• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13.

Ta ôm hắn trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn giống như những ngày thơ bé ta vẫn thường an ủi hắn vậy. Nhưng bỗng dưng ta nhớ đến một chuyện.

"Ngươi lúc nào có cô nương trong lòng vậy? Sao ta không hề hay biết?"

Tiểu Ngộ bỗng đỏ mặt, nhưng lại làm bộ kiên cường nói: "Ngươi hiện giờ suốt ngày quay quanh Vọng Nhi, nào còn lo lắng cho ta?"

"Ta thật ghen tỵ với tiểu tử đó. Hắn có thể thoải mái quấn lấy ngươi."

Ta không nhịn được cười khẽ: "Ngươi lớn như vậy rồi mà còn tranh giành với Vọng Nhi sao?"

"Tiểu Phong, nếu có một ngày ta trở thành kẻ vô liêm sỉ, phản nghịch không đúng đắn, ngươi còn sẽ ở bên ta như lúc này không?"

“Tiểu Ngộ của chúng ta sẽ không như vậy." Ta kiên định nói, "Tiểu Ngộ của chúng ta, như mặt hồ yên ả, trong sáng không tì vết, là người ngay thẳng chính trực."

"Ta không phải!" Tiểu Ngộ đột nhiên òa khóc, "Ta có tâm tư xấu xa nhất, có những mộng tưởng không nên có! Tiểu Phong, ngươi không hiểu, ngươi không biết ta ghê tởm đến mức nào, hạ tiện đến thế nào!"

Tiểu Ngộ khóc nức nở, như thể hắn đã làm điều gì tội lỗi tày trời, khiến người đời khinh bỉ, nhìn cảnh ấy, lòng ta đau như cắt.

"Tiểu Ngộ... Tiểu Ngộ..." Nhìn hắn đau lòng như vậy, ta không biết phải làm sao.

Từ hôm đó, Tiểu Ngộ hình như cố tình tránh ta. Hắn cũng không còn phản đối chuyện kết hôn với tiểu nữ Vương gia, thậm chí lúc nàng vào cung bái kiến Hoàng hậu, đôi khi hắn cũng ghé đến Hoàng cung.”

Chỉ là, ta cảm thấy Tiểu Ngộ dường như càng lúc càng không vui.

Thời gian trôi qua như dòng chảy, chỉ một cái chớp mắt, cuộc chiến với Đột Quyết đã kéo dài hai năm, tháng trước, biên cương truyền về tin mừng, nói Thái tử và Thái tử phi đã dẫn đầu các tướng quân thu phục lại vùng Mạc Bắc. Cả nước đều vui mừng, mọi người đều mong chờ Thái tử và Thái tử phi chiến thắng trở về.

Vào mùa thu năm Vĩnh Ninh thứ bảy, Đột Quyết đại bại, quân ta đại thắng trở về. Chỉ có một điều tiếc nuối, đó là thái tử, trong trận chiến cuối cùng để cứu Thái tử phi, bị tướng quân Đột Quyết ám hại, trọng thương không cứu được mà qua đời.

Hoàng thượng đau buồn vô cùng, ngừng triều mười ngày, bệnh nặng không dậy nổi. Trên giường bệnh, theo di chúc của tổ tiên, ra chỉ định lập đích trưởng tôn Lý Ngộ làm Hoàng thái tôn, ban sắc phong, giao quyền giám quốc.

Thái tử qua đời, Thái tử phi dường như cũng mất nửa đời mình, ngày ngày ngồi thẫn thờ trong cung, thần hồn ly thể. Trận chiến này thắng rồi, nhưng không ai vui vẻ…

Ta nhớ lại lời của Đại ca, trong chiến tranh không ai thật sự là người chiến thắng.

Ta nhìn tất cả cảnh tượng này, như một giấc mộng vậy, ước gì khi tỉnh dậy, Thái tử sẽ vẫn bình an vô sự, Thái tử phi sẽ không còn thất thần, Tiểu Ngộ sẽ không còn nhăn mặt lo âu, ta cũng sẽ không đau lòng đến thế. Mọi thứ sẽ trở lại như trước kia.

Nhưng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn nương nương ngày một suy sụp. Hoa tươi, rượu ngon, xiêm y mới, trang sức, món ăn, Vọng Nhi và Tiểu Ngộ đều không thể khiến nàng tỉnh táo trở lại. Nương nương dường như đã không còn biết cười, chỉ lặng lẽ nhìn ta làm tất cả mà rơi lệ.

Thái tử phi bệnh nặng, bệnh nặng đến mức ta không dám nhắc đến Thái tử, không dám hỏi về việc Thái tử qua đời. Ta chỉ có thể lén lút khóc một mình, thầm mong nương nương có thể từ từ vượt qua nỗi đau buồn mất đi Thái tử.

Thái tử phi thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng mê muội, có lúc bất ngờ lại hỏi ta: "Thái tử khi nào về?" hoặc khi ăn cơm lại vô thức nói "Đợi Thái tử" một cách mê sảng. Nàng luôn nghĩ Thái tử vẫn còn sống, nàng quên mất bản thân từng ra trận, từng giết kẻ thù. Nàng thường nghĩ rằng lúc này đây ta chỉ mới bước chân vào Đông Cung không lâu, khi mà nàng vừa mới mất nữ nhi bé bỏng.

Ta nhớ lại nụ cười của nàng trước khi ra trận, không nhịn được mà khóc ròng.

Tháng Mười mùa đông năm ấy, Hoàng đế băng hà, hoàng thái tôn Lý Ngộ kế vị, tôn tổ mẫu Vương Hoàng hậu làm Thái Hoàng Thái Hậu, mẫu thân Uất Trì thị làm Thái hậu, phong đệ đệ Lý Vọng làm Cung thân vương. Ta năm nay hai mươi hai tuổi, trở thành Thái phi trẻ nhất trong sử sách.

Ta ở một mình trong cung Thừa Khánh, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở trong cung Cam Lộ của nương nương. Nàng không thể thiếu người chăm sóc, ta vẫn luôn không yên tâm khi để người khác bên cạnh nàng.

Dù ta chăm sóc nàng ngày đêm nhưng tình trạng của nương nương vẫn ngày càng trở nên tồi tệ.

Ngày hôm đó, ta nấu thuốc cho mang đến cho nương nương, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa nương nương và Tiểu Ngộ.

Nương  nói: "Tiểu Ngộ, thân thể của ta mỗi ngày một yếu, có lẽ không còn sống được bao lâu nữa. Ta có vài lời phải dặn dò con, Vọng Nhi có tước vị Cung vương, lại là đệ đệ duy nhất của con, tương lai ta không phải lo lắng gì. Điều duy nhất khiến ta không yên lòng chính là Tiểu Phong Nhi. Tiểu Phong Nhi lúc nhỏ đã bị Tiên đế bẻ đi đôi cánh, làm con tin trong Đông Cung, lãng phí thanh xuân ở nơi này. Nàng chưa từng là một Lương đệ chân chính của Thái tử, trong mắt ta và phụ thân con, nàng giống như là nữ nhi của chúng ta vậy."

"Ta hy vọng, sau khi ta chết, con sẽ cho nàng rời khỏi cung. Ngoài cung trời đất rộng lớn, nàng sẽ sống tự do vui vẻ."

Tiểu Ngộ ngồi bên giường lắng nghe, đến đây đột nhiên vén áo quỳ sụp xuống. Hắn thẳng sống lưng, kiên quyết nói: "Con không!"

Tiểu Ngộ vốn là một người con rất hiếu thảo, lần này lại trái ý mẫu thân bệnh tật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK