• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Ta trở về sân viện của mình, gấp thư gia đình lại rồi bỏ vào hộp cùng với những lá thư khác. Đang mài mực chuẩn bị mở giấy, Tiểu Ngộ bỗng nhiên từ ngoài nhảy qua tường vào. Giờ hắn đã quen thuộc với việc này, sẽ không còn leo lên lại ngã xuống nữa.

Hắn đi đến trước bàn, nhìn tờ giấy mới viết xong vài câu, nghi ngờ hỏi: "Sao câu đầu lại là Nhật Nguyệt Sơn Xuyên Hà thế?"

"Nhật Nguyệt Sơn Xuyên Hà là tên các ca ca của ta, viết như vậy cho dễ nhớ." Ta ngượng ngùng sờ sờ đầu. Giữa chúng ta là huynh muội không có quy củ, cho nên thư từ cũng rất tùy tiện.

"Nhật Nguyệt Sơn Xuyên Hà Phong?"

"Nhật Nguyệt Sơn Xuyên, Hà Phong Vân Vũ. Thầy bói nói mệnh của phụ thân có đến tám đứa con." Ta cúi đầu, nhớ lại chuyện đau lòng.

"Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca lần lượt tên là: Bá Nhật, Trọng Nguyệt, Thúc Sơn, Quý Xuyên, Hạ Hà."

"Nhật Nguyệt Sơn Xuyên, Hà Phong Vân Vũ. Tiểu Phong, nhà các ngươi thật biết đặt tên." Tiểu Ngộ líu lưỡi, tấm tắc khen ngợi.

"Tên của chúng ta đều là mẫu thân đặt." Ta cầm bút viết tiếp, vừa viết vừa hỏi: "Muộn thế này rồi, Tiểu Ngộ, có chuyện gì vậy?"

"Hử?" Tiểu Ngộ ánh mắt chớp chớp, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên, "Không… không có gì đâu! Tiểu Phong, ngươi đi ngủ sớm đi. Ta đi trước!" Nói rồi hắn quay người chạy đi, chỉ là trên bàn ta lại có nhiều thêm một món đồ.

Đó là một chiếc trâm kỳ lạ, đuôi trâm xù xù được làm từ lông thỏ, tạo thành tai thỏ, phần mắt được gắn hai viên ngọc đỏ, tạo hình một con thỏ nhỏ. Thực sự rất dễ thương.

Hai tháng sau khi trở về từ sân săn, giấc mơ của Thái tử phi đã trở thành sự thật. Đại phu nói nàng đã có thai hai tháng rồi. Ta và Thái tử vui mừng đến mức suýt thì nhảy cẫng lên. Vì giấc mơ trước đó, Hoàng đế cũng rất vui, ban thưởng cho rất nhiều đồ.

Chỉ có Tiểu Ngộ là lo lắng, im lặng không nói tiếng nào. Ta hiểu hắn lo lắng điều gì, thực ra mọi người đều lo lắng, nhưng tất cả đều ngầm không nói ra.

Lần mang thai này của Thái tử phi rất vất vả, nàng gần như không thể ăn nổi, không xuống giường được, ta liền xin Thái tử vài cuốn sách Phật giáo để sao chép, cầu phúc cho Thái tử phi.

Thái tử nhìn ta thở dài, muốn nói lại thôi: "Tiểu Phong… ngươi… ngươi ở Đông Cung có vui vẻ không?"

Ta cầm sách Phật giáo có chút ngẩn ngơ: "Vui mà."

"Ta… ý ta là… ta…" Thái tử lại thở dài, "Ai, thôi, ngươi đi đi."

Ta ngây ngô gật đầu, rồi tiếp tục sao chép kinh Phật.

Lần mang thai này của Thái tử phi rất gian nan, gần như không xuống giường nổi. Thái tử thường xuyên mắng đứa bé chưa ra đời là không hiếu thuận.

Đến dịp Tết Đoan Ngọ năm sau, Thái tử phi thuận lợi sinh nở, mẫu tử bình an. Hoàng đế tự mình đặt tên cho đứa bé là: Vọng, tự là Tử Nha. Vì giấc mơ về con gấu ngày hôm ấy, Hoàng đế dành rất nhiều kỳ vọng vào đứa bé này. Ngài còn nói, chờ tới khi đứa bé đến tuổi đi học sẽ đưa vào cung để tự mình nuôi dưỡng.

Cùng lúc đó, ta nhận được một bức thư nhà kỳ lạ từ Ngọc Môn Quan. Đại ca nói lo lắng ta ở Đông Cung không như những gì ta đã viết trong thư nên muốn tự mình trở về Trường An xem sao. Huynh ấy yêu cầu ta vào ngày mười lăm tháng sáu tìm cách ra khỏi cung, đến chùa Linh Giác để gặp mặt huynh ấy.

Dù Đại ca có đôi chút lỗ m.ãng, nhưng dù sao huynh ấy cũng là thủ tướng của Ngọc Môn Quan, không có lệnh sẽ không thể hồi Kinh, tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi chức vụ. Vì vậy, ta quyết định vẫn sẽ gửi thư hỏi rõ tình hình với Đại ca. Nhưng ta lại không nhận được hồi âm từ huynh ấy. Để làm rõ việc này, ta quyết định đến chùa Linh Giác một chuyến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ta đến thỉnh ý Thái tử phi, nói với nàng rằng muốn ra ngoài thành, đến chùa Linh Giác lễ Phật, cầu phúc cho tiểu hoàng tôn. Thái tử phi cũng không ngăn cản.

Vậy là vào ngày mười lăm tháng sáu, ta rời Đông Cung một cách kín đáo. Chùa Linh Giác ở xa, phải đi qua một đoạn đường núi dài khoảng hai mươi dặm từ trong thành.

Ai ngờ chưa đến đường núi được bao nhiêu, bọn ta đã bị tấn công. Đối phương đông người, ta thì lực bất tòng tâm. Tay không có cung tên, lại còn bị thương ở vai chưa hồi phục hoàn toàn nên chẳng thể phát huy chút tài năng nào. Chỉ đành trở thành một cô nương yếu đuối không thể chống cự, bị đánh ngất rồi mang đi.

Khi ta tỉnh lại, đã không biết mình đang ở nơi đâu. Tay chân bị trói, mắt bị bịt kín, miệng cũng bị nén chặt. Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, không rõ hiện tại là ban ngày hay ban đêm. Họ hầu như không trò chuyện với nhau, khi có cũng thì cũng chỉ thì thầm, thấp giọng trao đổi.

Ta cố gắng ngồi dậy, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ để có thêm thông tin nhưng chẳng ai để ý đến ta. Điều duy nhất có thể chắc chắn là, họ không có ý định giết ta, ngược lại hình như đang muốn dẫn ta đi đâu đó.

Bọn họ có xe có ngựa, nghe động tĩnh thì nhóm người này ít nhất cũng phải hai mươi người. Và họ đi trên con đường chính, vì ta có thể nghe thấy âm thanh của rất nhiều xe ngựa qua lại. Để một nhóm đông đúc người như vậy đi trên đường chính mà không gây sự chú ý, cách tốt nhất là cải trang thành một đoàn buôn.

Rốt cuộc bọn họ là ai? Đưa ta đi đâu? Họ muốn làm gì? Rốt cuộc thì Đại ca có xảy ra chuyện gì hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK