Những quả táo đỏ cuốn nơ xanh cứ lượn lờ trước mặt cậu, một giỏ rồi lại một giỏ. Đáng tiếc giá tiền đắt gấp đôi ngày thường (¯﹃¯)
Đại khái nam thần cũng biết là vào đêm Giáng Sinh, dân gian có phong tục mua táo đỏ. Nhân lúc cậu đang phân vân không biết mua ở gian nào, thì đại thúc phía sau cậu đã lên tiếng:
“Nếu muốn mua tặng người khác, qua phía đối diện có cô bé kia gói quà đẹp lắm.”
Cậu chẳng thèm quay đầu nhìn xem ai nói, đáp:
“Mua cho anh ăn chứ cho ai nữa, quan trọng hoá hình thức làm gì.”
Phía sau không có tiếng trả lời, cậu nghĩ chắc Boss lại đang thầm oán ‘tặng cho tôi còn nhỏ mọn’ các loại, làm cậu đắc ý cười không khép miệng lại được.
Ánh nắng mùa đông khá dữ dội, từng tầng nhiệt từ lòng đường phả lên làm người ta bức bối. Cậu cởi chiếc khăn quàng màu xanh ra, lấy một quả lê từ trong túi giấy, bắt đầu ăn.
Vì hôm nay là thứ hai nên đường phố khá thưa thớt, chỉ có tiếng bước chân hối hả chạy đến trường của bọn trẻ hoà vào những bóng lưng vùi đầu vào công việc của người lớn. Khi hoàng hôn xuống, đường phố mới có dịp tấp nập trở lại.
Nghĩ đến đây, cậu lấy một quả táo buộc nơ xanh to nhất, quay người lại định đưa cho nam thần. Thế giới của hai người mới đẹp làm sao
Vô ý nhìn thấy một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai che khuất cả khuôn mặt, tay ôm một thùng hàng đang tiến về phía cậu và nam thần.
Sự việc xảy ra quá nhanh.
“ẦM.”
Tâm tình vui vẻ của cậu phút chốc bay sạch, thế giới bỗng dưng yên tĩnh một cách xa lạ.
Thực chất không phải ‘yên tĩnh’, mà là trong tai cậu lúc này toàn nước!
Sau đó lại nghe thấy gã kia trước khi đi còn bồi thêm một câu:
“Còn nằm ăn vạ làm gì? Nếu có lần sau thì thứ trên người chúng mày lúc này sẽ không phải nước đâu, mà là axit đấy nhé!”
Cơ thể chao đảo, cậu chống bàn tay trầy xước xuống đất, đau muốn chảy nước mắt. Nam thần nằm dưới cái ôm của cậu vẻ mặt lúc này cực kì khó tin, lại còn có chút mơ màng.
Phản ứng đầu tiên của cậu là:
“Đã tạt nước thì thôi, lại còn tạt nước đá. Rõ ác độc!”
Phản ứng thứ hai theo điều kiện tự nhiên mà đến:
“… Cậu thật sự áp đảo nam thần rồi nè!”