3.
Đông Cung vừa có một tin vui: Thái tử Phi có thai. Mọi người đều vui mừng, khắp Đông Cung đều ánh lên những nụ cười. Ta cũng không kém phần vui vẻ, vì đây là việc đầu tiên khiến ta thực sự cảm thấy hân hoan kể từ khi bước chân vào Đông Cung. Điều khiến cho ta càng vui hơn chính là Thái tử Phi không vì mang thai mà lơ là ta, nàng vẫn đối xử tốt với ta như thuở nào.
Ta khoác tay Thái tử Phi, đầu tựa vào vai nàng: "Nương nương, khi bảo bảo chào đời, ta có thể ôm nó chơi không?"
Thái tử Phi mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết: "Được, nhưng ngươi phải đối xử với nó thật tốt đấy."
Ta gật đầu thật nghiêm túc, hứa hẹn: "Chắc chắn rồi, ta sẽ đối xử tốt còn hơn cả với Tiểu Ngộ!"
Thái tử Phi nhẹ nhàng vỗ đầu ta, ánh mắt như muốn tan chảy: "Cô nương ngốc."
Thời gian từng ngày trôi qua, bụng Thái tử Phi ngày một lớn. Tất cả mọi người trong Đông Cung đều mong ngóng sự ra đời của sinh linh bé nhỏ. Hằng ngày, ta đều ghé người bên bụng nàng, lắng nghe những tiếng động của đứa trẻ mới bằng lòng rời đi.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, tuyết rơi dày đặc, Đông Cung như bao phủ trong một lớp mây xám không chút hơi ấm. Mọi người dần không muốn ra ngoài, trong phòng than hồng cháy ấm, người nào người nấy trở nên lười biếng. Mỗi khi ra ngoài, chỉ cần thở ra là một làn hơi trắng mịt mù, giống như thân thể đã mất hết nhiệt lượng, bước tiếp một đoạn lại bị lạnh buốt thấm vào da thịt.
Khi ta lại đến thăm Thái tử Phi, ta không dám bước vào, sợ sẽ mang theo cái lạnh đến cho nàng, mỗi lần chỉ dám đứng bên ngoài cửa thăm hỏi đôi lời. Mỗi lần như vậy Thái tử Phi đều mắng ta, rồi lại thương xót sai người mang đồ giữ ấm đến cho ta.
"Không được không được, ta không vào đâu." Ta vội vàng từ chối, xua tay nói: "Cô cô hãy chăm sóc Thái tử Phi đi." Sau đó ta nhận lấy chiếc túi giữ ấm mà Thái tử Phi sai người đưa đến, đẩy cô cô quay trở về.
Ta quay người, tiếp tục từng bước lại từng bước đi giữa gió tuyết.
"Bịch." Một quả bóng tuyết trúng ngay trán ta, tức khắc lạnh buốt. Ta vội vàng xua tay gạt tuyết trên trán, quả nhiên ở trước mặt trông thấy Tiểu Ngộ đang cười khanh khách đến cong cả eo.
Ta giả vờ quay người, cúi xuống nắm một nắm tuyết rồi nhanh chóng ném về phía Tiểu Ngộ khi hắn lại gần, tức thì trúng ngay vào trán hắn. Lần này người khom lưng cười thành tiếng lại là ta. Chúng ta bắt đầu cuộc chiến ném tuyết, cứ thế rượt đuổi nhau, ném nhau những quả tuyết, người nào người nấy đều dính đầy những vụn tuyết vỡ.
Khi chơi đã chán chê, chúng ta nằm trên tuyết thở hồng hộc, hơi thở trắng bay lên rồi tan biến ngay lập tức trong không khí. Ta nhìn bức tường đỏ phủ đầy tuyết và bầu trời xám xịt đầy tuyết rơi, mở lời: "Tiểu Ngộ, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, ngươi có vui không?"
"Đương nhiên rồi!" Lý Ngộ phấn khởi đáp, "Đợi đứa bé lớn lên, ta sẽ cùng nó ném tuyết, cưỡi ngựa, leo núi, bắn cung, thả diều!"
"Vậy nếu là một bé gái thì sao?" Ta lại hỏi.
"Ừm..." Tiểu Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy ta sẽ làm cho muội ấy thật nhiều xiêm y xinh đẹp, tặng cho nàng viên ngọc lớn nhất, trang sức tốt nhất, tất cả những thứ đẹp nhất trên đời này, ta sẽ tặng hết cho muội ấy!"
Ta vẫn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi: "Nếu muội ấy không thích những thứ đó thì sao? Nếu nàng thích cưỡi ngựa, bắn cung, ném tuyết thì sao?"
"Vậy thì cứ để nàng cưỡi ngựa, bắn cung, ném tuyết! Dù sao đi nữa, nếu ta có muội muội, ta sẽ khiến cho nàng trở thành cô nương vui vẻ nhất trên đời!"
Nghe Lý Ngộ nói vậy, trong lòng ta như vỡ òa, cảm giác tự do như được trở lại những ngày tháng ở Ngọc Môn Quan. Các huynh trưởng chiều chuộng ta mặc Hồ phục, mang ngọc trai lớn nhất. Ta cưỡi ngựa nhỏ màu đỏ của mình, tự do chạy trên sa mạc, trên bờ hồ, những ngày ấy ta chính là cô nương hạnh phúc nhất trên đời. Ta chính là lớn lên như những gì Lý Ngộ đã nói.
Ta nằm trên tuyết, mặc cho tuyết rơi lên người, lên mặt, thấm vào mắt lạnh buốt rồi lại tan nhanh. Ta thở dài, nở một nụ cười, vì Lý Ngộ mà giờ đây ta bỗng dưng yêu thích Đông Cung hơn nhiều.
Mùa đông trôi qua từng ngày, Tết Nguyên Đán gần đến. Cuối cùng Thái tử Phi cũng sinh con vào đầu năm mới. Mọi người tụ tập chờ đợi bên ngoài cửa, nghe tiếng kêu đau đớn thống khổ của Thái tử Phi suốt cả một đêm, đến khi ánh sáng ban mai vừa ló rạng, chúng ta mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ.
Cô cô Hợp Tĩnh ra báo tin vui, là một bé gái.
Mọi người hân hoan reo hò, "Hoan hô!" rồi cùng nhau xúm lại bên Thái tử xin thưởng. Thái tử cười lớn, hô ba tiếng thưởng, không màng đến lễ nghi mà ôm Lý Ngộ đang cũng vui mừng đến ngơ ngác, quay vòng trong sân. Ta chen vào đám đông, chạy vào trong, cởi bỏ bộ lông chồn phủ đầy tuyết, đứng bên lò sưởi một hồi, cảm nhận hơi ấm dần lan tỏa mới tiến vào trong phòng thăm Thái tử Phi và đứa bé mới sinh.
Thái tử Phi nằm trên giường, tóc tai rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, mồ hôi đọng trên trán. Thấy ta bước vào, nàng cười yếu ớt, giọng thều thào trách: "Ngươi nha đầu này, còn biết đến thăm ta sao?"
Ta lao nhanh đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không kìm được nước mắt: "Nương nương, ta sợ lắm."
Thái tử Phi vỗ nhẹ lưng ta, giọng dịu dàng: "Tiểu Phong Nhi, Tiểu Phong Nhi, nương nương không sao đâu, nương nương ta phúc khí dài lắm."
"Đến đây, ôm đứa bé một cái đi." Thái tử Phi nhẹ nhàng ra hiệu cho ta ôm đứa bé trong chiếc giường nhỏ.
Ta nhìn Thái tử Phi ngẩn ngơ một hồi rồi lại chần chừ, nàng cười gật đầu đồng ý. Ta vui mừng ôm lấy đứa bé, nó nhắm mắt, khuôn mặt đỏ hồng, nằm trong khăn bọc.
Thái tử Phi nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng, ta ôm đứa bé mà tay đổ mồ hôi, không kìm được lo lắng: "Ta... ta là người đầu tiên ôm muội ấy sao?"