• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi ngày ấy cuối cùng cũng đến, nương nương không thể nuốt nổi thuốc nữa. Ta cúi người bên giường nương nương, nước mắt rơi như mưa, "Nương nương… Nương nương…"

Nương nương yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho ta, "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp…"

"Nương nương… Nương nương đừng bỏ Tiểu Phong lại một mình…" Ta nức nở, nghẹn ngào không thể nói thành lời, đau đớn đến mức không thể thốt ra được.

Nương nương thở dài một hơi, như thể mỗi lần hít thở đều là một nỗi đau khôn cùng.

Nương nương nhìn về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ, "Cuộc đời của ta đã rất tốt, đã rất dài… Ta đã ra trận, đã làm hoàng hậu. Với Điện hạ, ta đã có một đời tình sâu nghĩa nặng, còn có Tiểu Ngộ và Vọng Nhi. Chỉ tiếc… chỉ tiếc là… không có con gái… Nhưng… nhưng Tiểu Phong, ta có con… ta không hối tiếc. Cuộc đời thật viên mãn, ta rất thỏa mãn rồi…"

"Không… Nương nương…" Ta nghẹn ngào, không biết nói gì, hàng vạn lời như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể im lặng. Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, nương nương sẽ vẫn mãi ở bên cạnh chúng ta.

"Tiểu Phong Nhi… chỉ khổ con thôi, lẽ ra con phải có một cuộc sống tự do tự tại dưới trời cao biển rộng… Ta và Điện hạ…" Nương nương thở hổn hển, "Lẽ ra… lẽ ra chúng ta định sẽ đưa con ra khỏi cung. Nhưng… trời xui đất khiến… chúng ta mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…"

"Tiểu Phong… Tiểu Phong của ta…"

Nương nương vất vả đưa tay sờ lên mặt ta, ta vội vàng đỡ lấy tay người, đặt mặt mình vào trong tay người, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay người.

Nương nương nhìn Tiểu Ngộ bên cạnh, gương mặt hắn đã khóc không thành tiếng, chỉ thều thào nói, "Tiểu Ngộ, ta như thấy phụ thân con rồi…"

Dứt lời, bàn tay của nương nương bỗng nhiên mất đi sức lựci, sinh mệnh của người cũng biến mất, như cánh diều đứt dây bay mất hút, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ta tin rằng người thực sự đã gặp Điện hạ vào giây phút cuối cùng.

"Nương nương!"

"Mẫu thân!"

Trong cung Cam Lộ, mọi người ai nấy đều rơi nước mắt, tiếng khóc cứ thế vang vọng mãi.

Năm đầu tiên của triều đại Trường Bình, Hoàng thái hậu Túc Từ qua đời. Người được an táng tại Tây Lăng, chung lăng tẩm với Túc Tông đế.

Sau khi nương nương qua đời, vị Hoàng đế trẻ tuổi cúi đầu bên gối ta, khóc nức nở suốt một hồi lâu. Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, không thể nói nên lời an ủi. Vì lúc này, chúng ta đều chịu đựng nỗi đau sâu sắc không thể diễn tả thành lời, những ai chưa từng trải qua không thể nào hiểu được.

Sau khi nương nương qua đời, trong cung trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi viên gạch, mỗi mảnh ngói, mỗi người trong cung đều trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, mỗi ngày mỗi đêm kéo dài đến vô tận, vắng vẻ đến không chịu nổi, ngay cả không khí cũng khiến người ta khó thở. Ta mất đi nụ cười, suốt ngày chỉ ở trong cung Thừa Khánh không muốn ra ngoài.

Tiểu Ngộ thường xuyên đến thăm ta, hắn đã trở thành một vị Hoàng đế thực thụ, chăm lo chính sự, yêu thương dân chúng, tự kỷ, phục lễ. Điện hạ và nương nương để lại cho hắn một giang sơn hưng thịnh, chỉ còn chờ hắn mở ra nữa mà thôi. Nhưng ta ngày càng không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, có lúc hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi quay người đi mà không nói một lời, có lúc chỉ hỏi thăm sức khỏe ta vài câu. Thường xuyên hơn, hắn đến khi say rượu, ôm lấy ta mà khóc, ôm lấy ta mà cười, cùng ta hồi tưởng lại những ngày xưa trong Đông Cung. Hắn nói hắn rất mệt, rất đau khổ. Hắn nói những việc chính sự trong triều khiến hắn khó chịu, cũng có lúc nhắc đến một điều mà hắn không dám thừa nhận, một tình cảm thầm kín không thể nói ra.

Nhưng chúng ta đều không hạnh phúc.

Cung điện này như một con quái thú khổng lồ, há miệng vàng rực, xinh đẹp đến mê hoặc, chỉ chờ ai đó sa vào rồi nuốt chửng đi tất cả niềm vui và hạnh phúc. Sau khi nuốt xong, nó lại tiếp tục trang điểm, mê hoặc những người khác tiếp tục bước vào.

Ta qua đời vào mùa xuân, năm thứ hai sau khi nương nương mất.

Năm đó, vào ngày Tết Đoan Ngọ, Tiểu Ngộ đi tới Thái Miếu để tế tổ, còn ta đang ở cùng với Vọng Nhi chúc mừng sinh nhật. Ta đã nấu cho hắn một bát mì trường thọ, nhìn hắn ăn xong, ta bảo hắn có thể ước một điều ước. Hắn vừa định mở miệng, ta liền che miệng hắn lại.

Ta nghẹn ngào dặn dò hắn: "Ước nguyện nói ra thì sẽ không linh nghiệm đâu." Hắn nhìn ta, không hiểu vì sao ta lại khóc, chỉ là ngây ngô gật đầu.

Bất chợt, Thái Hoàng Thái Hậu tự mình đến thăm ta ở cung Thừa Khánh, bà bảo người đưa Vọng Nhi đi, muốn trò chuyện riêng với ta. Ta rất ít khi gặp Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả khi ta còn là Lương đệ đi nữa, cũng không có nhiều cơ hội được gặp mặt bà. Sau khi ngồi xuống, bà bắt đầu nói.

"Tạ thị, có người tố cáo ngươi mê hoặc Hoàng đế, ngươi có biết tội không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK