêu hồi lâu mới nói: “Là ngươi thật sao, Nhị ca, Nhị ca không làm gì ngươi chứ?”

“Hả? Cô nói gì? Không ai làm gì ta cả.” Triển Chiêu chỉ nghĩ Đinh Nguyệt Hoa đang nói sảng.

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, nàng nghiêng đầu tựa vào Triển Chiêu, cảm thấy hình như đã dễ chịu hơn chút.

“Cô sao vậy?” Triển Chiêu thấy sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa rất kỳ lạ, cử chỉ lại vô cùng khác thường.

Hoa Quân cười nói: “Chỉ là ít hợp hoan tán thôi, nhưng lại hời cho ngươi rồi.” Ánh mắt gã lộ rõ ghen tị cùng không cam lòng.

Mí mắt Triển Chiêu bỗng giật, “Hợp hoan tán!?”

Hoa Quân nhanh chóng bỏ chạy, “Lần này coi như ta đã tặng một đại lễ cho ngươi, lần sau ta nhất định sẽ đòi lại.” Dứt câu bóng người đã mất tăm.

Triển Chiêu cũng muốn đuổi theo, nhưng giờ Đinh Nguyệt Hoa thế này sao hắn bỏ mặc được, “Đinh cô nương, cô tỉnh lại đi.” Triển Chiêu lay Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa “ừ” một tiếng, tiếp tục tựa đầu vào lòng Triển Chiêu, “Khó chịu quá…” Đinh Nguyệt Hoa yếu ớt thốt lên mấy từ, nàng ngẩng đầu kề sát vào mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, cảm giác tim đập loạn xạ, hắn đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra xa, “Ta đưa cô về Khai Phong phủ, cô kiên nhẫn thêm chút nữa, Công Tôn tiên sinh chắc chắn có cách cứu cô.”

Lúc này không biết Đinh Nguyệt Hoa lấy sức đâu ra, nàng quàng hai tay qua vai Triển Chiêu ôm siết lấy hắn, lẩm bẩm: “Vậy thì tốt.”

Triển Chiêu chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa trong vòng tay nhễ nhại mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đang lo lắng thì chợt nghe thấy một tiếng quát “Buông ra!”- là Đinh Triệu Huệ.

Chẳng là Đinh Triệu Huệ đuổi theo đến đây, không ngờ lại bắt gặp ngay cảnh này, hắn gần như gào lên, rút kiếm chém về phía Triển Chiêu, “Buông em gái ta ra.”

“Em gái?” Triển Chiêu cúi đầu nhìn Đinh Nguyệt Hoa. “Roẹt”, Cự Khuyết gạt trường kiếm của Đinh Triệu Huệ đi.

“Nguyệt Hoa, muội sao thế này.” Đinh Triệu Huệ thấy Đinh Nguyệt Hoa cứ ôm siết Triển Chiêu, ngơ ngác mở to mắt nhìn mình.

“Là hợp hoan tán của Hoa Quân.” Triển Chiêu nói.

Đinh Triệu Huệ sửng sốt nói: “Cái gì, hợp hoan tán…” Hắn tra kiếm vào vỏ, kéo Đinh Nguyệt Hoa qua, “Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa.” Song Đinh Nguyệt Hoa chỉ ôm siết lấy Triển Chiêu, cọ cọ vào ngực hắn. Đinh Triệu Huệ day trán.

Triển Chiêu bỗng bế Đinh Nguyệt Hoa lên, nói: “Đinh huynh, việc này không thể chậm trễ, ta đưa nàng về Khai Phong phủ trước.” Đoạn bế Đinh Nguyệt Hoa lên ngựa, quất cương lao đi như bay.

Đinh Triệu Huệ lập tức đạp chân đuổi theo sau, hướng thẳng về phía Khai Phong phủ.

Hay lắm Nguyệt Hoa, cả đêm nay ta toàn phải chạy, không được, phải nhanh lên, em gái mình vẫn đang nằm trong tay người ta, đáng lẽ mình phải để mắt hơn một chút, đâu thể để Nguyệt Hoa rơi vào miệng cọp thế được, à, cái tên đó là mèo, mà cũng là một con mèo đầu cọp không dễ đối phó.

Trên đường đi, Triển Chiêu thấy Đinh Nguyệt Hoa ở trong lòng mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng không ngồi yên, hắn cũng không ngờ sức của Đinh Nguyệt Hoa lại mạnh đến như vậy, làm hắn suýt ngạt thở. Không còn cách nào, Triển Chiêu chỉ đành điểm vào huyệt ngủ của nàng. Hắn muốn gặp nàng, nhưng không ngờ hai người sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.

“Triển đại nhân về rồi.” Ai đó đứng ở cửa Khai Phong phủ hô to. Đám nha dịch chỉ thấy bóng người xẹt ngang qua, Triển Chiêu bế theo một người chạy thẳng vào phủ.

“Trương Long, Công Tôn tiên sinh đâu?” Triển Chiêu hỏi ngay Trương Long.

“Trong thư phòng.” Trương Long chưa bao giờ thấy Triển Chiêu căng thẳng như vậy, trong ấn tượng của hắn Triển Chiêu luôn là một người điềm tĩnh.

“Ô, Đinh cô nương sao thế này?” Trương Long nhận ra người Triển Chiêu đang bế.

Triển Chiêu không đáp mà chỉ bế Đinh Nguyệt Hoa về phía thư phòng.

Thế là đêm nay Khai Phong phủ chẳng được yên bình, mọi người đều thấy Triển Chiêu bế một cô gái lao thẳng vào phủ tìm Công Tôn tiên sinh, lát sau lại thấy một người xông vào phủ tóm lấy Triển Chiêu đòi em gái.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Nguyệt Hoa tỉnh lại, đầu nàng vẫn hơi choáng, cứ như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, “Nhị ca, sao huynh lại ở đây?” Đinh Nguyệt Hoa trông thấy Đinh Triệu Huệ ngồi bên giường bèn hỏi, nàng liếc nhìn xung quanh, xoa đầu nói: “Đây là đâu? Muội về nhà rồi à?”

“Là Khai Phong phủ!” Đinh Triệu Huệ nói, “Nguyệt Hoa, muội không nhớ gì hết sao?”

“Dạ?” Đinh Nguyệt Hoa từ từ lục lại ký ức đêm qua. Mình gặp phải một gã tên là Hoa Quân, sau đó mình đánh nhau với gã, gã vung tay thì mình ngã xuống, tiếp đó, “Hình như muội có gặp Triển Chiêu.” Đinh Nguyệt Hoa chậm chạp nói.

“Đúng thế.” Đinh Triệu Huệ gật đầu.

“Lúc đó muội đang rất khó chịu, muội…”

Đinh Triệu Huệ chậm rãi kể lại chuyện tối qua cho Đinh Nguyệt Hoa nghe. Đinh Nguyệt Hoa từ từ nhớ lại, mặt nàng hết đỏ ửng rồi lại trắng bệch, lập tức kéo chăn lên che mặt: “Làm sao bây giờ, sau này, sau này muội còn mặt mũi nào gặp hắn nữa.”

“Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa.” Đinh Triệu Huệ vỗ nhẹ Đinh Nguyệt Hoa gọi nàng ra, “Nói đi cũng phải nói lại, Nhị ca cũng có sai trong chuyện này. Được rồi, bây giờ huynh lấy công chuộc tội. Một lát nữa huynh sẽ tới gặp Triển Chiêu bàn chuyện của hai đứa, tuy huynh không ưa gì hắn, nhưng tối qua muội với hắn thân mật như vậy, huynh cũng…”

“Nhị ca, chúng ta về ngay thôi.” Đinh Nguyệt Hoa hất chăn ra ngồi dậy xỏ giày, đang định bước ra cửa thì ngoài cửa vang lên giọng của Triển Chiêu: “Đinh cô nương, cô tỉnh rồi chứ?”

Là hắn, Đinh Nguyệt Hoa quýnh quáng, nàng chạy vội sang cửa sổ, “Nhị ca, muội đi trước đây, huynh tự xử đi nhé.”

Nói xong phóng ra ngoài, cùng lúc ấy Triển Chiêu đẩy cửa bước vào, “Đinh cô nương.” Triển Chiêu nhìn theo bóng lưng của Đinh Nguyệt Hoa.

“Ta không nhớ gì hết, ngươi, ngươi đừng tới tìm ta.” Đinh Nguyệt Hoa nhảy ra sân, vội vàng bỏ chạy.

“Ta…” Triển Chiêu chìa tay ra, tự nắm đi nắm lại mấy lần, “Ta vẫn chưa nói được câu nào với cô mà.”

“Đúng là con gái, da mặt mỏng thật.” Đinh Triệu Huệ nói khẽ.

Triển Chiêu xoay người hỏi: “Đinh cô nương nàng ấy khỏe lại chưa?”

“Khỏe còn hơn chữ khỏe, nhìn nó đi, chạy nhanh như thỏ.” Đinh Triệu Huệ liếc nhìn Triển Chiêu, chút mất mát trên nét mặt của Triển Chiêu không thoát được mắt Đinh Triệu Huệ. Mặc dù Triển Chiêu đã cứu em gái hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rất khó chịu.

“Ngồi xuống uống trà nói chuyện tí đi.” Đinh Triệu Huệ kéo ghế qua, “Chúng ta nói tiếp cách nghĩ về nữ tử của ngươi đi.”

“Khụ” Triển Chiêu suýt nghẹn ngụm trà đang uống, “Đấy là Triển mỗ bịa đại thôi.”

Đinh Triệu Huệ cười nói: “Nhưng ta thấy lúc đó ngươi nói nghiêm túc lắm mà, đối đáp với các cô gái ở Thúy Hồng Các cũng rất giỏi.” Đinh Triệu Huệ chậm rãi uống trà, nói tiếp: “Chẳng hay Nguyệt Hoa nhà ta là loại nào, đào? Sầu riêng? Hay là…”

Lúc này, Trương Long với Triệu Hổ đẩy cửa bước vào: “Triển đại nhân, Đinh cô nương thế nào rồi?” Vào tới chỉ thấy Triển Chiêu với Đinh Triệu Huệ.

Triển Chiêu nhìn thấy hai người thì như được cứu, “Hai vị huynh đệ, đây là huynh trưởng của Đinh cô nương, Đinh thị song hiệp Đinh Nhị hiệp – Đinh Triệu Huệ.”

Triệu Hổ bước lên nói: “Thì ra Đinh cô nương xuất thân từ gia đình danh giá, hữu lễ hữu lễ, thảo nào Đinh cô nương lại nhiệt thành, nghĩa hiệp như thế. Ngày đó Đinh cô nương với Triển đại nhân thành thân…”

“Thành thân?” Đinh Triệu Huệ ngạc nhiên nói: “Chuyện này là sao?”

Triệu Hổ nói: “Đinh Nhị hiệp, chuyện này kể ra cũng dài lắm, cơ mà lúc Đinh cô nương với Triển đại nhân mặc hỉ phục nhìn xứng đôi cực, nhiều huynh đệ ở sơn trại lúc đó còn tưởng thật, đúng không Tam ca.”

“Ừ, đúng thế.” Trương Long thấy Đinh Triệu Huệ trừng mắt nhìn Triển Chiêu thì cố nhịn cười, hắn biết rõ bây giờ Triệu Hổ mà càng nói thì mọi chuyện càng rối. 

Triển Chiêu lại sặc trà lần nữa, mặt đỏ bừng, “Triệu Hổ, Trương Long, đến giờ tuần phố rồi.” Triển Chiêu xua tay, đứng dậy kéo hai người ra ngoài. Để hai người này nói thêm lát nữa không biết sẽ còn nói tới cái gì, mới nhiêu đó thôi mà Triển Chiêu đã cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Đinh Triệu Huệ.

“Triển huynh, chúng ta vẫn chưa nói xong cách nghĩ về nữ tử đâu, tại hạ ở đây chờ Triển huynh về.” Đinh Triệu Huệ ở sau lưng bỗng nói, đoạn nghe một tiếng “rầm”.

Triển Chiêu thở dài: “Thôi xong, khung cửa này coi như bỏ, Công Tôn tiên sinh lại tính lên đầu ta.”

(Hết chương 9)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1) Hoa tửu (花酒 ): Uống rượu có kỹ nữ hầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK