• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.

Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái tử phi đã mười một tuổi, còn ta khi ấy mới vừa tròn mười lăm.

Đêm đại hôn, Thái tử ngồi bên giường, gỡ chiếc quạt hỷ trong tay ta xuống, nhưng không cùng ta hành hợp cẩn lễ. Hắn chỉ khẽ thở dài, đặt chiếc quạt hỷ lên chăn thêu mẫu đơn rực rỡ.

"Ngươi vào Đông cung sẽ khác với khi còn ở nhà, khó tránh có chỗ chưa quen. Nếu có yêu cầu gì, dù là chuyện ăn uống hay vật dụng, cứ nói với Thái tử phi, nàng là người rất hiền hòa."

Sau đó là một khoảng lặng ngột ngạt, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng có lẽ thật sự không biết nói thêm gì nữa, cũng không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, bèn vỗ đầu gối rồi nói tiếp:

"Nếu ngươi không quen ăn cơm một mình, có thể đến chỗ Thái tử phi dùng bữa cùng chúng ta."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, thậm chí chẳng thèm nhìn ta thêm lấy một lần.

Ta không nhịn được mà bước theo, phát hiện Thái tử phi đang đợi hắn ở ngoại viện Nàng thực sự rất đẹp, đôi mắt hiền hòa, gương mặt dịu dàng, giống như pho tượng Phật mà ta thường quỳ bái trước khi xuất giá. Chỉ cần nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy yêu thích.

Nàng khẽ cười, đưa tay về phía Thái tử. Thái tử bước tới, cũng mỉm cười nắm lấy tay nàng, ánh mắt chan chứa dịu dàng thâm tình, giống hệt cách phụ mẫu ta từng nhìn nhau.

Thái tử phi trông thấy ta đang tựa người vào khung cửa ở phía xa, khẽ mỉm cười với ta, gật đầu coi như chào hỏi rồi cùng Thái tử sóng vai rời đi.

Ta ngồi bệt xuống bên khung cửa, ngước nhìn vầng trăng trên cao, chợt cảm thấy nhớ nhà quá đỗi.

Nhà của ta không phải ở Trường An nhộn nhịp người xe qua lại này, mà là nơi xa xôi tận Ngọc Môn Quan, nơi có cát vàng, có đại mạc, có những hàng dương cao vút và từng đàn lạc đà nối đuôi nhau. Khi lữ đoàn lạc đà đi qua, tiếng chuông đinh đang vang vọng, ta sẽ chạy ra khỏi cửa, dùng viên trân châu Đại ca cho hay tấm lụa Tứ ca tặng để đổi lấy những món đồ mới lạ mà thương nhân từ Tây Vực mang về.

Khi đó ta tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, chẳng biết mình đã hạnh phúc đến nhường nào.

Nhưng ba năm trước, phụ thân ta tử trận, mẫu thân tuẫn tiết theo người. Ta cùng Ngũ ca đưa linh cữu về, định cư tại Trường An để thủ tang ba năm. Trong yến tiệc Nguyên Tiêu năm nay, Hoàng thượng trông thấy ta, thương xót ta tuổi nhỏ đã mất cha mẹ, đến tuổi cập kê vẫn chưa có ai lo liệu, bèn nói vì nể tình phụ thân ta, nhất định sẽ ban cho ta một mối nhân duyên tốt nhất, thế là chỉ hôn ta cho Thái tử.

Ngũ ca nói, vì các ca ca đều trấn thủ ở Ngọc Môn Quan nên ta không thể quay về đó nữa. Ta sinh ra ở Ngọc Môn Quan, lớn lên ở Ngọc Môn Quan, nhưng bây giờ ta mãi mãi không thể quay trở về. Đêm ta bị chỉ hôn cho Thái tử, ta đã khóc suốt cả một đêm.

Bây giờ vừa nghĩ tới, ta lại muốn khóc rồi.

Vì sau khi ta thành thân, Ngũ ca là người thân duy nhất của ta ở Trường An, cũng là người yêu thương ta nhất cũng phải rời đi, huynh ấy phải trở về bên Đại ca bọn họ. Thành Trường An rộng lớn, bỗng chốc trở nên trống trải, chỉ còn lại mỗi mình ta.

Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ta siết chặt đầu gối, ôm lấy chính mình, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bỗng nhiên, một viên đá ném đến trước mặt ta vang lên tiếng lộp cộp. Ta ngẩng đầu nhìn thấy một đứa trẻ đang đứng trước mặt mình. Hắn khoanh tay ra sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ, ánh mắt nhìn ta có phần cao cao tại thượng.

Hắn bắt chước giọng điệu của người lớn:

"Ngươi chính là Trắc phi mới cưới của phụ vương ta?"

Ta lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên:

"Phải."

"Ngươi có biết phụ vương ta đã có mẫu phi của ta rồi không?" Hắn rướn người tới, muốn nhìn rõ mặt ta.

Ta quay đi, giọng khẽ khàng:

"Biết."

"Vậy ngươi có biết, phụ vương ta và mẫu phi tình cảm rất tốt, chẳng ai chen chân vào được không?" Hắn tiếp tục lại gần, nhìn chằm chằm vào ta.

"Ta không muốn chen vào." Ta có chút ấm ức, ta chỉ muốn theo Ngũ ca về nhà.

"Vậy ngươi khóc cái gì?" Hắn tò mò nhìn chóp mũ đội đầu của ta, vươn tay định chạm vào đôi cánh trên đó.

Nhìn đôi mắt đen láy sáng rực của hắn, ta không tránh, cứ để hắn chạm vào.

"Ta nhớ nhà."

"Ngươi lần đầu xuất giá ư?" Hắn mải mê nghịch cái mũ, không nhận ra mình vừa lỡ lời. Ta trừng mắt nhìn hắn, giận đến mức nói chẳng thành lời. Sỉ... sỉ nhục... người!

Nhìn vào ánh mắt tức tối của ta, hắn mới nhận ra mình lỡ lời, cuống quýt xin lỗi:

"Xin lỗi xin lỗi, ta nhất thời lỡ miệng! Ngàn vạn lần đừng mách phụ vương ta!"

Ta giận dỗi đứng dậy:

"Ngươi... đi đi!"

Ta xoay người định vào phòng, hắn vội vàng kéo tay áo ta:

"Này… Này, đừng giận mà! Ta thật sự không cố ý đâu, ta chỉ là... trẻ con nói bừa thôi!"

Ta trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt mà ta cho là hung dữ nhất:

"Trẻ con để chỏm!" 

Không ngờ hắn chẳng sợ chút nào mà còn sửng sốt kêu lên:

"Thì ra ngươi có thể nói bốn chữ một lần! Ta còn tưởng một lần ngươi chỉ nói được ba chữ thôi đó!"

Ta hất tay hắn ra, không thèm nhìn:

"Nhàm chán."

"Nhà của ngươi ở đâu? Nhà ta ở Đông cung, ta chưa bao giờ thấy quang cảnh bên ngoài cung là thế nào. Nhà ngươi có xa không? Lần sau về nhà có thể dẫn ta theo không? Này, nhà ngươi có ngựa không? Ta muốn cưỡi ngựa, nhưng năm sau mới được học cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi biết cưỡi ngựa không? Cưỡi ngựa oai phong lắm! Nhưng chắc ngươi không biết đâu."

Hắn nhìn đôi mắt ngấn lệ của ta, lắc đầu:

"Ngươi hay khóc thế này, vừa nhìn đã biết không biết cưỡi ngựa rồi. Cưỡi ngựa bắn cung, ra chiến trường mới sảng khoái biết bao!"

"Ta biết cưỡi." Bị xem thường, ta bực bội lầm bầm.

"Ngươi nói gì?" Nhưng hắn có vẻ không nghe rõ.

"Chiến trường, không sảng khoái đến thế ." Ta không lặp lại. Bởi vì các ca ca nói nữ tử Trường An không được phép cưỡi ngựa, ta cũng không thể cưỡi ngựa nữa. Nếu ta cưỡi ngựa, vậy sẽ bị người ta cười chê.

Nhưng ta không hiểu, đường phố Trường An rộng lớn đến thế, có rất nhiều nam nhân cưỡi ngựa dạo phố, tại sao ta lại không thể?

Hắn không tiếp tục dây dưa, chỉ kéo ta ngồi xuống rồi hỏi tiếp:

"Này, ngươi tên là gì? Ta tên Lý Ngộ."

Ta hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp:

"Tạ Xuân Phong."

Đêm đầu tiên ta vào Đông cung, ta và Lý Ngộ ngồi dưới mái hiên, những câu hỏi líu ríu của hắn đã làm vơi đi phần nào nỗi cô đơn của ta đêm ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang