Cậu theo thói quen nghịch nghịch ngón chân anh, hai bàn chân không yên phận táy máy.
“Anh biết hết, Tiểu Ngôn.”
“Em vì anh mà mỗi đêm phải ra ngoài làm thêm, vì anh mà bỏ việc, rất nhiều, rất nhiều. Anh đều biết cả.”
“Kể cả việc em nói với gì bán rau anh là ‘bông hoa cao lãnh’.”
Nói đến đây, Boss bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Con đường này em đã phải đi một mình rất nhiều bước, giờ anh cùng đi với em … Đến cuối đường, nắm tay em đi hết con đường này.”
“Vô luận em là nam hay nữ.”
“Em nói không muốn ở lại, anh mới nghĩ hay gạt em vậy. Lấy cớ em trai giữ em lại, không để em chạy thoát.”
“Tiểu Ngôn … Sao em không tin được chứ.”
Đêm lạnh như nước, cậu liền chui sâu vòng lòng anh thêm chút ít.
Từ mũi bay vào tâm, là hơi ấm và mùi hương quen thuộc.
“Vì … em không có ý định cùng đi con đường này với anh.”
Quá khó đi, quá gồ ghề, quá bấp bênh. Coi như từ đầu đến cuối chờ đợi ở điểm cuối, cũng không dám đòi hỏi anh đi tới.
“Nhưng đây, em xem nó là một kỳ tích.”
“Hửm..?”
Cậu dụi mắt, thấp giọng nói:
“Anh yêu em, em yêu anh, đây không phải là kỳ tích à?”
Kỳ tích.
Là câu chuyện cậu nắm giữ cả đời, là câu chuyện đẹp nhất.