Cậu duỗi lưng, đem vật nhỏ vừa mới mua nhét vào túi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rõ ràng không phải là lao động tay chân, sao lại cảm thấy mệt như vậy a? Hay tại bình thường chẳng chịu tập thể dục?
Nam thần dựa vào giường, từ notebook ngẩng mặt lên, tóc không vuốt keo nên hơi lòa xòa trước mắt.
Thấy là cậu, anh nhu nhu mắt. Đại khái do quá buồn ngủ nên giọng nói trở nên mơ hồ:
“Cậu đi đâu về vậy?”
Cậu lăn đến bên cạnh nam thần, thuận tiện lấy chăn bọc lại một thân lạnh ngắt của mình, suy nghĩ thật lâu mới phun ra được một câu:
“Hình như … mộng du?”
Nam thần gật đầu, nhìn qua giống như không quá để ý đến lời cậu vừa nói, tiếp tục viết văn kiện gửi cho An tổng. Cậu cũng không dám dựa sát vào nam thần, ở trong chăn ủ đủ ấm mới nhô đầu ra.
Cậu không định về phòng mình, tuy rằng cơ thể rã rời nhưng tinh thần lại mười phần, buồn chán nhìn vào màn hình đang phát sáng.
Ban đêm trong nhà chỉ còn lại một bóng đèn nhỏ, cậu chớp chớp mắt.
Kế hoạch này …
“Boss, cái này có chút …”
Không chừa thủ đoạn? Vô đạo đức? Trái pháp luật?
Cậu không tìm được từ nào thích hợp để nói tiếp.
Động tác của nam thần dừng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi notebook, lạnh nhạt nói:
“Cách này nhanh hơn rất nhiều, cậu chắc hẳn cũng không muốn chờ quá lâu đi.”
Nam thần giỏi làm ăn, mà làm người cũng giỏi, xưa nay đều quang minh lỗi lạc. Cậu đã gặp qua ba của nam thần, chắc hẳn từ nhỏ anh đã được giáo dục nghiêm cẩn, phân biệt rõ thị phi, cái gì đúng cái gì sai.
Trong công ty có người lắm mồm, nói Boss là người quá nghiêm túc, chính trực nên bỏ lỡ nhiều cơ hội làm ăn đã dâng lên đến tận miệng. Lời này truyền đến tai Boss, anh chỉ cười nhạt không nói.
Là người từng trải, cậu không ngây thơ đến mức cho rằng Boss chưa bao giờ đi đường tắt trong công việc. Có lúc phải dùng thủ đoạn là tất yếu, nhưng mà …
“Boss à, nếu anh chọn con đường quá hẻo lánh, gồ gề để đi, có thể sẽ bị lạc.”
Dù chờ bao lâu đi nữa, tôi cũng chờ.
Chỉ là, anh đừng đi xa quá, tôi sợ mình không theo kịp.
Cuối cùng nam thần cũng quay lại nhìn cậu.
Một lúc sau, anh đóng notebook, nhắm hai mắt lại thở phào một hơi.
Trời đêm yên tĩnh, nam thần nhíu mi không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt thấm mấy phần nghiêm nghị.
Boss tự có đường đi riêng cho riêng mình, cậu chỉ là người qua đường đâu có can thiệp được nhiều. Vậy có gì là không thể đâu.
Cậu lấy cái kẹp tóc mua lúc nãy từ trong túi ra.
Ở nhà nam thần không quá trau truốt, tóc đã muốn che khuất đôi mắt.
Dùng tư thế không kịp trở tay nhào đến bên người nam thần, đem kẹp tóc con gấu màu cà phê nhắm xuống tóc nam thần.
“Ba”, kẹp xuống.
Nam thần bỗng nhiên mở mắt, khá là bất đắc dĩ nhìn cậu con trai nín cười đang nằm sấp trên người mình.
Cậu ngồi lại ngay ngắn, thủ đoạn nhỏ này của cậu dĩ nhiên không qua nổi mắt nam thần, có chút bất đắc dĩ, trưng ra bộ mặt không biết làm sao.