“Ngày hôm nay đã hôn ngủ ngon rồi, giờ còn muốn không?”
Tỉnh tỉnh mê mê lấy 5 ngón tay tung hoành nghịch ngợm trên lưng nam thần:
“Muốn.”
Ánh trăng mờ ảo, màu bạc nhẹ nhàng hoà với đường nét ôn nhu trên mặt nam thần.
Cậu nhếch gò má phải lên, lấy tay chỉ chỉ.
Anh hôn lên má phải, hơi thở phun lên mặt nong nóng.
Cậu thừa cơ đưa luôn má trái.
Anh như cười như không nhìn cậu, hôn xuống một cái thật kêu.
Thuận thế cúi người, rờ hai tai bị che khuất dưới tóc đen của cậu.
Cậu giơ tay lên, nhắm mắt lại vuốt hàng lông mày, sờ vài nếp nhăn dưới khoé mắt anh.
Lần đầu tiên gặp, tim cậu đập bịch bịch bịch như trong truyền thuyết miêu tả, vừa nhanh vừa gấp.
Với một người con trai.
Tiếp đó, yêu con người này, yêu đến bốn năm.
Học được cách trêu anh, học cách không nhìn anh, tình cờ được voi đòi tiên bắt nạt anh.
Cậu không thừa nhận ai yêu trước là hèn mọn, nhưng nhiều lúc thân bất do kỷ [1].
Những lúc cảm thấy nghẹn khuất đều tự nhủ:
Không sao hết, Khang Ngôn à.
Không có ai quy định bạn dùng hết chân tình của bản thân, sẽ đổi về được phần tình cảm tương tự.
Ở hệ Mặt Trời này không có nguỵ biện như vậy.
Chỉ là khi anh đối tốt với cậu, mọi lúc đều ôn ôn nhu nhu làm cậu rất muốn khóc.
Rất yếu đuối, không nên nha.
“Boss Boss, sao tự nhiên tôi thấy mình thật vô dụng vậy nhỉ?”
Nam thần buồn cười vuốt tóc cậu ra sau tai, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con:
“Không phải đâu.”
“Anh cảm thấy Tiểu Ngôn đã làm tốt lắm, rất tốt nữa là đằng khác.”
Thật không?
Cậu hiểu anh đang dung túng mình, dịu dàng nhẹ nhàng từng chút một, cậu lại cứ ngã càng sâu vào vòng tình cảm này.
Nhưng mà …
“Boss, lúc Lão Đại vào nhà anh đã tháo gấu nhỏ ra đúng không?”
“…”
“Còn gọi tôi là bảo bối nữa chứ!”
“…”
Có được khoảng thời gian này bên anh, thật sự rất may mắn.
[1] Thân bất do kỷ: buộc phải làm những việc bản thân không thích/ không muốn.