Ta thở dài: "Nếu ngươi không thích tiểu nữ của Vương gia, vậy là do trong lòng đã có người thương rồi sao?"
"Ừm." Tiểu Ngộ khẽ đáp.
"Nếu đã có người thương thì đáng lẽ nên sớm bẩm báo với phụ mẫu, sớm nhờ người đến cửa cầu hôn, trao đổi canh thiếp, định ra hôn ước. Như vậy cũng không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ."
Tiểu Ngộ hít một hơi thật sâu, rất lâu sau mới cất lời: "Ta và người ta thích... có cách biệt về thân phận, chỉ e thế nhân không chấp nhận. Hơn nữa, ta vẫn chưa bày tỏ lòng mình với nàng ấy, cũng không biết nàng ấy... có… có… thương ta như ta thương nàng hay không.”
Nói đến đây, hơi thở hắn rối loạn, tai cũng dần đỏ lên.
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Không ngờ Tiểu Ngộ của chúng ta cũng có lúc luống cuống như thế này."
"Ngươi còn cười!" Tiểu Ngộ trừng ta một cái rồi lại ủ rũ, rầu rĩ than thở:
"Ta thật sự phiền chết đi được."
"Được rồi, được rồi. Ngươi còn chưa gặp tiểu nữ của Vương gia, sao biết mình không thích nàng ấy? Giờ hôn sự đã được định, sau này bất kể ai nhắc tới, mặc định cũng sẽ coi hai người là một đôi."
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ta không thể xin Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sao?" Tiểu Ngộ bắt đầu vô lý làm loạn, nũng nịu với ta.
"Hoàng đế và Hoàng hậu là gia gia nãi nãi của ngươi, họ sẽ không hại ngươi. Họ chọn thê tử cho ngươi, chắc chắn đó sẽ là một cô nương tốt nhất trên đời." Ta khuyên hắn, chuyện đã định, chi bằng thuận theo số mệnh.
"Nhưng ta không muốn! Trong lòng ta, trên đời này chỉ có một người là tốt nhất, không phải tiểu nữ của Vương gia."
Không phải tiểu nữ của Vương gia, vậy hẳn là người trong lòng hắn rồi.
"Vậy thì ngươi có thể bày tỏ lòng mình với người trong lòng, nếu nàng ấy cũng tâm duyệt ngươi thì nạp nàng ấy vào Đông Cung cũng không phải là không thể." Nếu như họ có thể hòa hợp như ta và Thái tử phi nương nương, vậy cũng không rơi vào cảnh khiến người bối rối.
"Ta đã nói rồi, ta và nàng ấy có thân phận chênh lệch... Làm sao mà bày tỏ lòng mình đây..." Tiểu Ngộ cúi đầu, đá văng một viên đá trên đường, giọng nói trầm thấp.
Ta có chút tức giận, Tiểu Ngộ còn nhỏ mà không biết học được từ đâu cái tính này: "Tiểu Ngộ! Không ngờ ngươi lại coi trọng gia thế như vậy! Nếu gia thế quan trọng đối với ngươi như thế, vậy thì tiểu nữ của Vương gia chính là người phù hợp nhất với ngươi rồi!"
Ta vung tay bỏ mặc hắn, tự mình bước đi.
"Ta nào có coi trọng gia thế! Ta... ta..." Tiểu Ngộ lắp bắp, tỏ vẻ rất tức giận khi bị oan uổng.
Hắn đuổi theo ta, kéo tay áo ta với ánh mắt cầu xin: "Ta thật sự không coi trọng gia thế! Ta cũng không muốn đưa ai vào Đông Cung cả. Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn nàng ấy mà thôi." Tiểu Ngộ nhìn ta, mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã động lòng.
"Ngươi không coi trọng gia thế, vậy thì đi bày tỏ lòng mình đi. Nếu hai người thực sự thương yêu nhau, ngươi có thể xin phép Hoàng thượng để cưới nàng ấy. Nếu chỉ là ngươi một mực yêu đơn phương, vậy thì quay lại nhìn thử tiểu nữ của Vương gia đi." Ta đành phải tiếp tục đưa ra lời khuyên.
"Giả sử ta có thể bày tỏ lòng mình thì đã chẳng có chuyện như hôm nay." Tiểu Ngộ trông có vẻ rất u buồn, lắc đầu thở dài.
"Tiểu Ngộ, quân tử ngay thẳng, tiểu nhân u sầu. Mọi người đều có sự ưu ái riêng, ngươi không thích tiểu nữ Vương gia mà có người trong lòng, không có gì phải ngại. Nhưng lỗi của ngươi là không nói ra, không đi tranh giành. Ngược lại, lại khiến cho nư nhi Vương gia phải chịu khổ. Bây giờ hôn ước đã định, nếu ngươi lại muốn kháng chỉ thối hôn, vậy thì danh danh trong sạch của nàng ấy biết đặt vào đâu?" Ta nhìn Tiểu Ngộ, khuyên răn chân thành.
Trong thói đời này, nữ tử sống vốn không dễ dàng gì, mọi thứ đều phụ thuộc vào phụ thân, huynh trưởng hay hôn phu, từ nhỏ đã bị giam cầm nơi khuê phòng, lớn lên không có khả năng mưu sinh, nếu lại khiến trượng phu không vui, thì họ sẽ lấy nơi nào để nương nhờ? Những nữ tử yếu đuối ấy biết lấy nơi nào làm chốn dung thân?
Nhị ca cũng từng nói, chính vì thói đời này kìm hãm nữ tử nên người dân mới coi trọng nam giới kinh thường nữ giới.
"Tiểu Phong, ngươi đừng nói nữa. Tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên mơ tưởng về thứ không thuộc về mình, nên mới gặp phải cảnh khổ sở như thế này. Nàng ấy đối với ta mà nói, như trăng dưới nước, như hoa trong gương, là người ta không nên mong cầu! Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của ta." Tiểu Ngộ vô cùng đau khổ, thậm chí mắt hắn còn thấm ướt.
Ta xót xa vỗ đầu hắn, hóa ra thế giới này cũng kìm hãm nam nhân.
"Tiểu Ngộ, đừng khổ sở. Nếu ngươi thật sự không muốn cưới nữ nhi Vương gia, hãy chờ Thái tử và Thái tử phi quay về, xin họ làm chủ cho ngươi, xem có thể thay đổi được gì hay không."
Mọi người đều có sự ưu ái riêng, ta cũng không ngoại lệ, ta không thể nhìn Tiểu Ngộ phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.
Tiểu Ngộ lao vào lòng ta, uất ức trong tiếng nức nở: "Tiểu Phong..."