Đúng vậy, hỏi hay lắm, cậu vì cái gì chứ?
Cam tâm tình nguyện vì anh mà dầm mưa, nấu ăn, chắn nước. Cho anh táo, tặng anh một cái kẹp tóc chẳng đáng bao nhiêu.
Ý đồ của cậu là muốn một thẳng nam vì vài hành động nhỏ nhặt này mà chấp nhận mình, hứa hẹn bên nhau trọn kiếp?
Nheo mắt, lại ngồi xuống sàn nhà, nghiêng đầu nói:
“Hai trăm nghìn.”
Chẳng thể nói ra tình cảm này, thế nên tốt nhất cứ dùng tiền vậy. Ít nhất trắng đen rõ ràng.
Boss muốn nói gì đó, nhưng rồi thôi. Trong mắt anh nhiều cảm xúc hỗn độn, thất vọng có mà lạnh lùng cũng có. Thật lâu sau mới lên tiếng:
“Tôi sẽ cho cậu hai triệu.”
Cậu cười nhạt:
“Hai trăm là đủ rồi.”
Coi như là đóng học phí cho em trai đang chuẩn bị lên đại học. Đến lúc đó cậu không cần lo lắng buồn phiền gì nữa, thích đi đâu thì đi đó.
Không chừng còn dư tiền để cậu đi Thâm Quyến đấm đá này nọ, hoặc đến chợ đêm Đài Loan thả ga càn quét đồ ăn.
Ha ha.
…
Cách đây rất lâu, lâu đến nỗi cậu chẳng nhớ dáng dấp của mình lúc đó thế nào nữa. Chỉ nhớ mang máng anh nói với cậu:
“Khang Ngôn. Cậu phải nhớ rằng tình yêu cũng có lòng tự trọng của riêng nó. Sau này cậu có người yêu, thì đừng yêu họ đến mức bất chấp mạng sống, cũng đừng thỏa hiệp vì lợi ích gì của họ, càng không được để bản thân phải khóc, đừng tự chà đạp mình bản thân, nghe không?”
Những tháng ngày sau đó, vì câu nói này mà vô tình, cậu vẽ cho mình một vòng tình cảm luẩn quẩn vô hình.
Cậu không trách anh, chẳng có tư cách gì mà trách, anh vốn không sai.
Bức tranh này, càng gần ngày hoàn thành thì có lẽ, sẽ phải rời xa nhau rồi từ đó cắt đứt quan hệ.
Buổi tối hôm đó lúc đi làm, ông chủ kêu cậu xếp bia vào tủ lạnh cho ngăn nắp, gọn gàng. Cậu lạnh tới mức phát run, bất thình lình nói:
“Ông chủ, nhìn bộ dạng này của tôi có giống một người tài cán không?”
Ông chủ không kiên nhẫn đánh giá cậu một phen, phán:
“Nhìn cậu 360 độ không có góc nào thấy sáng sủa hết!”
“…”
Cậu nhún vai, một tay vỗ độp xuống bàn:
“Nói đến lanh lẹ, chẳng lẽ thấy băng vệ sinh trên kệ hàng bị rớt, cũng nhặt lên à?”
Ông chủ nhìn cậu bằng ánh mắt ‘rèn sắt không thành thép’, không nhịn được cười nói:
“A Ngôn, cậu bị đập đầu vào đâu à?”
… Đúng thế, nhất định là bị đập đầu rồi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha =)))))