Đây là sao thế?
Thẩm Gia Ngôn tắt máy sấy, nhìn Tạ Kế Hiên khập khiễng lại tiến vào phòng tắm, vào hồi lâu vẫn không thấy ra, cậu rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng nằm ngủ mất.
Chờ lúc sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Tạ Kế Hiên từ phòng tắm đi ra ngoài sợ chết khiếp, liên kết trí nhớ lúc đi ngủ tối qua, có loại ảo giác Tạ Kế Hiên ở phòng tắm cả đêm.
Vành tai Tạ Kế Hiên vẫn đỏ, lúc ngồi trước bàn ăn cơm, Thẩm Gia Ngôn muốn hỏi một chút anh thế nào, nhưng không biết hỏi làm sao, nghĩ chút vẫn là ngậm miệng lại.
Nhóc con vừa uống xong sữa, Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc lắc lư một hồi, cậu buổi chiều nay mới có lịch trình, buổi sáng có thể bồi nhóc con. Lúc này ăn xong sữa, chính là lúc hưng phấn, ở trong ngực Thẩm Gia Ngôn nhảy loạn, tay thịt nhỏ nắm nắm đấm, một tay Thẩm Gia Ngôn là có thể bọc lấy.
Bọc lại cầm tới khóe miệng hôn hôn, nhóc con liền sẽ lộ ra bộ dáng mỉm cười, mở miệng nhỏ không răng ra, vui hớn hở.
Thẩm Gia Ngôn buổi trưa thừa dịp nhóc ngủ, vội vàng lên xe đi, nếu không đợi lát nữa sợ nhóc khóc.
Mạnh Giản Minh đặt riêng cho cậu khóa học giảm cân, nói với cậu mau chóng trong vòng một tháng giảm bụng xuống, Thẩm Gia Ngôn buổi chiều sảng khoái ra một thân mồ hôi, kỳ thực cậu muốn gầy cũng nhanh, đừng nhìn có chỗ có thịt, kỳ thực đều là giả, hơi rèn luyện chút là có thể nhìn thấy thành quả.
Lúc đi tắm lại do dự, hồi sinh nhóc con trên bụng để lại sẹo, vạn nhất nhiều người nhiều mắt nhìn vào, bị người truyền đi lời không hay làm sao đây. Nhưng không thể không tắm, Đổng Hạ Lãng thấy cậu không muốn vào tắm, không biết nghĩ đến cái gì, mặt nhỏ đỏ lên, nói: "Trong phòng Tạ tổng cũng có phòng tắm, anh Thẩm anh nếu không tới tắm đi."
Thẩm Gia Ngôn tâm động, nhưng có chút do dự. Tạ Kế Hiên sáng nay không làm sao nói chuyện với cậu, khả năng hôm qua sấy tóc không thoải mái, giận cậu rồi? Hơn nữa, cũng không biết Tạ Kế Hiên có khiết phích gì hay không, mặc dù ở nhà hai người có thể sử dụng một phòng vệ sinh, nhưng có lẽ trong phòng làm việc của mình, có loại ý nghĩ chỉ muốn một mình mình độc chiếm?
Đứng ở cửa phòng làm việc, Thẩm Gia Ngôn có chút hối hận, đang muốn đi, lại thấy thư ký Hoàng tới: "Anh Thẩm, Tạ tổng vừa mới đi, đi họp, anh chờ em đi nói với anh ấy một tiếng."
"Thư ký Hoàng." Thẩm Gia Ngôn vội vàng gọi hắn lại, người ta đang họp, cậu cũng không muốn quấy rầy, "Tôi không có việc gì, cậu đừng đi."
Thư ký Hoàng giống như không nghe thấy cậu nói, vèo vèo chạy xa.
......
Thẩm Gia Ngôn còn tưởng rằng phải đợi rất lâu, không nghĩ tới chỉ chốc lát Tạ Kế Hiên đã trở lại. Cậu có chút lo lắng hỏi: "Không phải đang họp sao không quan trọng hả?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Đã họp xong rồi."
"......" Không phải vừa bắt đầu sao?
Trong phòng họp, quản lý cấp cao đầy phòng đang ở trong trạng thái chờ, xa xôi vô vọng chờ tổng tài trở về.
Thẩm Gia Ngôn cầm lấy quần áo, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có thể mượn phòng tắm chút không?" Cậu sợ Tạ Kế Hiên hiểu lầm cậu là cố ý tới chực phòng tắm, nhanh chóng giải thích: "Tôi sợ người khác nhìn thấy sẹo trên bụng gây ra hiểu lầm sẽ không hay."
Tạ Kế Hiên quét bụng cậu một cái, "Tôi đi xả nước."
Thẩm Gia Ngôn đâu dám để anh chăm sóc chứ, "Tôi tắm xối là được."
"Ở trong phòng tắm của tôi nhất định phải tắm ngâm." Tạ Kế Hiên nghiêm túc nói.
"......"
Giống như điểm du lịch cưỡng ép mua đồ gì đó.
Rèn luyện xong tắm ngâm thật sự rất thư giãn, Thẩm Gia Ngôn đi vào cũng không muốn ra nữa, bồn tắm của Tạ Kế Hiên còn kèm theo massage, ngâm đều sắp ngủ mất. Lúc Thẩm Gia Ngôn đi ra đã thay xong quần áo, trong phòng làm việc đột nhiên nhiều hơn một xe toa ăn, bên trên đặt bánh ngọt và trà trái cây, salad trái cây.
Thẩm Gia Ngôn nghĩ Tạ Kế Hiên có lẽ muốn uống trà chiều, đang muốn rời đi, lại nghe Tạ Kế Hiên nói: "Ăn đi."
Cư nhiên là cho cậu sao, Thẩm Gia Ngôn dở khóc dở cười, nhưng cậu vừa tập luyện xong, đối với một người bụng rỗng mà nói, đây quả thực là hành hạ! Thẩm Gia Ngôn nuốt nước miếng: "Hay là Tạ tổng anh tự giữ lại ăn đi."
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu, "Ở trong phòng làm việc của tôi, nhất định phải ăn xong mới có thể đi."
"......"
Đây là cưỡng ép đút ăn kỳ quái gì đó sao?
Thẩm Gia Ngôn ngồi xuống ngoan ngoãn ăn, trà trái cây chua chua ngọt ngọt, cực kỳ dễ uống, Tạ Kế Hiên nói là có tác dụng giảm cân, Thẩm Gia Ngôn không băn khoăn uống hết. Bánh ngọt nghe nói cũng là lượng đường thấp, Thẩm Gia Ngôn chịu đựng không nổi sự hấp dẫn, vừa định ăn, Mạnh Giản Minh tiến vào.
Vừa nhìn thấy bánh ngọt trước mặt cậu, vô cùng đau đớn: "Cậu không phải đang giảm cân sao?"
Thẩm Gia Ngôn phẫn nộ buông xuống, Tạ Kế Hiên nói: "Tôi cho em ấy ăn."
Mạnh Giản Minh: "...... May mà ăn bánh ngọt sẽ không béo lên."
"......"??
Bánh ngọt rốt cuộc vẫn là vào trong miệng Thẩm Gia Ngôn, mặc dù không đường nhưng vẫn có vị ngọt, vào miệng liền tan, có lẽ hai hôm nay ăn kiêng quá ác, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy đây quả thực là chiếc bánh ngọt ngon nhất mà cậu từng ăn.
Mạnh Giản Minh lúc này nói: "Gia Ngôn nhận được lời mời của tổ chế tác《Thần Cổ》, retake《Thần Cổ》do Tương Đông Xương đạo diễn, chính là đạo diễn bộ tác phẩm đầu tiên của Gia Ngôn《Kiếm Huyết Phong Hầu》, hắn đề cử Thẩm Gia Ngôn tới diễn nhân vật nam hai."
Nữ hai nguyên bản đặt thành nam hai, bất quá, vốn tác phẩm này sau đó sau khi thân phận nam nhân của nữ hai bại lộ, liền xem như nam hai. Cũng chính bởi vì thân phận nam nhân bại lộ, khiến cho nhân vật càng thêm đầy đặn, trở thành tác phẩm kinh điển.
Thẩm Gia Ngôn nghe vậy ngừng lại, cậu đối với bộ điện ảnh này không có ý nghĩ gì, không nghĩ tới vẫn có người nghĩ đến cậu.
Tạ Kế Hiên nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, đây là ý tứ chờ Thẩm Gia Ngôn quyết định.
Mạnh Giản Minh nói với Thẩm Gia Ngôn: "Gia Ngôn, cậu cảm thấy thế nào?"
"Em không có ý kiến gì." Đây là lời trong lòng Thẩm Gia Ngôn,《Thần Cổ》cậu đã xem qua, không chỉ một lần, phim thật sự hay, nhưng nghe thấy tin tức retake cậu lại không có cảm giác gì. Vì vậy, lúc tất cả mọi người tranh giành muốn có được, cậu một chút không động đậy.
Cũng không phải bởi vì "bóng ma" năm đó, làm nghệ sĩ, Thẩm Gia Ngôn vẫn rất có tính chuyên nghiệp. Thật sự không có ý nghĩ gì, không có kích động muốn khiêu chiến.
Bất quá, "Ban đầu là đạo diễn Tương Đông Xương khai thác em, anh ấy đối với em có ơn tri ngộ, nếu là lời mời của anh ấy, em cự tuyệt e rằng không tốt lắm." Điều này cũng nói rõ Tương Đông Xương đối với cậu có điều mong đợi, Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình không thể cô phụ.
Mạnh Giản Minh đã sớm nghĩ đến điểm này, cho nên mới tới hỏi ý nghĩ của Thẩm Gia Ngôn, không có tự tiện thay cậu quyết định.
Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới rất nhiều, cậu hiện tại đang hot, loại lựa chọn chương trình này, nói cho cùng bất quá là show, nhân vật đang hot có thể tới tham gia, e rằng đều có ý tứ quyết định nội bộ. Bằng không, ai lại kịch bản đưa tới cửa không diễn, chạy tới làm pháo hôi cho ngươi, e rằng đạo diễn Tương Đông Xương coi trọng cậu.
Điểm này Mạnh Giản Minh rõ ràng hơn cậu.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Em suy nghĩ thật kỹ."
Cậu hiện tại không vội chuyển hình, gót chân còn chưa đứng vững, nhưng có kịch bản tốt, phải nắm lấy cơ hội, nói không chừng có thể ở màn ảnh lớn nổ một phen trời đất. Bộ điện ảnh 《Thần Cổ》này, nam hai đối với cậu mà nói, rất có tính khiêu chiến, là con dao hai lưỡi. "Nữ phụ" nguyên bản thân nam nhi thế nhưng không bị phát giác, có thể thấy được kỹ thuật diễn có bao tốt, cũng bởi vì có một nhóm fan cứng của nhân vật. Cậu nếu như có thể vượt qua, đó chính là đại thành công, nhưng thất bại chính là thất bại triệt để.
Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn sau khi dỗ xong nhóc con, ngồi trên sofa xem TV, lúc đổi kênh vừa vặn nhìn thấy《Kiếm huyết phong hầu》chiếu lại, đã sắp kết thúc. Tập đang phát, vừa lúc diễn đến tiểu Thái tử chết thảm dưới đao quân địch. Thẩm Gia Ngôn nhìn biểu diễn của mình, 25 tuổi, chính là thời điểm huyết khí phương cương, tinh thần thật tốt a.
Có thiếu xót, nhưng kỹ thuật diễn tốt, khí chất tùy ý của tuổi trẻ có thể trùng hợp hoàn mỹ với hình tượng tiểu Thái tử, quá hiếm thấy. Cho dù lại đổi kỹ thuật diễn tốt hơn cậu, cũng không nhất định có thể diễn ra loại cảm giác này, đây chính là cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà. Đây không phải là Thẩm Gia Ngôn đang tự khen, lúc mình ngồi trước màn hình xem phim của mình, giống như đang xem người khác, càng có thể thuần túy phán xét.
Lúc tiểu Thái tử ngã xuống, Thẩm Gia Ngôn khẽ cười, công lực của đạo diễn Tương Đông Xương khá lợi hại, nghe nói một màn này xem khóc không ít người.
"Trời ơi......" Thẩm Gia Ngôn cười, có người lại khóc. Tạ phu nhân đúng giờ đúng giấc ngồi trước TV, đợi《Kiếm huyết phong hầu》phát sóng, lúc thấy tiểu Thái tử đẫm máu an nghỉ, bi thương nước mắt chảy xuống.
"Không xem nữa!" Bà tức giận căm phẫn nói, "Đạo diễn diễn tồi tệ gì không biết, toàn làm linh tinh, để cho tiểu Thái tử đã chết còn gì để xem nữa." Tạ phu nhân giống với một bộ phận người yêu thích nhân vật tiểu Thái tử, lúc tiểu Thái tử chết, không cách nào tiếp nhận, đem tức tối rắc tới trên người đạo diễn.
Bà tạch cái ấn điều khiển, nhưng ngoài ý muốn ấn tạm dừng, màn hình dừng lại ở cảnh hồi ức trước khi tiểu Thái tử chết. Trong đầu tiểu Thái tử hiện lên lễ thưởng hoa, hình ảnh hắn và nữ chính gặp nhau. Một màn kia, hắn bẻ một cành hoa đào, nghiêng người đưa cho nữ chính, trên đường phố, trước mắt bao người, nữ chính bị người hầu của tiểu thư nhà quan đẩy ngã trên mặt đất, đang quẫn bách không nơi dựa vào, nghe thấy âm thanh tiểu Thái tử ngẩng đầu.
Hoa y cẩm phục, khí chất tự nhiên, ngay cả hoa đào kiều diễn cũng chỉ thành phông nền.
Tạ phu nhân nhìn, muốn khóc không khóc được, ài, người này sao lại cứ là Thẩm Gia Ngôn chứ!
Tống Mĩ Hân ở một bên cắn hạt dưa, lúc nhìn thấy điểm mấu chốt, nói với bác gái cách mấy đời bắn đại bác cũng không tới của cô nàng: "Ài, vẫn chưa diễn xong đâu."
Nhìn Tống Mĩ Hân ho tới một đống vỏ hạt dưa, Tạ phu nhân cực kỳ tức giận, "Đừng ăn nữa, cháu giờ mập lắm rồi, Kế Hiên thích gầy." Thẩm Gia Ngôn gầy lắm a, mặc dù có bụng bia, bất quá bà gần đây lên mạng tìm kiếm, bụng bia lại không còn nữa. Minh tinh ngày ngày giống như làm ảo thuật, lúc mập lúc gầy.
Tống Mĩ Hân ngoan ngoãn ngậm miệng không ăn nữa: "Bác à, bác nói chuyện này có thể thành không?" Xem xem khuôn mặt này của Thẩm Gia Ngôn, aizz, hệ số khó khăn của "tam nhi" như cô cũng quá lớn rồi đi.
(tam nhi chính là tiểu tam)
Tạ phu nhân trợn mắt: "Cháu ưỡn thẳng cho bác, còn chưa ra chiến trường đã nửa đường bỏ cuộc, cháu học đại học vô ích sao?"
"......"
Nói thật, đại học không có môn dạy làm tiểu tam như thế nào.
Tống Mĩ Hân hồi bé bị bệnh, người bác họ xa này của cô nàng từng giúp cô, vài hôm trước đột nhiên tìm tới cô, nói muốn cô giúp đỡ.
Bà nói Thẩm Gia Ngôn chỉ là coi trọng tiền của Tạ Kế Hiên, sớm muộn gì cũng phải tách ra, Tống Mĩ Hân nhìn không giống a. Cô xem livestream rồi, cảm thấy rất ân ái.
"Cháu làm thật tốt, chờ bác ẵm cháu trai cho cháu lì xì."
Thẩm Gia Ngôn đứng ở phòng sơ sinh hắt hơi một cái, cũng không biết ai đang nhớ cậu, lúc này, nhóc con uống xong sữa đang ngủ ngon lành, cậu lẳng lặng mà nhìn. Trong đầu nghĩ tới chuyện, nếu như sau này lên hộ khẩu xong, Tạ Kế Hiên muốn ly hôn với cậu, khả năng cậu giành nhóc con có bao nhiêu đây?