• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng "rầm" vang lên, con gấu rơi vào bẫy. Mọi người vui mừng hô lên, không tin vào mắt mình, tiếng hoan hô vang dội, khí thế hừng hực!

Tiểu Ngộ đứng trước bẫy, cả người thở hổn hển nhưng vẻ mặt lại rất thư thái. Mồ hôi vẫn chưa khô, miệng vẫn còn vương vết máu, hắn cười ngây ngô nhìn ta.

Ta biết từ giờ phút này, hắn sẽ không còn vì ai mà tự ti nữa, Tiểu Ngộ của ta, từ nay sẽ chân chính trở thành một thiếu niên lang rồi.

Còn ta vô cùng thỏa mãn với kết quả, nhẹ nhàng quay người rời đi. Đám đông nhanh chóng tụ tập lại. Tất cả mọi người sẽ biết, Hoàng tôn Lý Ngộ, mười ba tuổi đã săn được gấu đen trong mùa săn. Chuyện này sẽ được sử sách ghi lại. Trước khi mọi chuyện kịp lan rộng, ta đã trở về lều trại, xử lý vết thương qua loa, thay bộ đồ sạch sẽ rồi đi tìm Thái tử phi.

Gấu đen rõ ràng là con mồi lớn nhất trong cuộc săn, Hoàng thượng vui mừng khen ngợi Tiểu Ngộ: "Quả là tôn tử của ta!"

Tối đó đốt lửa trại, mở tiệc mừng công cho Tiểu Ngộ. Thái tử phi biết được chuyện này, mắt mở to kinh ngạc nhìn ta với vẻ không thể tin được. Ta cười, nép vào trong lòng ngực nàng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, "Nương nương, Tiểu Ngộ của chúng ta quá ghê gớm, phải không?"

Tối ấy, Hoàng thượng hỏi Tiểu Ngộ sẽ xử lý con gấu đen thế nào, con gấu vẫn chưa chết, một đòn kia của Tiểu Ngộ vẫn chưa phải đòn trí mạng để có thể kết liễu nó. Hiện tại nó đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lớn, thân thể đầy rẫy vết thương, không ngừng r.ên r.ỉ.

Bỗng nhiên ta nhớ lại những lần đi săn trước, ta luôn được ghép cặp với Nhị ca. Nhị ca không thích săn bắn, nên mỗi lần ta đều tay không trở về. Vì Nhị ca thường nói, vạn vật đều có linh hồn, cần phải biết thương xót. Huynh ấy cũng là người duy nhất trong các huynh đệ không đảm nhiệm chức vụ quan trọng nào trong quân đội. Huynh ấy là người có tài năng xuất sắc nhất trong các ca ca của ta, toàn bộ võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ta đều là do huynh ấy dạy dỗ, nhưng huynh ấy lại âm thầm chọn làm quân y. Ta hỏi Tứ ca vì sao, Tứ ca chỉ đáp: "Y giả nhân tâm."

Ta cảm thấy trong lòng không khỏi xót xa, nhưng không nói gì. Nương nương lại nhẹ nhàng nắm tay ta. Thái tử nhìn chúng ta, ánh mắt nghi hoặc, ta và nương nương chỉ nhìn nhau, mỉm cười nhưng không nói lời nào.

Tiểu Ngộ đứng trên đài, chắp tay cúi đầu, nói: "Thưa Hoàng gia gia, tôn nhi muốn dâng tặng con gấu đen săn được cho phụ vương và mẫu phi..." Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo vài phần cảm kích, tiếp tục nói: "... Còn có cảm tạ Lương đệ."

"Ồ?" Hoàng thượng không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Vậy Thái tử và Thái tử phi định xử lý con gấu mù này như thế nào?"

Thái tử liếc nhìn Thái tử phi, trưng cầu ý kiến của nàng. Thái tử phi mỉm cười đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu đáp: "Thưa phụ hoàng, tối qua con mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy một con gấu đen có thể nói được tiếng người, cầu xin con tha mạng. Không nghĩ tới hôm nay Tiểu Ngộ lại săn được con gấu này. Người quân tử nhìn thấy sự sống thì không đành lòng đưa vào chỗ chết, nghe âm thanh này cũng không nỡ ăn thịt. Lại bởi vì trong giấc mơ, con cảm thấy con gấu này không đáng chết, con cảm thấy chi bằng thả nó đi, cũng coi như là làm một việc công đức."

Hoàng thượng nghe xong thì cười vang, "Tốt, tốt, tốt," ông không ngừng khen ngợi, "Gấu đi vào giấc mơ, đây là dấu hiệu của điềm lành! Vậy cứ theo ý của Thái tử phi mà làm đi."

Hoàng thượng vui vẻ, các quan đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều tán dương Hoàng thượng thánh minh, hô vang Vạn tuế vang vọng khắp núi rừng.

Từ cuộc đi săn trở về, trùng hợp lại đúng vào ngày sinh nhật của ta. Vào ngày sinh nhật ấy, ta lại nhận được thư nhà gửi từ Ngọc Môn Quan. Ta cầm thư trong tay mà cười rạng rỡ, tưởng tượng đến cảnh cùng các ca ca ngồi lại bên nhau, chuyện trò rôm rả.

Thái tử phi thấy ta vui vẻ, liền tò mò hỏi: "Tiểu Phong Nhi, có chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?"

"Là thư nhà của các ca ca, Đại ca nói ta đã được làm cô cô rồi, Đại tẩu sinh một tiểu nam nhi."

Ta mở thư ra như hiến dâng vật quý, vui vẻ nói: "Câu đầu tiên trong thư viết: 'Lúc đọc thư này mong muội mạnh khoẻ, chúc mừng muội muội có cháu trai.' Rõ ràng là huynh ấy được làm cha mà lại chúc mừng ta, sợ ta không gửi quà mừng cho huynh ấy đấy."

"Nhưng ta nhớ không lầm, ngoài trừ Nhị ca và Ngũ ca của ngươi ra, các ca ca khác đều đã kết hôn, sao ngươi lại chắc chắn người có thêm nhi tử là Đại ca ngươi?" Thái tử phi nghi hoặc hỏi.

"Nương nương không biết rồi, ca ca của ta tuy nhiều, nhưng cứ mỗi ba tháng mới gửi cho ta một lá thư, mỗi người đều có rất nhiều lời muốn nói. Họ nói nhiều lắm, có khi viết mất vài canh giờ. Lần đầu ta nhận được thư của bọn họ, dày đến nỗi y như một cuốn sách. Sau đó, họ liền thay phiên nhau viết, mỗi người chỉ viết một câu, nói điều quan trọng nhất thôi."

Ta vốn không thích nói nhiều, nhưng các ca ca của ta thì lại rất thích trò chuyện. Họ nói rằng vì ta ở Đông Cung nên không tiện viết thư nhiều, sợ bị tai tiếng lại cũng sợ sẽ làm phiền ta.

"Tiểu Phong Nhi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ngươi có ước muốn gì không?" Thái tử phi nhìn ta, dịu dàng hỏi.

"Ta chỉ mong mọi người đều khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!" 

Thái tử phi lắc đầu: "Ta hỏi là ước muốn của ngươi."

"Về Ngọc Môn Quan!" Ta trả lời ngay lập tức, không do dự mà buột miệng thốt ra.

Thái tử phi ngẩn người một chút rồi lại mỉm cười vỗ đầu ta, nhẹ nhàng gật đầu: "Ước nguyện của Tiểu Phong Nhi, ta nhất định sẽ thực hiện."

Ta không hiểu hết ý trong lời của Thái tử phi, chỉ âm thầm nghĩ trong lòng: Liệu điều này có thể trở thành sự thật hay không?

Lúc này, Thái tử bước vào, nhìn thấy ta, nói: "Vừa khéo, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Phong, đây là lễ vật ta dành cho ngươi." Nói rồi, hắn đưa cho ta một chiếc hộp.

Ta mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một bộ văn phòng tứ bảo. Nếu ta nhớ không nhầm, năm ngoái vào sinh nhật của Tiểu Ngộ, Thái tử cũng tặng quà món quà này cho hắn.

Dù vậy, ta vẫn rất vui vẻ, hân hoan nói: "Tốt quá! Ta sẽ viết thư hồi âm cho các ca ca!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK