**** Khai trương hố mới rồi đâyyy
"Rầm." Thẩm Gia Ngôn giậm chân, đèn hành lang nghe tiếng lại run run rẩy rẩy sáng lên.
Ánh đèn dẫn cậu vào ánh sáng, Thẩm Gia Ngôn cảm giác hơi chút không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Điếu thuốc trên tay còn dư lại nửa đoạn, khói xanh lượn lờ hòa với ánh đèn lờ mờ, làm cho khuôn mặt Thẩm Gia Ngôn thoạt nhìn có một chút ý vị bi thương. Trên thực tế cậu cũng thật sự không quá dễ chịu, tỷ như không thể hít thuốc vào miệng, đối với một người nghiện thuốc lá mà nói, chỉ có thể ngửi thấy mùi thật quá hành hạ.
Tàn thuốc tích quá nhiều tự động rơi xuống, Thẩm Gia Ngôn theo thói quen mà đưa điếu thuốc vào trong miệng, tới khóe miệng đột nhiên lại nhớ tới không thể hút, nhất thời vô cùng khó chịu.
"Đệt."
Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai: "Kiêng thuốc kiêng rượu, hai thứ này tuyệt đối không thể đụng vào, cậu nếu muốn nói khỏe mạnh thì tự giác một chút, có trách nhiệm với nó, có chút gánh vác."
Là cậu nên chịu trách nhiệm sao? Thẩm Gia Ngôn hung hăng mà dụi tắt thuốc, nên chịu trách nhiệm là tên khốn Tạ Kế Hiên kia!
Lúc này, đèn lại tắt, Thẩm Gia Ngôn đã không có khí lực giậm chân nữa. Cậu thu dọn hộp thuốc lá xong đứng lên, cái mông ngồi bẩn cũng không vỗ, bởi vì chân tê cứ như vậy khập khiễng đi về phía nhà.
Trong phòng ăn, một nhà ba người Thẩm gia đang ăn cơm, vui vẻ ấm áp, Thẩm Khởi Minh nhìn thấy cậu có chút giật mình: "Sao con lại về?"
Lời này nói, cậu về nhà là chuyện gì ly kỳ lắm ư, đây vốn là nhà cậu, cậu về lúc nào thì về chứ, Thẩm Gia Ngôn có lệ: "Quay phim xong nghỉ."
Trên bàn ăn không có bát của cậu, mẹ kế Dương Mạn Cầm cũng không có ý tứ phản ứng đến cậu. Thẩm Gia Ngôn tự mình cầm bát đũa, từ trong nồi cơm xới cơm, lặng yên ngồi xuống bên bàn cơm, gần đó gắp một đũa ớt xanh xào thịt sợi, ăn không biết vị.
Thẩm Khởi Minh ngồi ở ghế thượng thủ, Dương Mạn Cầm và Thẩm Thừa Vũ ngồi ở hai bên tay ông ta. Phòng ăn Thẩm gia không lớn, nhưng bàn ăn lại rất lớn, là bàn ăn dài nhỏ phong cách châu Âu, gỗ thô màu nâu, trên bàn còn đặt giá nến và bình hoa, trong bình hoa cắm một bó bách hợp tươi mới, bất quá mùi bách hợp thật sự quá gay mũi, đều không thể ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nhớ tới bộ phim thần tượng nào đó mình làm nam n, trong nhà nam chính bá tổng chính là làm như vậy, nghe nói là đạo diễn bắt chước theo mấy bộ phim Âu Mỹ, kiểu dáng của nhà người có tiền trong truyền thuyết.
Thẩm Gia Ngôn ăn hai miếng, nghe Thẩm Thừa Vũ oán hận nói: "Quay phim xong nghỉ thật tốt, tôi còn phải đánh golf, chủ nhật còn có 2 buổi party, bận chết đi được."
Thẩm Gia Ngôn không nói tiếng nào ăn cơm.
Dương Mạn Cầm dùng khăn ăn lau miệng: "Cô bé kia không gọi điện cho con nữa chứ?"
Nhắc tới cái này, Thẩm Thừa Vũ có chút phiền: "Con kéo đen số cô ta rồi, cô ta tạm thời không liên lạc với con được."
"Sau này đừng gặp mặt với cô ta nữa, trong nhà mở cửa hàng vật liệu xây dựng thì có tiền đồ gì, tiểu gia tiểu nghiệp một chút cũng không đại khí, dung mạo cũng không xứng với con." Dương Mạn Cầm thong thả: "Hơn nữa tuổi cũng lớn, phụ nữ á, giống như người mẫu diễn viên ăn cơm thanh xuân, qua 25 tuổi thì không đáng tiền nữa."
Cũng không phải là cải trắng ở chợ, lại còn bàn cân đo đong đếm nữa chứ.
Thẩm Gia Ngôn đứng dậy muốn đi, Dương Mạn Cầm đột nhiên hướng cậu nói: "Con nói có phải không hả Gia Ngôn."
Thẩm Gia Ngôn nhìn khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm nhưng vẫn không che được tuổi tác của Dương Mạn Cầm, sảng khoái nói: "Là đạo lý như vậy."
Dương Mạn Cầm bỗng nhiên trợn mắt, một ngụm khí nghẹn trong ngực, lên không được xuống không xong, khó chịu bà ta muốn chết. Nhưng lại không nói ra lỗi, là tự bà ta đào hố, khó chịu cũng phải nghẹn. Có miệng khó nói, tư vị này hẳn rất không dễ chịu.
Trở về phòng, Thẩm Gia Ngôn quần áo cũng không cởi, nằm liệt trên giường. Trong mơ mơ màng màng, cảm giác bụng đột nhiên nhảy một cái, cậu mở choàng mắt, sợ hãi vuốt ve bụng.
Hẳn không nhanh như vậy đi, một tháng, vẫn là phôi nhỏ thôi mà.
Ba ngày rồi, Thẩm Gia Ngôn luôn cảm thấy không tưởng tượng nổi, chuyện đàn ông mang thai đáng tin sao? Dù sao cậu chưa từng nghe nói, nhưng chuyện lại chân thực phát sinh trên người cậu.
Ba ngày trước, Thẩm Gia Ngôn lúc ở bên ngoài quay phim mấy ngày ăn không nuốt trôi, uống thuốc cũng vô dụng. Quay phim là việc thể lực, mặc dù cậu đóng vai chỉ là vai nhỏ không xếp được số, nhưng không để lỡ được, uống thuốc tây không có tác dụng Thẩm Gia Ngôn liền quyết định thử thuốc bắc, vừa lúc địa phương có một bác sĩ Trung y không tệ.
Phòng khám Trung y kia khá vắng vẻ, ở giữa hai con hẻm, lúc Thẩm Gia Ngôn tìm tới đã chạng vạng rồi, cậu sốt ruột đi tới, nhưng bác sĩ bắt mạch cho cậu lại cứ không buông tay.
"Cậu mang thai rồi." Thẩm Gia Ngôn vẫn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó nghe được câu này, cậu cho rằng mình nghe lầm, trên thực tế, hiện tại cũng không thể nào tin nổi, trong bụng cậu đang mang thai một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng thời gian mang thai mà bác sĩ suy đoán rất trùng hợp, vừa vặn 1 tháng trước, cậu bị tình địch của mình thượng.
Ngày đó cậu tham gia tiệc sinh nhật của ảnh đế Tần cùng công ty, sinh nhật của tiền bối, bọn họ làm hậu bối chỉ cần không có việc gì cũng phải đi tới chúc mừng. Tới tiệc đều là tai to mặt lớn, loại dính tình nghĩa đồng nghiệp như cậu không mấy ai quen biết, Thẩm Gia Ngôn tự vui vẻ uống rượu, rượu cocktail uống rất ngọt, nhưng tác dụng chậm, cậu không đề phòng quát nhiều ở phòng nghỉ ngủ mất, khi tỉnh dậy lại ở trên giường lớn khách sạn, bên cạnh nằm Tạ Kế Hiên.
Tạ Kế Hiên hình như cũng say không nhẹ, anh "Bộp" một tiếng ngã trên đất cũng không tỉnh. Hai người trần truồng, hơn nữa chỗ phía sau của mình đau đớn không thể nói, khỏi cần nói Thẩm Gia Ngôn đều biết xảy ra chuyện gì. Ngủ với tình địch, cho Thẩm Gia Ngôn đả kích không nhẹ, chuyện này nói không rõ ràng được, cũng không cách nào lý luận, lập tức Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể lựa chọn chuồn.
Một tháng này hai người cũng không gặp mặt, Thẩm Gia Ngôn vốn đang từ từ quên đi, nhưng chuyện chẳng những không qua đi lại còn càng nghiêm trọng.
Quá hãm.
Càng nghĩ càng khó chịu, theo buồn nôn đột nhiên xuất hiện trong dạ dày, Thẩm Gia Ngôn đã thành thói quen, vội vàng chạy vào toilet, đối diện bồn cầu ói một trận, nước mắt rào rào dính đầy mặt, ói tới cuối cùng chỉ còn lại vị chua mới xong.
Rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình hỏng bét.
Vừa quay xong bộ phim, Thẩm Gia Ngôn hai ngày này không có việc gì, sáng sớm đã tới công ty. Vừa mới vào cửa, đã nhìn thấy tiểu sư đệ Chu Tầm Chi gần đây đang hot đối diện đi tới, đeo kính râm đi theo người đại diện của hắn sải bước đi ngang qua Thẩm Gia Ngôn, có lẽ là chạy theo lịch trình, một bộ rất bận rộn.
Tốt quá a.
Hiện tại Thẩm Gia Ngôn đã 27 còn chưa có danh khí gì thực sự rất hâm mộ, vô luận bận bao nhiêu cũng ổn hơn là ở nhà, giống như cậu, bộ phim này kết thúc còn chưa biết bộ phim sau ở đâu đây.
Thẩm Gia Ngôn trước đi chào hỏi người đại diện Tôn Cường, sau khi tới thì vồ hụt, nghe nói Tôn Cường ở lầu một lên lớp cho người mới, liền vòng xuống dưới lầu. Thẩm Gia Ngôn lúc vừa vào nghề chính là Tôn Cường dẫn dắt, những năm này người hot đi hết, không hot như cậu thì vẫn đi theo Tôn Cường. Lúc đầu Thẩm Gia Ngôn còn cảm giác mình có chút mất mặt, hiện tại da mặt càng ngày càng dày cũng không cảm thấy gì nữa.
Vốn chuyện này không phải Tôn Cường phụ trách, nhưng hôm nay thật sự quá bận, Tôn Cường liền bị tạm thời kéo tới thế thân.
Thẩm Gia Ngôn sau khi vào cửa nhìn thấy Tôn Hạo Phi cũng ở đây, Tôn Hạo Phi và cậu cùng vào công ty, bất quá Tôn Hạo Phi đi chính là đi theo con đường chương trình hài, hiện tại cũng có chương trình cố định, chen chân tốt hơn cậu nhiều.
"Hai ta lâu lắm không gặp rồi đi, kể từ sau sinh nhật của ảnh đế Tần."
Thẩm Gia Ngôn nghĩ thầm cậu thật là tự vạch áo cho người xem lưng, cậu không tiếp lời, nói: "Cậu đang làm gì?"
Tôn Hạo Phi thưởng thức thân thể tiểu thịt tươi: "Tới truyền thụ kinh nghiệm chứ sao."
Thẩm Gia Ngôn cũng không biết làm sao nghe nhầm hai chữ kinh nghiệm, nước miếng sặc vào trong cổ họng, mãnh liệt ho khan. Tôn Hạo Phi đánh giá cậu, "Cậu gần đây thân thể không tốt sao, làm sao sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt như vậy." Vừa nói ánh mắt ý vị thâm trường: "Không phải túng dục quá độ chứ."
"Tiểu yêu tinh nào hả, coi chừng vắt khô cậu."
Trong đầu Thẩm Gia Ngôn hiện ra khuôn mặt của Tạ Kế Hiên, đối với 3 chữ tiểu yêu tinh, thiếu chút nữa phun ra.
Lại nói cậu thật sự có chút muốn ói, bởi vì cái phản ứng khó có thể mở miệng kia. Thẩm Gia Ngôn thuận khí: "Nói liên thiên gì thế, tôi gần đây đều ở bên ngoài quay phim."
Tôn Hạo Phi không có ý tứ: "Bình thường cũng không thấy cậu sống tốt với ai."
Tôn Cường bên cạnh nói: "Lúc lên chương trình, nếu như không xác định lời nói sẽ làm cho đối phương vui hay không, vậy thì đừng nói, thà rằng không thể hiện cũng không cần không biết tự lượng sức mình can thiệp vào."
"Hôm nay mọi người hình như đều rất khẩn trương." Thẩm Gia Ngôn như có cảm giác.
Tôn Hạo Phi không tưởng tượng nổi: "Cậu thật lạc hậu quá cơ, bác gái quét sân cũng biết hôm nay ông chủ mới nhậm chức, đừng nói cậu một chút cũng không biết nhé."
Thẩm Gia Ngôn thật sự không biết, cậu hơi hơi kinh hãi: "Cấp trên thay người à. Đột ngột như vậy?" Cậu hai hôm nay khó chịu, trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng chuyện mang thai, nào có tâm tư quan tâm bên ngoài. Bất quá cho dù giật mình, cũng không quá để ý, tiểu trong suốt giống như cậu, cấp trên đổi ai cũng giống nhau, không cần nhọc lòng giống như Chu Tầm Chi.
Tôn Hạo Phi tiến tới bên tai cậu, "Thái tử gia kế vị, nghe nói cổ đông lớn đều thay người. Hôm nay sẽ tới tuần tra, nếu không làm sao mọi người đều bận giống như cháy mông vậy, tỏ vẻ trung thành chứ sao."
Trong công ty phe phái rắc rối phức tạp đấu đá Thẩm Gia Ngôn không rõ lắm, mặc dù có nghe, nhưng nói tới, cậu ngay cả thái tử là ai cũng không biết, chỉ biết ông chủ trước kia họ Tạ.
Aizzz, Tạ Tạ Tạ, sao mà âm hồn bất tán.
Thẩm Gia Ngôn kỳ thực có việc muốn hỏi Tôn Hạo Phi, lúc đang do dự mở miệng thế nào, người bên ngoài tới nói tổng tài đã tới, mọi người nhanh chóng đứng lên chuẩn bị tiếp giá.
Thẩm Gia Ngôn và Tôn Hạo Phi chen trong đám người mới nhìn quanh, chỉ chốc lát, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hiên ngang chỉnh tề, hòa âm hỗn hợp giày da giày cao gót, biểu thị sự "Thay đổi triều đại" của Giải trí Tân Nguyên.
Đúng lúc này, thông báo wechat của Thẩm Gia Ngôn vang lên, vừa nhìn người gửi tin, Thẩm Gia Ngôn ngây ngẩn cả người. Cậu cúi đầu suy nghĩ rep lại thế nào, bên kia tổng tài mới đã tiến vào.
"Tạ tổng, đây là máu mới gia nhập của công ty chúng ta năm nay, đều là tiềm lực cực kỳ ưu tú. Đây là người đại diện phụ trách người mới Tôn Cường."
Xoắn xuýt gõ xuống 1 câu, Thẩm Gia Ngôn đang do dự nên gửi đi hay không, đằng trước truyền đến tiếng của tổng tài mới: "Đây đều là người mới sao?"
"Bộp", tay Thẩm Gia Ngôn run lên làm rơi điện thoại, tiếng vang thanh thúy ở trong căn phòng có thể nói là cây kim rơi cũng nghe thấy rõ ràng mà làm người ta run rẩy, ánh mắt phía trước tập trung tới, Thẩm Gia Ngôn vội vàng ngồi xổm xuống làm bộ như nhặt điện thoại, mặc dù cậu thật sự cũng cần nhặt.
Nhưng sau khi ngồi xổm, cậu lại thầm mắng mình quá sợ hãi, trốn cái gì, anh ta còn có thể ăn mày hay sao, mày vừa nãy không làm sai cái gì, thật sự bàn tới, cũng nên là tên khốn trước mặt trốn cậu!
Thẩm Gia Ngôn sụp đổ, ai có thể nói với cậu, Tạ Kế Hiên làm sao thành tổng tài của Tân Nguyên??