**** Vậy là gần tới cuối thật rồi, chúng ta chỉ còn 2 chương chính văn và 1 phiên ngoại nữa thôi. Các thím muốn hoàn chính văn ngay hôm nay hay vẫn up theo lịch cũ nhỉ?
Sáng sớm, Tạ Kế Hiên ngồi ở bên bàn ăn, sắc mặt cực kỳ lãnh khốc.
Biểu tình nhìn trứng tráng trước mặt hết sức thống hận, cũng không nói chuyện, tư thái quần áo cự tuyệt tiếp xúc với người khác. Thẩm Gia Ngôn đụng đụng anh, "Ăn cơm đi, dưa chuột muối này ngon."
Đỗ Tử Tửu nói: "Cậu ta sao thế?" Trước kia từng thấy Tạ Kế Hiên như vậy, đừng nói không phản ứng Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn đi đâu, ánh mắt cũng đi theo, giống như sợ mất vậy. Hôm nay sao thế, quay đầu lại, Đỗ Tử Tửu vạn phần tò mò.
Thẩm Gia Ngôn lại nghĩ tới chuyện trên giường tối qua, không nhịn được cười. Hôm qua sau khi cậu "quác" một tiếng, Tạ Kế Hiên liền không làm tiếp nữa, hầm hừ túm chăn qua cuộn thành một cục sát rìa ngủ. Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình làm có chút không đúng, dỗ hồi lâu cũng không động tĩnh, sau đó thật sự buồn ngủ, liền đi ngủ.
Kết quả sáng nay dậy vừa nhìn, Tạ đại tổng tài vẫn chưa nguôi giận, lúc này đang làm mình làm mẩy với cậu.
"Chắc không ngủ ngon đấy." Thẩm Gia Ngôn đương nhiên không thể nói ra sự thật Tạ đại tổng tài sợ vịt, sau khi bị cậu "quác" một tiếng, héo xuống, dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi không phải sao.
Đỗ Tử Tửu cười cười: "Vậy sao, lần đầu tiên thấy cậu ta rời giường tức lớn vậy."
Bữa sáng có bánh bao nhân thịt lợn, dưa muối ngon miệng, cháo bí đỏ và sữa đậu nành bánh quẩy, một lát sau, phòng bếp lại bưng lên một chậu xương om tương. Thẩm Gia Ngôn bữa sang ăn khá nhẹ, nhưng lúc này cũng không chịu nổi mùi thơm của xương om tương, gặm một cục.
Cậu mút ngón tay, cầm cho Tạ Kế Hiên một cục nhiều thịt. Theo Trần Phương giới thiệu, tương này phương thức bí truyền độc nhất vô nhị của dân cư ở trấn nhỏ, được hắn không dễ dàng mua về. Tương làm ra, tươi ngon bóng loáng, đều có thể trộn với cơm trắng ăn. Làm xương om tương, đó gọi là đỉnh, hắn ăn gần 1 tháng rồi, vẫn chưa đủ.
Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy ngon, một chậu lớn, chỉ chốc lát đã thấy đáy.
"Xương om tương này, phối với cháo trắng, uống rượu đều cực ngon, tới mức ăn xong vẫn muốn ăn." Trần Phương đắc ý: "Trước tiên để mọi người nếm thử chút ngon, trở về đẩy mạnh tiêu thụ cho tôi, sau này lại mua có thể giảm giá."
Có người nói: "Cậu làm đóng gói chân không đấy, có thể tiêu thụ trên mạng, mọi người mua cũng tiện."
Trần Phương hết sức không đồng ý, "Xương om tương của tôi chỉ chú trọng làm ngay ăn ngay, mới có thể phát huy trăm phần trăm mỹ vị của nó. Đóng túi chân không rồi tới miệng cậu thì không phải vị này nữa. Cậu phải tôn trọng thức ăn hiểu chưa, tôi tình nguyện kiếm ít tiền, cũng không làm sản phẩm kém chất lượng, đây là nguyên tắc."
"Cậu còn rất chú trọng." Mọi người đều cười.
"Đúng thế."
"Ông chủ Tạ, còn cần không?"
Trần Phương vừa hỏi, Thẩm Gia Ngôn cũng quay đầu nhìn, không nghĩ tới, Tạ Kế Hiên vừa nãy còn không ăn, không biết lúc nào đã ăn xong rồi. Khóe miệng lưu lại một chút tương, mặt không biểu tình nói: "Không phải tao ăn."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Lại làm chút chứ."
Ăn sáng xong, mọi người cùng nhau tới trấn trên chơi. Trấn nhỏ không lớn, đi bộ là có thể đi dạo hết, bất quá chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, bên trong bán cái gì cũng có.
Dọc đường nơi này có bán rất nhiều hàng đan thủ công, chất liệu gì cũng có, lớn như ghế dựa vật dụng gia đình, nhỏ như đệm cói nón cói vân vân. Bất quá sẽ không ép buộc chào hàng, muốn mua thì mua, không muốn mua cũng không ép, tiết tấu cuộc sống nơi này khá chậm, người cũng theo đó lười biếng không ít.
Thẩm Gia Ngôn dừng lại ở quầy hàng của một bác, nhìn trúng giỏ mây xinh xắn, bày trong nhà khẳng định rất đẹp. Ông bác có lẽ đã lớn tuổi, đồ bện ra đều cực kỳ xinh xắn, còn rất được hoan nghênh.
Tạ Kế Hiên đứng ở một bên, Thẩm Gia Ngôn hỏi: "Anh thích không?"
"Anh không thích nói chuyện với vịt."
"......"
"Cái này thế nào, có thể đặt ở chìa khóa gì đó." Thẩm Gia Ngôn kéo cổ tay anh, một cái hộp nhỏ lớn cỡ bàn tay: "Anh xem xem sao."
Tạ Kế Hiên miễn cưỡng nhìn một cái, Thẩm Gia Ngôn thấy thái độ anh hòa hoãn không ít, nói: "Thế nào?"
"Quác."
"......"
Vịt ở đâu ra hả giết ăn thịt.
"Có ý gì hả?"
Tạ Kế Hiên lãnh khốc: "Em không phải biết tiếng vịt sao? Không biết ý gì?"
"......"
Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, Tạ đại tổng tài thật sự dễ mang thù mà, thật sự muốn ở trước mặt bạn anh vạch trần anh. Cậu đâu biết tiếng vịt, tiếng Tạ Kế Hiên của cậu còn chưa đạt yêu cầu đây.
Tiếng vịt Thẩm Gia Ngôn không phá giải được, liền mua hết.
Đi dạo một hồi, mọi người liền đi ăn cơm. Trần Phương đề cử một quán, bảo bọn họ phải nếm thử miến tiết vịt trong đó, tiết vịt là tiết vịt thật.
Vừa tới giờ cơm, trong quán vẫn chưa có bao nhiêu người, mọi người ào ào ngồi xuống, bắt đầu gọi thức ăn. Miến tiết vịt là ắt không thể thiếu, Thẩm Gia Ngôn lật menu, "Chỗ này còn có bánh kẹp thịt."
"Anh ăn không?"
"Quác."
"......"
Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi thơm trong quán, lật cũng sắp chảy nước miếng, "Còn có vịt om tương, nhìn đã ngon."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp (*)."
"......"
((*) Đây là 2 câu thơ trong một bài thơ 7 chữ của Tào Thực, dịch nghĩa tạm là "Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?"; ý ông Hiên chỗ này là cùng là vịt mà sao nỡ ăn thịt nhau =))))))
Món ăn rất nhanh đã lên, chủ quán tặng rượu gạo, vịt om tương đã xử lý xong, ngay cả da lẫn thịt cũng quấn tương nồng đậm, nhìn thôi người ta đã thèm.
"Ngon!"
"Quả nhiên không tệ, vịt om tương tôi từng ăn xếp thứ 2 nhà này."
Một đũa hạ xuống, mọi người đều nói ngon, lúc này, bánh kẹp thịt của Thẩm Gia Ngôn cũng đến, cậu gắp cho Tạ Kế Hiên một cái, Tạ Kế Hiên nói: "Là thịt vịt sao?"
"Không phải, thịt heo."
Tạ Kế Hiên gật đầu: "Vậy cũng được, ăn đồng loại của vợ anh thẹn lòng."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, anh đại nhân có đại lượng thì đừng so đo với em nữa, mình ăn cơm thật ngon được không hả?"
"Quác."
"......"
Canh miến tiết vịt quả thực ngon giống Trần Phương nói, Thẩm Gia Ngôn ăn hết hai cái bánh kẹp thịt, còn có chút thèm, lại gặm đầu vịt cay, còn giống những người khác mang theo một ít về, giữ lại uống rượu.
Buổi tối, mọi người cùng tụ tập sưởi lửa trại, trong sân bày một dãy giá BBQ, làm BBQ tự túc, nguyên liệu nấu ăn cũng là có đủ mọi thứ, các loại mùi thơm hỗn hợp, Thẩm Gia Ngôn lại đói bụng.
Nghỉ phép của bọn họ giữa đường bị cắt đứt, lần này coi như bù vào, ở đây cũng rất không tệ, có núi có nước, mấu chốt là có đồ ngon, cái này làm cho người ta rất thỏa mãn.
Công phu của đầu bếp BBQ hạng nhất, quét tượng phải gọi là gọn gàng linh hoạt, nhìn tới Thẩm Gia Ngôn mắt tỏa sáng, "Đẹp trai quá."
Ngô nướng xong mọi người trước tiên ăn ngô, tay Thẩm Gia Ngôn chậm, lúc ăn đã không còn. Cậu đang muốn bảo sư phụ lại nướng thêm, liền thấy Tạ Kế Hiên đi tới, cầm xiên ngô trong tay, bày lên giá nướng.
"Tạ tổng tự mình ra tay à."
"Em muốn ăn không?"
Thẩm Gia Ngôn gật đầu, cái này cậu phải hãnh diện chứ, Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ nói: "Chỉ ăn của anh làm, anh biết ngay mà."
"......"
Anh biết cái gì hả.
Lúc quét tương, Tạ Kế Hiên nhúng vào lọ tương liền quăng bàn chải lên, Thẩm Gia Ngôn nhìn đại sư phu nhúng không cần nhìn đã túm được. Tạ Kế Hiên ném lên cũng không nhìn, kết quả bàn chải rơi trên mặt đất.
......
Tạ Kế Hiên nhìn bàn chải rơi trên mặt đất, "Gió lớn quá."
"......"
Ở đâu ra gió hả.
Cuối cùng ngô vẫn nướng xong, Thẩm Gia Ngôn rốt cục có thể ăn vào trong miệng. Cơm nước xong, mọi người quyết định chơi trò chơi, đi bar KTV chơi cũng không thích hợp bằng ở đây chơi. Trần Phương đề nghị một cái, lúc bọn họ lên trấn trên chơi, ven đường có một căn nhà gỗ nhỏ, hắn ở bên trong giấu một bình rượu, ai tìm được thì người đó thắng.
Mọi người rút thăm chia làm hai người 1 tổ, Thẩm Gia Ngôn và Mạnh Vân Tinh một tổ, Tạ Kế Hiên và Đỗ Tử Tửu một tổ, mỗi người 15 phút, không tìm được coi như thua.
Hai người một tổ lên đường, Thẩm Gia Ngôn là tổ thứ 2. Tối nay có trăng sáng, trên đường không tính là quá tối, cầm đèn pin đi tìm không thành vấn đề. Mạnh Vân Tinh ở cùng với nam thần cực kỳ vui vẻ, chặt chẽ theo sát bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, miệng nhỏ nói không ngừng, nói linh cảm gần đây của y với Thẩm Gia Ngôn.
Đi qua trấn sơn phải đi một đường nhỏ, Thẩm Gia Ngôn đi một hồi, luôn cảm thấy phía sau có động tĩnh, nhưng quay đầu lại nhìn lại không có gì. Mạnh Vân Tinh túm lấy tay Thẩm Gia Ngôn, "Sẽ không có ma chứ."
Chỉ nghe phía sau "răng rắc" một tiếng, tiếng bẻ gãy gì đó.
"Đừng tự mình dọa mình." Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Có thể là mèo gì đó."
Lại đi một hồi, vẫn có động tĩnh, Thẩm Gia Ngôn không nhịn được, định đi xem xem, lúc này, lại nghe có tiếng "Meow".
"Em xem, là mèo đấy."
Mạnh Vân Tinh vừa thấy thật sự là mèo, cũng không sợ nữa, Thẩm Gia Ngôn nói: "Em thích mèo sao?"
Mạnh Vân Tinh gật đầu: "Em rất thích mèo, nhìn thấy là không đi được nữa, còn anh nam thần."
Thẩm Gia Ngôn cười cười, "Anh gần đây thích chó hơn."
Cậu vừa nói, phía sau không kêu meow nữa.
"Gâu."
"......"
Hai người đến nhà gỗ nhỏ, không tìm được liền trở về, sau đó bị Tạ Kế Hiên và Đỗ Tử Tửu tìm được, nhận được một phần sườn om tỏi tương nghiên cứu chế tạo độc nhất vô nhị của Trần Phương.
Hôm sau lên đường về nhà, xương sườn om tương đựng trong thùng nhỏ màu đỏ, bởi vì tương mặn, lại là ướp gần đây không sợ hỏng, liền không đặt trong thùng giữ ấm. Dọc đường đi Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi, bụng vừa ăn no đã đói.
Hai người mang theo không ít đặc sản địa phương, cộng thêm đồ ra nước ngoài mua về, về công ty phát xuống cho mọi người. Về đến nhà, Tạ phu nhân đang ôm Bảo Bảo, Bảo Bảo thấy bọn họ về, cao hứng mà khua tay múa chân, núm vú cao su cũng không cần nữa, duỗi tay nhỏ muốn ôm ôm với bọn họ.
Tạ Kế Hiên ôm lấy, ở trong ngực lắc lắc, "Mập rồi."
Tạ phu nhân bất mãn: "Đó gọi là phát triển thân thể, không gọi là mập được chứ."
Bà nội ruột thật sự không chịu được người khác nói cháu mình một chút không tốt, cho dù là con trai cũng không được.
Xương sườn từ trang trại mang về bữa trưa liền lên bàn, đáng thương khoang miệng Tạ phu nhân loét, chưa ăn hai miếng đã đau không ăn được. Những người khác ăn một chút, còn lại một ít bị Tạ Kế Hiên đặt vào tủ lạnh.
Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn không biết làm sao muốn ăn khuya, ăn xương sườn om tương kia, "Xương sườn vẫn còn chút nhỉ, em ăn hai miếng được không?"
Tạ Kế Hiên dựa vào đầu giường: "Trên trời không có chuyện rơi nhân bánh."
Ám hiệu này đã rất rõ ràng, Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể nói: "Anh muốn thế nào hả?"
Tạ Kế Hiên nghe vậy nằm xuống, nhìn Thẩm Gia Ngôn: "Hôm nay anh mệt, em tự chủ động đi."
"......"