• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta biết, có lẽ chiến tranh sắp xảy ra rồi. Khi cha còn sống, ông đã nói, chúng ta với Đột Quyết nhất định sẽ có một trận đại chiến. Vì vậy các ca ca mới phải đóng quân tại Ngọc Môn Quan trong suốt tang kỳ của phụ mẫu, không thể về Kinh.

Thái tử phi thường nhìn về phương xa, thở dài nói chúng ta thực sự đã an nhàn quá lâu rồi, xương cốt đã bị ca hát nhảy múa làm cho mềm nhũn.

Giờ ta đã hiểu, không phải không ai nhận ra tham vọng của người Đột Quyết, mà chính là triều đình hiện tại không muốn chiến tranh, chỉ cố gắng tô vẽ hòa bình một cách giả tạo.

Thái tử phi cúi đầu nhìn đôi tay của mình, buồn bã nói: "Đã từng có thời, tay ta cũng đầy những vết chai." Ánh mắt nàng u sầu, dường như xuyên qua đôi bàn tay trắng ngần không chút tỳ vết, nhìn thấy chính mình trong quá khứ, khi ấy nàng còn khoác chiến bào, tung hoành trên lưng ngựa, kiêu hãnh đầy ngông cuồng.

Sau này, cô cô Hợp Tĩnh kể ta nghe, nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cũng là một gia tộc trung lương, thậm chí nàng từng xông pha chiến trường giết địch.

Khi đó, nàng chưa được hứa hôn cùng Thái tử, mới chỉ mười mấy tuổi đã theo cha huynh xông pha chiến trường. Trận chiến năm ấy giúp Uất Trì gia rạng danh thiên hạ, cũng mang đến cho nàng danh phận Thái tử phi, nhưng đồng thời cũng cướp đi phụ thân và huynh trưởng của nàng. Khi ấy nàng còn trẻ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, dù thành thân với Thái tử chưa đầy nửa năm, cũng không quen sống trong nhung lụa, tù túng, nên bất chấp mọi lời can ngăn mà lên đường ra trận, thề chết bảo vệ giang sơn.

Lúc đó, người duy nhất ủng hộ nàng chính là Thái tử đương tuổi thiếu niên. Nhưng rồi nàng mất đi đứa con đầu tiên của mình. Dẫu vậy, nàng vẫn không lui bước. Sau một thời gian ngắn tĩnh dưỡng trong quân doanh, nàng lại cầm thương lên ngựa, xông pha chiến trường. Cuối cùng, thắng lợi trở về.

Thế nhưng, cơ thể nàng đã chịu tổn thương quá lớn, dù dưỡng bệnh nhiều năm vẫn lại một lần nữa mất con. Mãi sau này mới có được Lý Ngộ. Cũng từ đó, nàng không còn chạm vào thương, cũng không còn cưỡi ngựa. Cho đến ngày nàng vì cứu ta mà phá lệ.

Không thể nào chỉ bằng việc tô vẽ thái bình mà có được sự yên ổn thật sự.

Ba năm sau, Đột Quyết hợp lực với các bộ lạc Tây Vực, khởi binh tấn công, thẳng hướng Ngọc Môn Quan. Đột Quyết đã âm thầm chuẩn bị hơn mười năm, trong khi chúng ta lại an nhàn quá lâu. Quân địch thế như chẻ tre, còn đại quân triều đình liên tiếp bại lui, thiên hạ nhất thời xôn xao, lòng người hoang mang.

Triều đình đã suy yếu, những năm gần đây, bệ hạ luôn tìm thầy trị bệnh cầu thuốc, cơn đau bệnh của tuổi già đã mài mòn đi ý chí hùng bá thuở trước. Người chỉ muốn cầu hòa, thậm chí còn có ý định nhượng lại chín châu Yến Vân. Nhưng triều đình không thể nhất trí, phe chủ chiến và phe cầu hòa giằng co bất phân thắng bại. Thái tử ngày ngày bận rộn lo liệu việc nước, lo âu trầm trọng, ngay cả tóc mai cũng đã lốm đốm bạc.

Hiện tại, phe nghị hòa dường như chiếm ưu thế. Nhưng điều đó là không thể! Không ai muốn cắt nhượng chín châu Yến Vân! Ngay cả ta cũng biết, Yến Vân mười sáu châu chính là thành lũy bảo vệ quốc gia. Nhượng lại chín châu chẳng khác nào làm mồi cho bầy sói Tây Vực!

Mấy ngày nay, Thái tử phi vẫn luôn ngồi trong viện lau thương. Mũi thương có tua đỏ sáng bóng đến mức phản chiếu cả ánh sáng mặt trời. Khi Thái tử bước vào sân, ánh sáng từ thương lóe lên khiến hắn chói mắt.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Nương nương cũng không nói gì, nhưng Thái tử điện hạ đã hiểu rõ lập trường của nàng.

11.

Chưa đầy vài ngày sau, triều đình đã đổi chiều. Các đại thần lần lượt dâng tấu xin xuất chinh, tranh luận nảy lửa với phe chủ hòa, thậm chí có người còn lấy cái chết để can gián, nhất thời lòng người sôi sục, chiến ý dâng cao.

Thế nhưng sắc mặt của Thái tử phi vẫn không chút vui mừng, chỉ lẳng lặng luyện thương mỗi ngày trong viện, mỗi lần kéo dài suốt ba canh giờ. Phu thê vốn là một thể, Thái tử điện hạ thường ngẩn người nhìn bóng dáng oai hùng của Thái tử phi khi luyện thương, trong ánh mắt hắn chất chứa vẻ bi thương như thể sắp rơi lệ.

Vài ngày sau, Hoàng thượng rốt cuộc cũng hạ lệnh Bắc phạt, đích thân giao cho Thái tử xuất chinh. Không ngoài dự liệu, Thái tử phi cũng xin đi theo, lời nói dõng dạc, không ai có thể ngăn cản.

Ta nhìn nàng khoác lên chiến giáp, cưỡi lên chiến mã, nụ cười rực rỡ đến vô cùng. Trước nay nàng đều cười dịu dàng, khóe mắt cong lên, ôn nhu lại rộng lượng. Nhưng chưa bao giờ ta thấy nàng cười thoải mái và kiêu hãnh đến thế, chói mắt đến thế.

"Nương nương." Ta bước lên, nắm lấy tay nàng.

Nàng dịu dàng nhưng cũng rất kiên định siết lại tay ta: "Tiểu Phong, đừng lo lắng. Ta sẽ đánh một trận thật đẹp, thật huy hoàng rồi trở về, tiễn ngươi rời khỏi Đông Cung trong vinh quang."

"Nương nương, ta muốn đi cùng người." Dù không thể ra trận giết địch, chỉ cần có thể chắn cho nàng một nhát đao, một mũi tên, ta cũng cam lòng.

Nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta: "Tiểu Phong ngốc, đã là cô nương lớn rồi, sao vẫn hay khóc như vậy. Nếu ngươi cũng đi rồi, ai sẽ giúp ta chăm sóc Tiểu Ngộ và Vọng nhi đây?"

Ta lại càng khóc dữ dội hơn: "Nương nương..."

"Đừng lo, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ sống sót trở về. Ngươi phải tin ta." Nàng nhìn về phía xa xăm, ánh mắt như chìm vào hồi ức, khẽ cười nói: "Nương nương của ngươi, từng vô số lần sống sót khỏi mưa tên bão kiếm mà."

Ta đứng dưới ngựa, nhìn Thái tử phi và Thái tử, nắm tay họ đặt vào nhau, vừa là cầu nguyện, vừa là gửi gắm:

"Điện hạ, nương nương, đường đến Nhạn Môn xa xôi, cùng đi cùng về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK