Đã lâu không nhìn được dáng vẻ này của anh, có chút quen thuộc lẫn chút xa lạ.
“Boss, kế hoạch gặp vấn đề gì sao?”
Nam thần cười nói:
“Không có. Đừng lo lắng.”
Xoa xoa đầu cậu, nam thần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cậu chỉ trơ mắt nhìn anh vẫy tay với cậu rồi ra khỏi nhà.
Liên tục mấy ngày sau buổi sáng không bao giờ thấy bóng dáng nam thần.
Có lúc anh để lại cho cậu tờ giấy, đại khái là bảo cậu đừng quá lo, mọi chuyện đều ổn. Mặt sau còn nói tối về nhà muốn ăn cá hay dặn dò ba việc lặt vặt gì đó.
Thỉnh thoảng anh vội vã rời nhà, không kịp để lại giấy, cậu liền ngồi trên sô pha đợi cả ngày.
Một lần cậu vô ý ngủ quên, lờ mờ nghe thấy tiếng mở cửa, rồi sau đó là tiếng bước chân rón rén.
Mơ hồ có gì đó mềm mại nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của cậu.
Khá giống cảm giác lông chim bay qua.
Cậu khẩn trương nhắm tịt hai mắt, không hiểu sao lại không muốn mở mắt nhìn anh.
Bởi khi đó chắc hẳn vẻ mặt của anh sẽ rất ôn nhu, cực kỳ ôn nhu.
Buổi tối khi nam thần tặng cậu nụ hôn chúc ngủ ngon thứ hai, cậu cố ý nhắc tới:
“Boss, vừa nãy anh len lén hôn tôi đúng không?”
Cậu thề, tuy trong phòng hơi tối, nam thần cấp tốc quay mặt sang hướng khác.
Nhưng cậu vẫn thấy, ẩn dưới mái tóc kia là đôi tai đỏ ửng.