Ta đau đớn nhận ra, có lẽ bản thân thật sự đã bị ngâm mềm xương cốt.
Cuộc chiến với người Đột Quyết kéo dài hơn tưởng tượng, may thay Thái tử phi dạn dày sa trường, bày binh bố trận như thần, biên cương liên tục truyền đến tin thắng trận. Nhưng thiên tử đã già, mừng quá hóa lo, trong cơn xúc động lại đột ngột ngất đi. May mắn là chữa trị kịp thời, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Đêm đó, Tiểu Ngộ sai người về Đông Cung báo tin, bảo ta không cần đợi hắn, tối nay sẽ ở lại trong cung hầu bệnh Hoàng thượng. Cũng đúng, hắn thân là hoàng trưởng tôn, vốn dĩ phải ở lại trong cung túc trực bên giường bệnh mới phải
Thân thể Hoàng đế từng ngày chuyển biến tốt hơn, nhưng chuyện đầu tiên người lo nghĩ khi khỏe lại chính là hôn sự của Tiểu Ngộ. Tiểu Ngộ nói, Hoàng đế đã viết mật thư gửi đến biên cương cho Thái tử và Thái tử phi, chỉ cần hỏi xong ý kiến của họ là có thể lập tức sắp xếp chuyện hôn nhân.
Nhưng Thái tử và nương nương không vội vàng quyết định, thư hồi âm lại hỏi ý kiến của Tiểu Ngộ, đồng thời dặn dò ta quan sát phẩm mạo của các tiểu thư danh môn trong Kinh thành.
Cầm bức thư đi tìm Tiểu Ngộ, ta uyển chuyển dò hỏi hắn có vừa lòng đẹp ý vị tiểu thư nào trong số các thiên kim danh gia trong Kinh thành hay không. Nào ngờ, vẻ vui mừng trên mặt hắn bỗng chốc biến thành mất kiên nhẫn.
Hắn giật lấy bức thư trong tay ta, không nói lời nào mà đẩy ta ra ngoài cửa. Ta đứng ngoài phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt, có phần bất ngờ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Tiểu Ngộ nổi giận với ta. Nhất thời ta lại không biết phải làm sao.
Không biết sau đó hắn đã viết gì trong thư gửi Thái tử và Thái tử phi, chỉ biết suốt mấy tháng sau đó, Hoàng đế không còn nhắc đến chuyện hôn sự của hắn nữa.
12.
Trăng tròn rồi lại khuyết, chẳng mấy chốc đã đến năm mới. Gió bấc quét qua, tuyết phủ đầy Trường An. Đây là cái Tết đầu tiên của ta và Tiểu Ngộ. Vọng Nhi không chịu nổi cơn buồn ngủ, sớm đã được nhũ mẫu đưa về phòng nghỉ ngơi.
Chúng ta ngồi trong phòng khách của Đông Cung, nhìn những bông tuyết bay dày đặc ngoài cửa. Tiểu Ngộ hỏi ta: "Tiểu Phong, ngươi có điều ước nào cho năm mới không?"
Ta nói: "Mong Thái tử và nương nương bình an, sớm ngày thắng trận trở về."
"Hả? Nếu chỉ có thể chọn một điều ước thì sao?" Tiểu Ngộ truy hỏi.
Ta trầm ngâm một lát, vẫn kiên định đáp: "Mong Thái tử và nương nương bình an trở về." Nếu chỉ có một điều ước, vậy thì không cần sớm ngày, không cần thắng trận, chỉ cần bình an trở về là được rồi.
Tiểu Ngộ khe khẽ thở dài, dường như có chút tổn thương. Hắn lớn rồi, cũng dần có tâm sự, không còn vui vẻ như trước kia nữa.
"Còn ngươi? Ngươi có điều ước gì không?" Ta nhìn vẻ u sầu giữa hàng mày của hắn, không khỏi lo lắng hỏi.
"Ta chỉ mong, người mà ta ngày đêm mong nhớ cũng sẽ mong nhớ ta." Tiểu Ngộ nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như có thể nuốt trọn vạn vì tinh tú.
Tim ta khẽ lỡ một nhịp, có cảm giác có điều gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Thế nhưng ta chỉ mỉm cười như trước kia vẫn làm, đưa tay định xoa đầu hắn. Nhưng lần này hắn lại tránh đi. Ta hơi lúng túng thu tay lại, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: "Người mà Tiểu Ngộ mong nhớ, chắc chắn cũng sẽ nhớ mong Tiểu Ngộ. Cho dù là Tiểu Ngộ của chúng ta…”
"Ngươi thì sao? Ngươi có nhớ mong ta không?" Lời nói của ta bị Tiểu Ngộ cắt đứt.
Nhìn ánh mắt rực lửa của hắn, ta hơi mất tự nhiên, cười nhẹ: "Tất nhiên là có rồi."
Nghe vậy, Tiểu Ngộ mới nở nụ cười mãn nguyện. Ta lại nói tiếp: "Dù Tiểu Ngộ của chúng ta có thầm nhớ mong quý nữ nhà ai, ta tin rằng nàng ấy chắc chắn cũng sẽ nhớ mong ngươi. Trong số những vị quý nữ mà Hoàng hậu nương nương đã chọn..."
Lời còn chưa dứt, nụ cười của Tiểu Ngộ lập tức cứng lại. Hắn không đợi ta nói hết đã giận dỗi vung tay áo bỏ đi.
Ta âm thầm trách bản thân đã quá phận. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu Lương đệ, còn Tiểu Ngộ là Hoàng trưởng tôn, là Thái tử tương lai, là Hoàng đế tương lai. Hôn sự của hắn nào phải chuyện ta có thể xen vào? Dù tương lai hắn cưới vị quý nữ nào, cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.
Sau Tết, hôn sự của Tiểu Ngộ đã được định đoạt. Đối tượng là con gái út của nhà mẹ đẻ Hoàng hậu nương nương, năm nay vừa tròn mười bốn, đợi đến mười lăm tuổi sẽ tổ chức hôn lễ. Hoàng đế đã gửi thư báo trước cho Thái tử và Thái tử phi, nhưng chưa kịp chờ họ hồi âm, Hoàng hậu đã hạ chỉ tứ hôn. Dù trước đó Thái tử và nương nương có muốn hỏi qua ý kiến của Tiểu Ngộ nhưng giờ cũng đã quá muộn rồi.
Nhưng cũng may, nghe nói vị tiểu thư đó dung mạo xuất chúng, đoan trang hiền thục, nhỏ tuổi mà đã nổi danh trong đám tiểu thư khuê các ở kinh thành, thực sự là một mối hôn sự tốt đẹp.
Vốn dĩ chuyện vui đến, tinh thần phải phấn chấn mới phải. Nhưng đêm đó, Tiểu Ngộ trở về Đông Cung với bộ dáng thất thần, nghe nói vì làm sai chuyện gì đó mà cãi lại Hoàng đế, bị phạt quỳ ba canh giờ bên ngoài Ngự thư phòng. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, Hoàng đế lại không cho ai nhắc tới.
Nhìn hắn mặt mày sa sầm, chân bước tập tễnh trở về Đông Cung, lòng ta đau thắt lại. Ta vội vàng chạy đến đỡ hắn, không nhịn được mà cằn nhằn: "Ngươi mới vào triều không bao lâu, nếu có chỗ nào làm chưa đúng thì cúi đầu nhận lỗi với Hoàng gia gia là xong. Cần gì phải cãi lại, tự chuốc khổ vào thân như vậy?"
Tiểu Ngộ lạnh lùng nhìn ta, hồi lâu mới thở dài bất đắc dĩ: "Ta có làm sai chuyện gì đâu. Hoàng gia gia phạt ta là vì ta từ chối cuộc hôn nhân kia."
Thảo nào Hoàng đế không cho ai bàn tán đến chuyện này. Nếu để người ngoài biết Tiểu Ngộ vì không muốn cưới quý nữ của Vương gia mà quỳ suốt ba canh giờ thì thể diện của cô nương ấy còn đâu nữa? Nhà họ Vương còn đâu thể diện? Hoàng hậu nương nương cũng còn đâu mặt mũi?
Ta đỡ hắn đi vào Đông Cung: "Ngươi không thích tiểu nữ của Vương gia?" Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng ta chỉ hỏi một câu như vậy.
"Không thích." Giọng Tiểu Ngộ trầm trầm, có chút nghèn nghẹn.