Nghe nói nữ trợ lý đầu tiên muốn ‘thân thiết’ với Boss, ngày hôm sau liền bị Boss lấy việc công trả thù riêng mà sa thải.
Người thứ hai là trợ lý nam cũng muốn ‘làm quen’ với Boss, không trụ được bao lâu thì ‘được’ Boss điều ngành.
Cậu tưởng tượng ra cảnh một gã thanh niên anh tuấn, trước mặt mọi người bị cấp trên mắng: “Đừng có động chạm gì tôi đấy”, thật sự rất … Kết quả là gã hai mắt sưng húp chủ động từ chức.
Nếu cậu mà là gã á, nhất định sẽ chạy lại sờ mó Boss một phen mới chuồn, đằng nào chả bị mất việc (´∇`)
A, lạc đề rồi.
Xem ra Boss đành bất đắc dĩ theo cậu về nhà. Chậc, nếu không phải anh sớm đem biệt thự thế chấp để lấy tiền cho con mụ kia tiêu thì giờ đâu đến nỗi không có nhà mà về.
Thế là cậu và vị nam thần không mấy thân thiết cùng đi, bầu không khí quỷ dị vô cùng.
Nước mưa rơi xuống chiếc dù màu lam của cậu, tí tách từng giọt tạo thành âm điệu nghe khá vui tai.
Có điều dù thì nhỏ, mà nam thần lại quá cao, cậu phải giơ tay qua đỉnh đầu mới che được cho cả hai.
Nếu đây là tiểu thuyết thì tốt rồi. ‘Rào’ một tiếng, cậu còn chưa kịp tưởng tượng thì mưa lại trút xuống xối xả, mà nam thần lại có xu hướng ngày càng cách xa cậu.
Đi bộ trong làn mưa, bầu trời mù mịt, không có điểm dừng nhưng chỉ cần hai người luôn bên nhau thì đã lãng mạn lắm rồi!
Cơ mà với cái background ‘mưa rào’ thế này thì chẳng hợp tẹo nào.
Áo sơ mi với nửa người phía ngoài bị mưa làm ướt mất rồi, lạnh quá đi.
Cậu không nhịn được nữa, nghiêng đầu nói với nam thần.
“Boss, anh xích lại đây chút được không?”
Hô, suýt nữa đem cả nhạc nền phim hát ra luôn rồi. Nếu để nam thần biết cậu là một thằng con giai lớn xác từng này mà thích xem phim thần tượng giống mấy em thiếu nữ, chắc chắn anh ấy thà lang thang đầu đường xó chợ chứ nhất định không theo cậu về nhà.
May là Boss chỉ liếc xéo cậu một cái, nhích lại gần.