**** Từ chương này trở đi tui sẽ đẩy nhanh tốc độ chút, hôm nào không phải đi học tui sẽ đăng 2c, còn không vẫn là 1 chương nhe
Có người đang khóc.
Nghe âm thanh còn là trẻ con.
Tạ phu nhân trong lòng cả kinh, yên lành ở đâu ra trẻ con?
"Trong nhà có trẻ con sao?"
Mọi người trong biệt thự đều ký qua hợp đồng, điều đầu tiên của hợp đồng chính là cấm tiết lộ ra bên ngoài bất kỳ tin tức gì. Nhân vật như Tạ Kế Hiên tuyệt đối nói được làm được, không tuân thủ hợp đồng bọn họ khẳng định không có kết quả tốt. Nhưng đây là mẹ của Tạ Kế Hiên, hỏi bọn họ lại không thể không nói.
Thư ký Hoàng nghe được tiếng khóc của trẻ con cũng là vẻ mặt lơ mơ, Tạ tổng cũng không nói với hắn còn có sự tồn tại của trẻ con, hắn nên giảng hòa thế nào?
Lúc này, bảo mẫu run như cầy sấy nói: "Là, là âm thanh trên TV."
TV? Tạ phu nhân nghe cũng không giống.
Chương trình TV gì, khóc thật như vậy, khóc ý vị như vậy?
Tạ phu nhân ngồi không yên, nghi ngờ trong lòng ở trong tiếng khóc này dần dần phóng đại, hai người này nhất định có chuyện gì giấu bà, bà hôm nay nhất định phải rõ ràng.
Tạ phu nhân đứng dậy chạy lên lầu 2.
Thư ký Hoàng vội vàng theo sau, không cần biết vì sao, hắn cản lại là được, Tạ tổng đã không để cho Tạ phu nhân biết, đó chính là không muốn để cho bà biết.
"Phu nhân. Phu nhân, bà chờ chút."
Lên lầu, Tạ phu nhân đứng ở cửa cầu thang ngừng lại, phân biệt rõ âm thanh là từ đâu vọng lại, nhấc chân đi về phía bên tay phải.
"Phu nhân, Tạ tổng lập tức về rồi, bà đừng kích động, chờ Tạ tổng về hẵng nói."
"Tôi tự mình xem trước không được sao?"
Thư ký Hoàng không dám cứng rắn ngăn, nhưng lại không thể không ngăn: "Bà đừng vội, nhà ở đây rồi lại không thể chạy mất."
Phía sau đi theo bảo mẫu đầu bếp, một người hai người tâm hoảng ý loạn, đều cảm thấy việc lớn không tốt, trong lòng chỉ cầu nguyện Tạ tổng nhanh về.
Tạ phu nhân đâu quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, mấy bước đi tới trước cửa phòng Bảo Bảo. Cách cửa phòng, tiếng khóc của Bảo Bảo rõ ràng từ trong khe cửa truyền tới, bà xác định không thể xác định hơn, bên trong nhất định là có trẻ con.
Thẩm Gia Ngôn bên kia, đang nhìn điện thoại lo lắng. Giờ này Bảo Bảo hẳn là đang uống sữa, sao vẫn chưa có ai tới ôm nhóc đi uống sữa chứ, nhìn dáng vẻ đáng thương khóc lóc, cậu ở đầu điện thoại bên này sắp ngồi không yên.
Bảo Bảo trên giường sơ sinh, cổ họng nhỏ khóc rất được, nghẹn một hơi khóc hết, lại lấy hơi, tiếp tục khóc. Trên thế giới này, ai cũng không đừng nghĩ ngăn cản nhóc uống sữa, không để cho nhóc uống sữa, chính là kẻ thù của nhóc. Nhóc muốn dùng tiếng khóc dọa chết mấy kẻ xấu này!
Thẩm Gia Ngôn không nhìn được, gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, lại không ai nhận. Cậu có dự cảm không tốt, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện hay không.
Cậu đang định lại gọi tới trong nhà, lúc này, cửa truyền đến động tĩnh.
Thư ký Hoàng không đau không ngứa ngăn cản sao có thể ngăn được bước chân của Tạ phu nhân, Tạ phu nhân nhấc tay cầm lấy tay nắm cửa, mắt thấy răng rắc một tiếng là mở, đột nhiên bị người túm lấy tay.
Tạ phu nhân ngẩng đầu nhìn, chính là con trai bà.
Tạ Kế Hiên vội vã chạy tới, còn chưa kịp thở, đã thấy Tạ phu nhân muốn xông vào, anh nhất định phải ngăn lại.
"Mẹ làm gì thế?"
Tạ phu nhân không buông tay: "Con cũng nghe thấy đi, tới giờ con còn muốn giấu mẹ sao?"
Tạ Kế Hiên thờ dài: "Mẹ trước buông tay, chúng ta đi xuống ngồi cẩn thận nói chuyện."
Hai người giằng co, ánh mắt Tạ phu nhân xoay chuyển, buông lỏng tay: "Được rồi, mẹ muốn nghe con giải thích thế nào."
Tạ Kế Hiên thở phào, cũng thả lỏng tay, nhưng trong nháy mắt, tay Tạ phu nhân vặn một cái, đẩy cửa ra, một cái liền nhìn thấy giường sơ sinh dựa vào tường.
Còn có cái bọc nhỏ đang khóc uốn tới ẹo lui tinh lực vô hạn trên giường.
Mọi người đều không nghĩ tới bà có một chiêu như vậy, muốn ngăn đã không kịp, nhất tề sững sờ tại chỗ. Nhóc con bên trong tiếng khóc to rõ, dốc sức chứng minh cảm giác tồn tại của mình, mắt nhìn thấy chính là sự thật, không phải giải thích.
Thẩm Gia Ngôn đầu kia nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân, điện thoại suýt rơi.
"Mẹ có phải hoa mắt hay không, tại sao trong nhà con có trẻ con?"
Tạ phu nhân sợ tới mắt cũng không biết chớp.
Tạ Kế Hiên vừa thấy tình huống bại lộ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới được, anh còn chưa nghĩ ra phải báo cáo với mẹ sự tồn tại của Bảo Bảo thế nào, càng miễn bàn lúc này phải giải thích ra sao.
"Mẹ." Tạ Kế Hiên kéo một cái không kéo được.
Tạ phu nhân đi qua nhìn, ui da, khóc ác quá.
Dáng vẻ đáng thương này, nước mắt khóc ào ào, chân nhỏ tay nhỏ đạp, nhìn khiến người đau lòng. Ai nhìn cũng phải tình mẹ phát tác, đừng nói kiểu phụ nữ trung lão niên thích trẻ con mong ngóng cháu như Tạ phu nhân, không nói hai lời vội vàng bế lên, cũng không truy cứu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước dỗ dành xong rồi nói.
"Ui chà, đừng khóc, đừng khóc."
Nhóc con hít mũi, ngửi thấy hơi thở xa lạ, trong nháy mắt không khóc nữa, khép mắt lại, giả chết.
"......"
Tạ Kế Hiên vội vàng ôm tới, tới cái ôm quen thuộc, ngửi thấy mùi của bá bá, nhóc con lại "sống" dậy, khóc tiếp.
"......"
Tạ Kế Hiên đưa nhóc con cho bảo mẫu, bảo mẫu vội vàng ôm đi uống sữa.
Tạ phu nhân trợn mắt, bà vẫn chưa ôm đủ đâu: "Đi làm gì thế? Nó vẫn khóc đấy."
Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ: "Đói bụng phải uống sữa."
Tạ phu nhân đi theo ra ngoài, nhìn bảo mẫu ôm Bảo Bảo từ cửa hông đi ra, "Cô ta đi đâu thế?"
"Mẹ, mẹ ngồi xuống trước." Tạ Kế Hiên rót cho bà một chén nước. Anh thiên tính vạn tính, không ngờ tới mẹ anh còn giấu chiêu sau. Một lần không được, còn có thể lại tới lần nữa, vì vậy cũng không dặn dò bảo an, cứ như vậy để bà tóm được sơ hở.
Lúc này quá phiền phức.
"Mẹ ngồi xuống rồi, con giải thích đi." Tạ phu nhân cũng rất rối bời, kết quả ngồi xuống hồi lâu, cũng không thấy Tạ Kế Hiên mở miệng, vừa thấy Tạ Kế Hiên đầy mặt khó xử, nghi ngờ trong lòng phóng đại, đột nhiên nhớ tới bảo bối trong miệng Thẩm Gia Ngôn.
"Đó là con của Thẩm Gia Ngôn?" Tuyệt đối là con của Thẩm Gia Ngôn, nếu như là của Tạ Kế Hiên, đã sớm nên nói với bà. Cũng sẽ không khó mở miệng như vậy.
Tạ Kế Hiên còn đang suy nghĩ nói thế nào, nghe mẹ anh mở miệng sợ hết hồn.
Nhìn biểu tình này, không nghĩ tới còn bị bà nói trúng. Tạ phu nhân vẻ mặt khó có thể tin: "Con nói cho mẹ biết là trước khi các con kết hôn có hay là sau khi cưới?"
Tạ Kế Hiên nhất thời nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ anh, nói: "Trước khi cưới." Trước khi kết hôn đã có bảo bối này rồi.
"......"
So với trên đầu đội nón xanh, lúc này hiệp sĩ đổ vỏ vậy mà có thể tiếp nhận, Tạ phu nhân muốn khóc. Đây có phải là cái đạo lý nhìn thấy quá nhiều đồ 10 vạn, lại nhìn thứ mấy vạn đồng nên cảm thấy rẻ?
Trong lòng bà rất loạn, không khỏi nghĩ nếu là con của Tạ Kế Hiên hẳn là tốt, nghĩ tới bộ dáng nhỏ kia của Bảo Bảo, thật là càng nghĩ càng đáng yêu, đáng tiếc bà còn chưa được nhìn mấy cái.
Bà mong đợi nhìn cửa hông, lại ép mình thu hồi tầm mắt, đứng lên, cầm lấy túi muốn đi.
Chuyện này bà không tiện nhiều lời, trong lòng bà không dễ chịu, trong lòng con trai nhất định còn khó chịu hơn bà.
Hiệp sĩ đổ vỏ! Ai có thể nghĩ tới kim cương vương lão ngũ từng phong quang vậy mà làm hiệp sĩ đổ vỏ chứ!
Tạ Kế Hiên cứ như vậy nhìn mẹ anh không nói tiếng nào buồn bực lên xe, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.
......
Có phải có hiểu lầm gì hay không??
Quay đầu lại Thẩm Gia Ngôn gọi điện thoại tới, Tạ Kế Hiên nói sự tình.
Thẩm Gia Ngôn cũng là trăm mối không thể gỡ, vậy mà không hỏi xem đứa nhỏ từ đâu tới sao? Xem ra cũng không giống như biết cái gì, bằng không, người bình thường biết đàn ông sinh con có thể bình tĩnh như vậy?
"Mẹ anh có phải hiểu lầm gì hay không, cho rằng Bảo Bảo là con riêng?"
Chỉ có lý do này có thể giải thích.
Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nhớ tới chút chuyện: "Mẹ anh hai hôm nay kêu Hạ Lãng chụp trộm em, em xem điện thoại của Hạ Lãng, nó gửi video cho mẹ anh, em xem giám sát nói chuyện với Bảo Bảo cũng bị nó quay vào."
"Mẹ anh có phải hiểu lầm Bảo Bảo là con riêng của em hay không?"
Đúng thế, hẳn là như vậy. Tạ Kế Hiên muốn thở ra, nhưng lại không cảm thấy nhẹ nhõm, đã bị phát hiện, anh không thể nào để cho Thẩm Gia Ngôn tiếp tục cõng "tiếng xấu", mà Bảo Bảo cũng là lúc cùng mọi người gặp mặt.
Tạ phu nhân về đến nhà, ăn không ngon, càng ngủ không yên. Tống Mĩ Hân thấy bác cô nàng tâm sự đầy lòng, cũng cảm thấy không nỡ, chịu khó rót chén trà an thần, "Bác, trong lòng bác có chuyện ạ?"
Tạ phu nhân thở dài, sờ sờ đầu cô nàng: "Ăn đồ ăn vặt của cháu đi."
"......"
Cũng không phải heo.
Một lát sau, Tống Mĩ Hân vẫn cảm thấy nên nói chuyện phát sinh hôm nay với bác cô: "Bác, hôm nay dượng tới."
Tạ phu nhân vô lực: "Ông ta nói gì?"
"Ông ấy bảo bác đúng giờ dẫn anh họ đi họp."
Bà vẫn chưa nói chuyện này với Tạ Kế Hiên đâu. Cái con người thối tha Tạ Kính Đông này còn sẽ nghĩ mấy chiêu xấu chỉnh con ruột mình, mặc dù Tạ Kính Đông đã không biết xấu hổ, bà nhưng vẫn cố kỵ cảm thụ của Tạ Kế Hiên.
"Bác biết rồi."
Hôm sau, Thẩm Gia Ngôn về nhà, đúng lúc hai hôm nay đang quay các phần diễn khác, phần của cậu đã quay gần đủ, có thể có thời gian 1-2 ngày lén lười. Lúc này, chỉ cảm thấy vô luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.
Nhóc con một chút không bị ảnh hưởng, nhìn thấy ba ba nhóc về, miễn bàn có bao vui vẻ, tự mình hổn hà hổn hển lật người, phun bong bóng nước miếng muốn ba ba nhóc ôm.
Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc dậy, hiếm lạ hồi lâu. Bảo mẫu nói với cậu, hôm đó khóc rất hăng say, lúc uống sữa cũng rất hăng say, tinh thần rất tốt, dù sao có sữa ăn mọi chuyện đều dễ nói.
Thẩm Gia Ngôn nghe dở khóc dở cười, hôn hôn tay thịt nhỏ của nhóc, lại hôn hôn mặt nhỏ, luyến tiếc đặt xuống.
"Mẹ anh đã biết sự tồn tại của Bảo Bảo, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, nói chuyện rõ ràng đi."
Thẩm Gia Ngôn sớm đã nghĩ kỹ, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, đã không có manh mối, cũng không cần nghĩ giải thích thế nào, nói thẳng là được. Tạ Kế Hiên thâm trầm nhìn cậu: "Em nghĩ xong rồi?"
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, "Đây là cháu bà ấy, người thừa kế của Tạ gia, sẽ không bởi vì là đàn ông sinh mà thay đổi."
"Cần chuẩn bị xong không phải chúng ta, mà là mẹ anh."
Đàn ông sinh con, đối với phụ nữ trung lão niên nặng lề thói cũ, hẳn rất có tính chấn động.
Kỳ thực Thẩm Gia Ngôn cũng rất khẩn trương, ngoại trừ Đỗ Tử Tửu và Tạ Kế Hiên, lại muốn có một người biết đại nam nhân cậu có thể sinh con, mặc kệ Tạ phu nhân nói như thế nào, một bước này đối với cậu mà nói đều rất có áp lực.
Nhưng cái gọi là áp lực chính là động lực, Thẩm Gia Ngôn còn thuộc về loại càng áp càng mạnh. Một ngày mới, cố ý ăn diện cho Bảo Bảo một phen, bọc trong thảm lông lên xe.
Thẩm Gia Ngôn sờ má nhóc con, thở một hơi, đóng cửa xe lại.
Hai người đến Tạ trạch, lại nghe thấy tin Tạ phu nhân tới khách sạn.
Đứng ở cửa phòng bao, Tạ phu nhân lại chậm chạp không động đậy, phía sau cửa chính là người hai đại gia tộc Tạ gia và Đổng gia, đang chờ "thẩm vấn" bà. Bà không phải là không dám đối mặt, mà là cảm thấy mệt tâm.
Đâu nghĩ có người không cho bà cơ hội hòa hoãn, lúc Tạ phu nhân còn đang trầm tư, cửa mở ra.
"Khả Thục, bà đến rồi sao, vào đi." Trong mắt Tạ Kính Đông hiện lên hận ý và trào phúng, trước kia không phải vênh váo tự đắc với ông sao, hận không thể giẫm ông dưới lòng bàn chân, cũng quả thực làm được, hôm nay khí thế cao cao tại thượng kia đi đâu rồi?
Khiến ông có nhà không thể về, người đàn bà này, thật sự hết sức ác độc.
Chờ xem, hôm nay sẽ khiến bà nếm thử chút tư vị khó chịu.