Lão Đại hưng phấn nhìn sang bên này quan sát bọn cậu, nam thần bất chợt kéo tay cậu làm cậu hơi lảo đảo.
Gạt tóc mái rối bời của cậu lên, cúi xuống hôn ‘ba’ một cái lên trán cậu.
Nam vỗ vỗ đầu cún … A, không phải. Vỗ vỗ đầu cậu, xin lỗi cơ mà cậu sợ phát khiếp lên được đây. Anh câu môi, hài lòng nhìn Lão Đại đang trợn mắt há mỏ:
“Đêm, an, hôn.”
Boss sao anh dám đem ‘hôn ngủ ngon’ ra sử dụng trước giờ vậy chứ!
Lão Đại:
“…”
Cậu thần trí mơ hồ ngồi xuống cạnh Lão Đại, gã u oán lắc lắc vai cậu:
“Các người tương thân tương ái từ lâu rồi còn gì!”
Cậu liếc xéo gã, lạnh lùng mở miệng giải thích:
“Anh ấy chỉ coi tớ là em trai thôi.”
Lão Đại không e dè văng tục, nói:
“Vậy chắc chắn anh ta mắc bệnh ‘luyến đệ cuồng’!”
“…”
Trầm mặc, lại trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Lão Đại vứt đề tài không rõ ràng này đi, đổi đề tài khác:
“Vậy chuyện công ty anh ta thế nào? Còn có hi vọng đoạt lại à?”
Cậu sờ sờ cằm:
“Tớ không biết. Từ ngày anh ấy có liên hệ với ba tớ, tớ không còn hỏi tới.”
“Thế cậu không biết xem TV, theo dõi tin tức kinh tế, tài chính là gì hả?”
“Chẳng lẽ tớ không được xem phim hay sao?”
“…”
Lão Đại lắc đầu, nói:
“Cậu quá vô tư rồi.”
Nhức đầu quá đi, quay đầu lại bắt gặp nam thần ở trong bếp nhìn cậu cười trấn an. Chần chừ mở miệng:
“Chắc cũng thuận lợi đi. Mấy hôm nay tâm tình của anh ấy tốt lắm.”
Vẻ mặt Lão Đại thâm trầm:
“Sao tôi lại cảm thấy nguyên nhân là vì cậu nhỉ?”
Đi một vòng, vẫn quay về đề tài ban đầu. Một trận bế tắc.
“Cậu về trước đi, không vị kia nhà cậu lại lo lắng đấy.”
Cậu khụ hai tiếng, thật sự không quen nhìn Lão Đại đỏ mặt.
“Hừ, hắn chính là thích bất ngờ đó.”
Có gan cậu thử ở lại xem!
“Kia, việc này, tôi vẫn nên đi trước đây.”
Tiễn gã ra cửa, cậu yếu ớt nói:
“Lão Đại, cảm ơn.”
Hai má Lão Đại đã muốn phát nhiệt, tiêu sái xoa tóc cậu thành một mớ bù xù:
“Lại nói lời ngốc nghếch rồi. Thành thật thổ lộ đi, sau đó đem anh ta đến cho chị dâu nhà cậu nhìn aha!”