“Khang Ngôn, chú mày nói thật cho chị. Chú dùng bí kíp gì mà ở cạnh Boss được lâu vậy hả?”
Cậu hắng giọng, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô. Cười híp mắt nhìn mấy nữ nhân viên mới, tỏ vẻ hiền hậu.
“Bởi vì em không thèm nhỏ dãi gương mặt đẹp giai của Boss chứ sao ”
Đám người mới không hiểu làm sao, chị Quỳnh cũng há mỏ, giống nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm vậy.
Boss – tức nam thần của cậu từ trong phòng bước ra, dưới ánh đèn sáng choang nhìn cậu bằng ánh mắt đùa giỡn.
Bốn phía im lặng một cách quỷ dị.
Vào giờ phút này, Boss mà cậu thầm mến ba năm hai tay đút túi, đứng trước cửa công ty. Bên ngoài trời mưa tầm tã.
Anh đột nhiên chạy ra khỏi mái hiên, cả người ướt sũng, đứng giữa đường gào to.
“Tại sao cô lại phản bội tôi?”
“Các người là một đôi cẩu nam cẩu nữ, có chết cũng không được yên thân!”
Đây mới đúng chuẩn kịch bản phim truyền hình 8h.
Cậu ảo tưởng mà nghĩ.
Bị nữ nhân mình yêu thương phản bội, bị lừa mất công ty mà mặt vẫn không đổi sắc, quả nhiên là nam thần của cậu!
Đầu không nóng, óc không hỏng. Cậu dùng vẻ mặt nịnh hót của mấy vị thái giám chạy đến sau lưng Boss.
Chọt chọt lưng anh.
Ô, thật rắn chắc
“Boss, trước cứ đến nhà tôi ở đi.”
Cậu không phát hiện ra trong lời mình có bao nhiêu ái muội. Boss quay đầu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu sợ muốn chết.
Vội vã thanh minh.
“Này … Yên tâm, tôi không thèm nhỏ dãi gương mặt đẹp giai nhà Boss đâu!”
Đã làm trợ lý được ba năm, lần thứ hai trong khoảng thời gian này cậu thấy được ánh mắt có ý đùa giỡn của Boss.