*** Chương này dài hết hồn TT_TT
Trong tay hai người không cầm đồ, tay không liền tiến lên, Tạ Hồng Phi ra tay trước, từng chiêu hướng về chỗ yếu hại, Tạ Kế Hiên đâu phải dễ trêu, vừa nhìn đã biết lão luyện, gặp chiêu phá chiêu, không để cho Tạ Hồng Phi chiếm được một chút tiện nghi.
Thẩm Gia Ngôn thấy rõ ràng, đi đứng của Tạ Kế Hiên tốt lắm, một chút cũng không giống từng gãy chân.
Bên ngoài đánh tới kịch liệt. Người Tạ Hồng Phi mang đến bị bảo tiêu của Tạ Kế Hiên chặt chẽ chặn bên ngoài, những người này từng người cầm đồ không có ai tay không tấc sắt, vũ lực trị đối lập rõ ràng. Thẩm Gia Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn sốt ruột, nhịn không được hỏi thư ký Hoàng: "Đánh nhau với tổng tài chính là tổng tài tiền nhiệm sao?"
Thư ký Hoàng gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Bọn họ có thù sao?" Đều họ Tạ, hẳn là có chút quan hệ thân thích đi, tại sao ra tay độc ác như vậy chứ, nhìn tư thế bất chấp này, giống như có thâm cừu đại hận gì vậy. Chẳng lẽ là bởi vì vị trí tổng tài bị cướp cho nên sinh lòng oán hận?
Thư ký Hoàng không nói chuyện, hồi lâu nhỏ giọng nói: "Đâu dừng lại ở thù."
Thẩm Gia Ngôn không hỏi kỹ, luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Lúc này, Tạ Hồng Phi không giành được lợi, cũng không tiếp tục, vội vàng hô ngừng: "Mày sớm đoán được tao muốn đánh mày phải không? Ở đây mai phục chờ tao, quả nhiên là lão hồ ly, con mẹ nó mày tâm nhãn thật là nhiều hơn cả lông trên người mày!" Tạ Hồng Phi trên mặt bị thương, khóe miệng rách, vừa nói đã đau, đã thế còn cậy mạnh, một chút không chịu thua.
(Đm giờ t hiểu rồi =))) nhiều muối là do gen di truyền =))))) đéo phải là đột biến gen =)))))
So với hắn, Tạ Kế Hiên giống như mới là cái người khơi chuyện hơn, toàn thân cũng chỉ là quần áo lộn xộn chút, không chút chật vật. Tạ Kế Hiên lạnh lùng nhìn hắn: "Mày hôm nay chết chắc rồi."
Những lời này từ trong miệng người khác ra có hiềm nghi giở vẻ ta đây, nhưng Tạ Kế Hiên nói như vậy, thì thật sự sẽ khiến người mất mặt. Thẩm Gia Ngôn biết, hôm nay không dạy dỗ Tạ Hồng Phi, Tạ Kế Hiên sẽ không dừng tay.
"Tao muốn xem xem là ai chết chắc." Tạ Hồng Phi cười lạnh, từ sau thắt lưng lấy ra một dao nhỏ gấp, dao tuy nhỏ, nhưng cực kỳ bén nhọn, đủ để bị thương chỗ hiểm. Thẩm Gia Ngôn vừa thấy không tốt, vội vàng mở cửa, "Lên xe!"
"Hóa ra cậu ở đây ha." Mắt Tạ Hồng Phi dài nhỏ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Ngôn: "Tôi vẫn luôn tìm cậu đấy."
Thẩm Gia Ngôn không kịp suy nghĩ Tạ Hồng Phi tại sao biết cậu, lo lắng nhìn Tạ Kế Hiên: "Trong tay hắn có dao, anh đừng khoe mẽ nữa!"
"Yo, còn rất quan tâm nó nha, làm sao, mơ ước của Tạ Kế Hiên trở thành sự thật, chúng mày thật sự ở chung một chỗ?"
Thẩm Gia Ngôn nghe không hiểu hắn đang nói gì, Tạ Kế Hiên nói: "Tôi không sao, cậu đưa gậy cho tôi."
Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa gậy cho anh: "Cảnh sát lát nữa tới ngay, anh vẫn là trước trốn đi."
"Đừng mở cửa xe nữa." Tạ Kế Hiên xem ra là không nghe khuyên nữa, Thẩm Gia Ngôn cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người này lại quấn lấy nhau. Gậy của Tạ Kế Hiên Thẩm Gia Ngôn bình thường nhìn còn rất nhẹ, nhưng lúc này giống như cây gậy sắt, nâng lên còn rất có sức nặng, lập tức một gậy rơi vào trên đùi Tạ Hồng Phi, đánh Tạ Hồng Phi sắc mặt đều thay đổi.
Tạ Kế Hiên thật sự học được một chút công phu, giữa động tác không để cho Tạ Hồng Phi gần người, Thẩm Gia Ngôn nhìn sợ khiếp vía, chỉ sợ mũi dao kia vạch tới trên người Tạ Kế Hiên, nhưng tới lúc xe cảnh sát tới, Tạ Kế Hiên cũng không bị thương một chút.
Vừa thấy xe cảnh sát tới, bảo tiêu của Tạ Kế Hiên giống như là đã thương lượng xong, tập thể ngã xuống, lộ ra vị trí bị đánh thương, từng thần ẩn tiếp nối nhau. Bên này Tạ Kế Hiên một gậy văng Tạ Hồng Phi ra xa, mình tựa vào trên cửa xe, một bộ thể lực chống đỡ hết nổi. Đồn công an nghe nói cướp bóc có mười mấy người, phái vài xe cảnh sát tới đây, hoả tốc vây người lại. Vừa nhìn tình huống hiện trường, trước tiên bắt Tạ Hồng Phi lại. Tạ Kế Hiên biết co biết duỗi, giơ tay đầy máu lên nói: "Cảnh sát, hắn có dao!"
Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dạng đau đớn khó nhịn của anh sợ chết khiếp, nhảy xuống xe đỡ lấy người: "Anh sao vậy? Bị thương ở đâu?"
Tạ Kế Hiên hữu khí vô lực lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, không chết được."
Tạ Hồng Phi chửi lớn: "Mày mẹ nó diễn —" Hắn còn chưa nói hết, bị hai cảnh sát một cước đạp ngã, ấn trên mặt đất, không nói hai lời móc còng tay ra đập lên, lộ ra côn điện trong tay: "Đàng hoàng chút, làm loạn nữa chúng tôi chỉ có thể thi hành biện pháp cưỡng chế!"
Tạ Hồng Phi không cam không nguyện ngậm miệng lại, hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Kế Hiên, sau đó bị nhét vào xe cảnh sát, mang đi.
Tạ Kế Hiên được đưa tới bệnh viện, trước tiên băng bó, dáng vẻ máu chảy đầm đìa nhìn cực kỳ dọa người, kết quả vừa nhìn chỉ là ngón tay rách một chỗ nhỏ, những chỗ khác hoàn hảo không tổn hại gì. Băng bó xong, lại tới đồn công an làm ghi chép. Trong phòng ở đồn công an, Tạ Hồng Phi và thủ hạ của hắn từng người bị khóa trên tấm khí ấm, trải qua xác nhận của mấy gia đình gần đó, xác định là Tạ Hồng Phi đơn phương dẫn đầu gây chuyện, Tạ Kế Hiên chỉ là tự vệ.
Cảnh sát lục soát người Tạ Kế Hiên và bảo tiêu, cũng quả thực không tìm được vũ khí, mà trên người mấy người Tạ Hồng Phi thì không giống, vừa côn vừa dao, vừa nhìn chính là có chuẩn bị mà đến, ai người tốt ai người xấu không cần nói cũng biết.
Lúc Tạ Kế Hiên làm xong ghi chép đi ra, Tạ Hồng Phi không nhịn được: "Tao đã gọi điện thoại cho cha rồi, mày không giam được tao đâu!"
Tạ Kế Hiên trên cao nhìn xuống hắn: "Phải không, mày hình như quên mất Tạ gia bây giờ là ai làm chủ rồi!"
Tạ Hồng Phi cắn răng: "Con mẹ nó mày ác độc giống y mẹ mày!"
"Trộm đồ còn tới trách chủ nhân ra tay quá ác, mày không biết xấu hổ giống y mẹ mày."
"ĐMM —"
Tạ Hồng Phi bị kích thích nhảy lên, nhấc chân liền đá tới, Tạ Kế Hiên sao có thể để cho hắn đánh tới, Tạ Hồng Phi bị khóa thời gian rất lâu, tay chân vẫn chưa nhanh nhẹn, không đợi đủ Tạ Kế Hiên, đã bị cảnh sát chế trụ. Tạ Kế Hiên cứ như vậy nhìn hắn bị khóa tay chân, giống như tên hủi bị khóa ở chân tủ, gật đầu nói: "Rất thích hợp với mày."
Thẩm Gia Ngôn lúc đi ra cửa lớn đồn công an, vẫn có thể nghe thấy âm thanh Tạ Hồng Phi gào thét.
Thư ký Hoàng vui vẻ mở cửa xe, Thẩm Gia Ngôn cũng không nhúc nhích, "Tôi tự gọi xe về là được."
Thư ký Hoàng ngậm miệng không dám lên tiếng, thầm nghĩ hỏng rồi, đây là muốn tính sổ a.
Thẩm Gia Ngôn không động đậy, Tạ Kế Hiên cũng đứng bất động: "Muộn thế này cậu một mình gọi xe không an toàn."
"Tạ tổng yên tâm, tài xế taxi chắc chắn sẽ không lừa tôi gãy chân."
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên, không dám nhìn thẳng mắt Thẩm Gia Ngôn, "Tôi làm như vậy là có nguyên nhân."
"Vậy anh nói tôi nghe." Thẩm Gia Ngôn thật sự tức giận, cho dù ai bị lừa mấy tháng cũng sẽ không có tâm tình gì tốt, hôm nay nếu không phải Tạ Hồng Phi làm như vậy, cậu còn không biết mình bị lừa. Tuy nói Tạ Kế Hiên cũng không lừa cậu thế nào, nhưng hành động quá xấu xa, nói không ra lý do có thể làm cho cậu tin phục, không thể tha thứ!
Tạ Kế Hiên thoạt nhìn mắc nạn, chậm chạp không mở miệng, Thẩm Gia Ngôn coi như là nhìn rõ ràng, cái này còn có gì để nói, chính là trò đùa dai đi.
Thẩm Gia Ngôn không nói hai lời lên xe taxi, bỏ rơi Tạ Kế Hiên tại chỗ, hôm sau tới studio vẫn tức giận, nghĩ tới đủ loại quá khứ, mấy tháng nay Tạ Kế Hiên làm bộ làm tịch ở bên cạnh cậu diễn trò thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng bội phục Tạ Kế Hiên, người này rốt cuộc mưu đồ cái gì, liều mạng chống gậy mấy tháng, chỉ muốn lừa cậu, chẳng lẽ là có khuynh hướng chịu ngược?
Nếu nói anh ta tức, cậu cũng tức, nhưng tỉ mỉ nghiên cứu, trong lòng cũng không tức giận lắm.
Khuya về nhà nhìn thấy cả phòng đồ của Tạ Kế Hiên, cũng lười thu dọn, chờ tự anh tới lấy, nhưng ngồi chờ rồi chờ, Tạ Kế Hiên cũng không lộ diện, Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể dọn dẹp chút cho anh, đưa cho thư ký Hoàng. Thư ký Hoàng giống như nhận củ khoai lang phỏng tay, một mặt khóc tang, "Anh Thẩm, Tạ tổng hai hôm nay luôn ngủ ở phòng làm việc."
"Tạ tổng có tiền như vậy, dù gì cũng ngủ được ở khách sạn đi." Thẩm Gia Ngôn không động đậy: "Anh đưa đồ cho anh ấy, cứ nói là bạn cùng phòng của tôi về rồi."
Thẩm Gia Ngôn chủ nhật dưới lời mời của Đỗ Tử Tửu, tham gia một cuộc tụ tập. Thẩm Gia Ngôn vốn không muốn đi, nói tới Đỗ Tử Tửu và Tạ Kế Hiên đều là một bè, người này cư nhiên còn có mặt mũi tới mời cậu tham gia tụ tập gì đấy. Nhưng Đỗ Tử Tửu chính là có loại tinh thần kiên nhẫn, quấy rầy tới Thẩm Gia Ngôn đáp ứng.
Hắn biết Thẩm Gia Ngôn không thể uống rượu, rót một chén nước trái cây, cười nói: "Đây là nước trái cây dinh dưỡng nhập khẩu nước ngoài, đặt biệt cho phụ nữ có thai uống."
"......" Nói tới nhóc con cậu càng tức giận.
Đỗ Tử Tửu thấy mình nói sai, vội vàng nói: "Tức giận không tốt với bảo bảo."
"Ài! Chuyện này đều tại tôi, là tôi chẩn đoán bệnh sai, Kế Hiên vì bảo toàn thanh danh của tôi, chỉ có thể làm bộ chân mình gãy." Đỗ Tử Tửu thở dài: "Cậu ấy là người tốt."
"......" Thẩm Gia Ngôn chỉ thiếu trợn mắt trắng: "Tôi nhìn giống thằng ngu sao?"
Đỗ Tử Tửu cũng không thể nói gì, chân thành nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi xin lỗi cậu. Kế Hiên cậu ta không phải cố ý gạt cậu, cậu ta người này tâm tư quá sâu, có một số việc ngại nói với cậu, chờ cậu ấy ngày nào đó nghĩ rõ ràng, sẽ giải thích rõ với cậu."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Vậy anh ta nói mình không có chỗ ở cũng là lừa tôi?"
"Cái này là thật!" Đỗ Tử Tửu trịnh trọng nói: "Mẹ cậu ta trông chừng tất cả bất động sản của cậu ta, sợ cậu ta kim ốc tàng kiều." Đỗ Tử Tửu không nói là, kỳ thực Tạ Kế Hiên đã mua nhà.
Dù sao cũng không phải đều lừa cậu, mấy ngày nay, Thẩm Gia Ngôn đã không quá tức giận, chỉ muốn biết tại sao. Đường đường tổng tài Tân Nguyên, ăn no không có chuyện làm hay sao mà lừa cậu gãy chân.
《Thập lý hồng nhan》mắt thấy sắp tới giai đoạn cuối rồi, Tân Nguyên mặc dù không xào Cp cho cậu để kiếm nhiệt độ, nhưng sắp xếp cho cậu các loại show giải trí lớn, chỉ cần thu được lượt view cao, toàn bộ thay đổi. Trước kia Thẩm Gia Ngôn vẫn là tiểu trong suốt nhưng không có loại đãi ngộ này, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, mấy show nổi tiếng kia cũng chỉ có loại như Chu Tầm Chi mới có thể tham gia.
Bất quá năm nay Chu Tầm Chi không tham gia được. Cũng không phải là Tân Nguyên bên trong bên khinh, cũng không phải Tạ Kế Hiên chèn ép hắn, trên thực tế, bộ phim hiện tại của Chu Tầm Chi là hắn tự mình lén nhận, không có trong kế hoạch mà Mạnh Giản Minh cho hắn.
Mạnh Giản Minh là muốn từng bước tạo Chu Tầm Chi thành nam chính phim chính kịch, phim thần tượng mặc dù có nhiệt độ rất cao, nhưng nhiệt độ tới nhanh đi cũng nhanh, không lâu bằng con đường phim chính kịch. Nhưng Chu Tầm Chi quyết tâm không nghe lời, còn tự mình xào CP, hoàn toàn không đánh tiếng với Mạnh Giản Minh.
Không nghe lời ở Tân Nguyên là tối kỵ, cũng không có bất kỳ công ty nào cho phép nghệ sĩ làm loạn như vậy. Chu Tầm Chi dựa vào sau lưng mình có chỗ dựa, cũng không sợ Tân Nguyên tạo áp lực cho hắn, nên làm gì thì làm đó, còn ở trên mạng dẫn dắt tiết tấu, các loại tin tức to nhỏ Tân Nguyên chèn ép Chu Tầm Chi lăng xê Thẩm Gia Ngôn ùn ùn, fan hai bên cũng kéo xé không thể chấm dứt, trong lúc nhất thời trên mạng cực kỳ náo nhiệt, quần chúng ăn dưa đều chờ đợi xem bát quái.
Thẩm Gia Ngôn lên mạng xem một vòng, đại thể đều đang bịa đặt cậu được cấp trên bao dưỡng, về phần được ai bao dưỡng, phần lớn chỉ hướng Tạ Kế Hiên. Mặc dù không có chứng cớ xác thực gì, nhưng rất nhiều người bắt được điểm cậu là sau khi Tạ Kế Hiên tới Tân Nguyên mới bắt đầu gặp may, điên cuồng tung túi tẩy não, nói còn rất giống như có chuyện như vậy, nếu như đầu óc không rõ ràng, rất dễ bị dẫn dắt chạy lệch.
Thẩm Gia Ngôn ngược lại không sao cả, chỉ cần không có chứng cớ xác thực, mấy bôi đen thật mà không thật này cũng không thể tạo thành thương tổn thực chất cho cậu, ở thời đại lòng người phù phiếm này, cậu càng tin tưởng dựa vào tác phẩm nói chuyện.
Lúc này, Thôi Chính Khâm chính thức debut, trước khi debut sẽ có một buổi showcase, muốn mời Thẩm Gia Ngôn làm khách quý. Bình thường đều sẽ mời ca sĩ cùng nghề, nhưng Thôi Chính Khâm khăng khăng muốn mời cậu, Thẩm Gia Ngôn ngược lại rất vui, vừa vặn hôm đó showcase, Thẩm Gia Ngôn rảnh rỗi, chuyện này liền quyết định vậy.
Trang web chính thức tung ra tin tức Thẩm Gia Ngôn làm khách quý, CP Khâm Ngôn rất vui vẻ, không ít người lót dép chờ trang web chính thức phát vé vào showcase. 8h tối sau khi bắt đầu, chưa tới 1 phút 1 nghìn vé đã toàn bộ bị cướp sạch, tay chậm không cướp được vé, để ở trên mạng khóc mua vé.
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy fan nhỏ của mình cũng đang khóc mua vé, thậm chí đưa ra giá cao 5 ngàn. Cậu lén lút xin 1 tấm vé với người đại diện của Thôi Chính Khâm, dùng nick clone gõ Ngôi sao lấp lánh, đưa mã số vé nhận được cho hắn.
Trên mạng không ai chịu bán vé, fan nhỏ nhìn thấy vé của cậu cảm động không thôi. Ngôi sao lấp lánh: Hu hu hu hu hu cám ơn!! Thím quả là người tốt!
...... Thẻ người tốt chỉ dùng với trẻ con.
Thẩm Gia Ngôn một mực chờ Tạ Kế Hiên giải thích chút gì với cậu, nhưng đợi rất nhiều ngày, cũng không nhìn thấy Tạ Kế Hiên. Đỗ Tử Tửu nói yêu cầu của Tạ Kế Hiên.
Showcase 5h chiều bắt đầu, lúc Thẩm Gia Ngôn đến Thôi Chính Khâm đang trang điểm.
Thẩm Gia Ngôn đưa hoa cho Thôi Chính Khâm: "Chúc mừng debut!"
Thôi Chính Khâm một tay ôm lấy cậu, rốt cục đợi đến ngày này, đây là mơ ước của bao nhiêu thực tập sinh, y đã hưng phấn 1 tuần, lúc này nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn âm thanh đều run lên: "Cám ơn anh Thẩm, anh Thẩm là ân nhân của em, ngày hôm nay của em đều là anh Thẩm đem đến cho em!"
"Đây đều là vận khí của bản thân cậu, không có bao liên quan tới tôi." Thẩm Gia Ngôn trấn an y: "Biểu hiện thật tốt, tôi biết cậu sau này sẽ hot, cho nên sớm ôm đùi đây."
Thôi Chính Khâm phì một tiếng bật cười, tâm tình dịu đi không ít. Y trang điểm kiểu idol, trang điểm kiểu idol không giống với kiểu trang điểm của diễn viên bọn họ, đậm hơn một chút, chú trọng hiệu quả thị giác hơn, dưới ánh đèn mạnh ở sân khấu, cần trang điểm đậm để tăng thêm cảm giác lập thể của ngũ quan.
Loại trang điểm đậm này khiến cho đôi mắt sâu của Thôi Chính Khâm càng thêm mê người, lúc bị nhìn, thâm tình lại chuyên chú, Thẩm Gia Ngôn đối diện ánh mắt y còn cảm giác bị điện giật. Nghe Thôi Chính Khâm nói: "Đừng nói ôm đùi, anh Thẩm muốn em làm gì cũng được."
Lúc y nói lời này, dựa vào rất gần, fan đều nói y nhìn người như vậy, sẽ làm cho người bị nhìn sinh ra ảo giác yêu đương. Thẩm Gia Ngôn lại tựa hồ như không có cảm giác gì, Thôi Chính Khâm thất vọng thu ánh mắt lại, lặng lẽ thở dài.
Nói đến chân lại làm cho Thẩm Gia Ngôn nghĩ đến Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên không giải đáp nghi ngờ cho cậu, cậu chỉ có thể hỏi người khác.
Ài, Thôi Chính Khâm người ta còn nhỏ hơn cậu đấy, Thẩm Gia Ngôn nghĩ phải mở miệng thế nào: "Tôi gần đây có một vấn đề nghi ngờ, nếu có người không có lý do gì lừa cậu, không liên quan đến lợi ích tương quan, cũng không có những liên quan lợi hại khác, chính là đơn thuần lừa cậu, đó là vì sao?"
Thôi Chính Khâm từ trong gương nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Nam?"
Thẩm Gia Ngôn có chút giật mình, Thôi Chính Khâm này còn có khả năng đoán tương lai sao, cậu còn chưa nói nam hay nữ: "Có liên quan gì sao?"
Thôi Chính Khâm cười nhợt nhạt: "Anh Thẩm, anh khả năng không biết, trên người anh tràn đầy lực hấp dẫn đồng tính."
Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên biết mình là loại thể chất này, sợ hết hồn: "Tôi sao không phát hiện?"
"Bởi vì anh quá trì độn." Thôi Chính Khâm bất đắc dĩ nói: "Bất quá điều này cũng chính là một trong những điểm mị lực mà đồng tính thích anh."
Thẩm Gia Ngôn thật sự không có cảm giác, "Trọng tâm lệch rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Thôi Chính Khâm thở dài: "Anh cũng nói mục đích đối phương lừa anh rất đơn thuần, không phải là vì ích lợi cũng không phải là bởi vì mấy thứ lung tung khác, vậy người này tại sao muốn hao tâm tổn trí lừa anh chứ, nếu như không phải cảm thấy hứng thú với anh, hắn tại sao muốn phí công phu trên người anh?"
"Cảm thấy hứng thú với tôi?" Thẩm Gia Ngôn bắt được điểm mấu chốt, lại do dự: "Cậu không phải muốn nói hắn thích tôi chứ?"
Thôi Chính Khâm khiêu mi: "Hơn nửa là phải."
Thẩm Gia Ngôn ngây ngốc, nói sự thật dọa tới cậu, cậu cho tới bây giờ không nghĩ qua Tạ Kế Hiên sẽ thích cậu, người này không phải có một ánh trăng sáng sao? Hơn nữa, phương thức theo đuổi người của Tạ Kế Hiên cũng quá kỳ lạ đi??
Thẩm Gia Ngôn nhớ tới trước kia, thật sự nghi ngờ lời của Thôi Chính Khâm, nhưng lại không dám hoàn toàn phủ nhận loại khả năng này, mãi cho đến concert kết thúc, vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Thẩm Gia Ngôn hiếm thấy mất ngủ.
Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, lúc 1h sáng hoảng hốt thức dậy, đứng dậy đi rót nước. Lúc này mọi âm thanh đều yên lặng, mọi người đều ngủ, hơn nữa trong tiểu khu này của cậu người già chiếm đa số, buổi tối lại càng an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có. Thẩm Gia Ngôn kỳ thực rất thích loại thời điểm này, có thể an tĩnh suy tư, cậu đứng trên ban công, hứng gió lạnh ban đêm một hồi, lúc nhìn xuống phía dưới, đột nhiên nhìn thấy chỗ dừng xe của Tạ Kế Hiên trước kia, có một đốm đỏ chợt sáng chợt tắt.
Xem ra giống như là ai đó đang hút thuốc lá, cậu ở lầu 3, thấy rõ, lại hơi nhìn kiểu dáng chiếc xe kia, sao lại giống như con xe Audi Tạ Kế Hiên lái?
Người nọ vẫn đang hút thuốc, Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nổi lên kích động, cậu muốn xuống xem xem, ban đêm dường như cũng gia tăng dục vọng thám hiểm của con người, Thẩm Gia Ngôn xỏ giày vào liền đi xuống.
Cậu từ hành lang đi ra ngoài, người kia hình như đứng mệt rồi, ở trên ghế dài ngồi xuống, trời rất lạnh, còn là buổi tối, không lạnh hả.
Thẩm Gia Ngôn đi dép bông, âm thanh bước đi nhỏ, chờ lúc sắp tới bên cạnh, người kia mới phát hiện. Thẩm Gia Ngôn nương theo ánh đèn đường đi xa như vậy, lúc này thấy anh phát hiện, mở đèn pin ra chiếu, không cần nhìn mặt, Thẩm Gia Ngôn cũng biết là ai, "Tạ tổng?" Đúng là thật!
"Anh làm gì ở đây?"
Tạ Kế Hiên che mặt, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không cần thiết, buông tay xuống, mặt không biểu tình nói: "Ngắm trăng."
"......"
Trên trời đen kịt ngay cả sao cũng không có, thật là thời tiết tốt để ngắm trăng.
Hai người không nói chuyện, không khí lúng túng.
Thẩm Gia Ngôn lúc này lạnh đứng không vững, chờ Tạ Kế Hiên mở miệng nói rời đi, chờ hồi lâu cũng không thấy người này lên tiếng, chỉ có thể nói: "Nếu không đi lên ngồi tý đi." Loại lời khách khí này ai cũng có thể nghe ra.
"Được"
"......" Đừng mở miệng là được.
Vào phòng, khí ấm phả vào mặt khiến cho Thẩm Gia Ngôn thoải mái run lên mãi, cậu vội vàng rót hai cốc nước nóng, "Uống nhanh đi, đừng bị cảm."
Tạ Kế Hiên uống một hơi hết, ngồi trên sofa, hai người lại lâm vào trầm mặc. Thẩm Gia Ngôn cũng không cách nào đuổi anh đi, dứt khoát mở TV xem, giảm bớt không khí lúng túng. Sau nửa đêm cũng chỉ có kênh thể thao còn có thể xem, hai người yên lặng không tiếng động xem trận thi đấu bóng đá náo nhiệt, Thẩm Gia Ngôn mắt xem ti vi, trong lòng lại nghĩ tới lời Thôi Chính Khâm.
Cậu không được tự nhiên ho khan một tiếng, tính hướng của cậu vẫn luôn rất rõ ràng, hồi đại học cũng thuận lợi mà gặp gỡ bạn gái, mặc dù còn chưa làm gì đã chia tay, nhưng chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì với đồng tính. Tạ Kế Hiên thật sự thích cậu sao? Thẩm Gia Ngôn không biết, cũng không cách nào mở miệng hỏi.
"Xin lỗi." Lúc Thẩm Gia Ngôn mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên nghe được Tạ Kế Hiên nói như vậy: "Tôi không nên lừa cậu."
Thẩm Gia Ngôn cũng không biết mình nói cái gì, cậu nghe Tạ Kế Hiên nói xong cũng ngủ mất. Hôm sau lúc tỉnh lại, Tạ Kế Hiên đã đi rồi, thư ký Hoàng lái xe ở dưới lầu chờ cậu, thấy cậu một bộ chưa tỉnh ngủ, ân cần nói: "Ngủ không ngon ạ anh Thẩm?"
Thẩm Gia Ngôn nhận lấy sữa đậu nành nóng mà thư ký Hoàng mỗi ngày đưa cho cậu, uống một ngụm sữa đậu nành thơm ngon cả người đều thoải mái.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Sữa đậu nành này là cậu mua hay là công ty chi trả hả?" Trước kia cậu đều cho rằng công ty chi trả, Mạnh Giản Minh vì chăm sóc thân thể cậu làm như vậy, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Hiện tại đột nhiên có ý nghĩ khác.
Thư ký Hoàng từ trong gương chiếu hậu nhìn cậu một cái, cười nói: "Coi như là tôi mua đi."
Hóa ra là thư ký Hoàng mua, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy xấu hổ, bù tiền cho thư ký Hoàng. Thư ký Hoàng vội vàng nói: "Không phải tôi tiêu tiền."
Hắn dừng một chút, bất chấp nói: "Là Tạ tổng phân phó."
Là vì đứa con trong bụng đi. Thẩm Gia Ngôn nghĩ, cũng không nhất định là thích cậu.
"Tạ tổng hôm nay bị cảm." Thư ký Hoàng thấy cậu không có động tĩnh, cẩn thận thử thăm dò.
Nhất định là di chứng "Ngắm trăng" ngày hôm qua, Thẩm Gia Ngôn nói: "Không sao chứ?"
Thư ký Hoàng thở dài: "Nghiêm trọng lắm, Tạ tổng bị bệnh còn không thích uống thuốc tiêm thuốc, hiện tại đang cố gắng chịu đựng." Dứt lời từ trong gương chiếu hậu nhìn Thẩm Gia Ngôn một cái, ý tứ ám hiệu mười phần.
Thẩm Gia Ngôn hừ một tiếng: "Gãy chân xong lại cảm a."
"Ài, chuyện này đều tại tôi, là chủ ý tồi tôi ra, Tạ tổng đều là bị lời của tôi mê hoặc, mới làm như vậy." Thư ký Hoàng thở dài: "Anh ấy là người tốt."
"......"
Thẩm Gia Ngôn giai đoạn trước phần diễn ít, hai hôm nay sắp quay xong, rảnh rỗi. Buổi chiều lúc về công ty, đi ngang qua hiệu thuốc thuận tay mua ít thuốc. Cậu vừa nghĩ tới, Tạ Kế Hiên có thể là bởi vì nhớ con rốt suột, nhưng lại bởi vì lừa cậu không dám lên lầu, cho nên ở dưới lầu xa xa nhìn nhau, còn cảm thấy rất đáng thương.
Có lẽ là bởi vì chính mình cũng cảm động lây, dù sao cũng là người sắp làm cha.
Lên lầu, Đỗ Tử Tửu cũng ở đây, đang châm kim cho Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình ngồi ở chỗ đó, chờ Đỗ Tử Tửu tiêm xong, nghe thấy thư ký Hoàng gõ cửa, ngẩng mắt lên.
"Tạ tổng, Thẩm Gia Ngôn tới."
Thẩm Gia Ngôn vừa đi vào, đã nhìn thấy Tạ Kế Hiên cau mày, vẻ mặt nhẫn nại. Tay trái đỡ trán, tràn đầy không khí nặng nề suy sụp.
Đỗ Tử Tửu nói: "Chịu đựng, mày có thể được!"
"......"
Đỗ Tử Tửu tiêm xong xong, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt kinh ngạc: "Gia Ngôn, cậu tới lúc nào?"
"Vừa tới." Thẩm Gia Ngôn cầm lấy thuốc nói: "Đã tiêm rồi, thuốc này cũng không dùng được nhỉ."
"Dùng được." Đỗ Tử Tửu nói: "Vừa lúc giảm đi tiền thuốc cho Tạ tổng, sau khi tiêm xong, uống thêm chút thuốc, chăm sóc cẩn thận, lập tức là có thể ổn."
Sau khi Đỗ Tử Tửu đi, phòng làm việc chỉ còn lại Thẩm Gia Ngôn và Tạ Kế Hiên. Thẩm Gia Ngôn cũng không muốn ở đây thưởng thức tư vị lúng túng, lúc đang định rời đi, Tạ Kế Hiên nói: "Tôi mua cho bảo bảo quyển truyện mới."
Thẩm Gia Ngôn đi không được mà không đi cũng không xong, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, an vị trên sofa nghe Tạ Kế Hiên đọc truyện. Đọc một chút, Tạ Kế Hiên ngược lại sắp đem chính mình đọc tới ngủ thiếp đi. Thẩm Gia Ngôn thấy anh khó chịu, đứng dậy sờ trán, vẫn có chút nóng.
Thư ký Hoàng đưa người tới trên giường, Thẩm Gia Ngôn nhúng ướt khăn lông, chườm lạnh hạ nhiệt độ cho anh. Dù gì cũng tiêm, Tạ Kế Hiên không khó chịu như vậy nữa, chỉ là chặt chẽ cau mày mãi, mê man ngủ.
Thẩm Gia Ngôn ngồi ở bên giường nhàn rỗi không có chuyện gì lật quyển truyện, đang xem nhập thần, đột nhiên tay bị nắm chặt. Thẩm Gia Ngôn còn tưởng Tạ Kế Hiên tỉnh, vừa nhìn người vẫn nhắm mắt. Cậu gọi một tiếng không có động tĩnh, đang muốn rút tay ra, Tạ Kế Hiên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vẫn sương mù, hướng về phía mu bàn tay Thẩm Gia Ngôn, bẹp một tiếng, hôn một cái.
......
Hôn xong lại ngủ mất, chỉ là tay vẫn nắm chặt ngón tay Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn không dám động, sợ thức tỉnh người, lại hôn bẹp một cái, chỉ có thể mặc cho anh nắm. Chỉ là quyển truyện trong tay hiện tại không đọc nổi nữa, lỗ tai Thẩm Gia Ngôn đỏ lên, cũng không biết nên làm phản ứng gì mới được, Tạ Kế Hiên thật sự không dựa theo mô típ cũ ra bài.
Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới mình nghịch điện thoại tới ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại, phát hiện Tạ Kế Hiên vẫn đang nắm tay cậu. Cậu gọi một tiếng, Tạ Kế Hiên mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy tay hai người, hết sức kinh ngạc: "Tôi sao lại cầm tay cậu?"
"......"
Đây không phải trọng điểm chứ, chẳng lẽ không phải nhanh chóng buông ra sao?
Tạ Kế Hiên cau mày, "Tôi cái gì cũng không nhớ được."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, tay tôi tê rồi."
Tạ Kế Hiên lúc này mới buông tay ra, ngồi dậy uống chút cháo, Thẩm Gia Ngôn cũng ăn cùng chút, ăn cơm xong liền chuẩn bị rời đi, thư ký Hoàng thu dọn toa ăn: "Tạ tổng, anh tự tắm rửa đi ngủ được hả? Nếu vạn nhất ngất, nhớ gọi 120 gọi xe cứu thương."
"......"
Tạ Kế Hiên gật gật đầu, vẻ mặt cô đơn, giống như chó con bi thương.
Thẩm Gia Ngôn đứng ở trước cửa, dùng chìa khóa mở cửa, nói: "Vào đi Tạ tổng."
15 phút trước, Thẩm Gia Ngôn đứng ở trong phòng làm việc tổng tài, đi không được mà không đi cũng không xong, sau khi nói ra "Tạ tổng có muốn về ở không", thấy thư ký Hoàng không biết từ đâu lấy ra hành lý đã đóng gói xong, trong nháy mắt hối hận, nhưng lời nói ra giống như nước hắt ra, nhìn Tạ Kế Hiên đi theo, thật sự không cách nào cự tuyệt.
Cứ như vậy, hai người lại ở với nhau, vẫn là giống như trước kia, nhưng lại không giống. Hiện tại Thẩm Gia Ngôn đã không cách nào nhìn thẳng thân thể Tạ Kế Hiên tắm rửa xong, mặc dù cậu cũng không có ý gì khác, nhưng sau khi biết người này khả năng thích mình, vẫn là rất mất tự nhiên.
Chủ nhật, phần diễn của Thẩm Gia Ngôn xong, tổ phim làm liên hoan cho cậu, chủ yếu diễn viên tới nhiều, ngay cả người bận rộn Trương Thiệu Nhiên cũng tới. Mọi người ăn cơm xong lại đi hát hò, ở trong KTV lại uống, ngoại trừ Thẩm Gia Ngôn, đều có chút uống say.
Phó đạo diễn bận rộn sắp xếp mọi người về nhà, Thẩm Gia Ngôn lúc này đến thời gian ngủ, đều sắp không mở nổi mắt, miễn cưỡng chống đỡ gọi điện thoại, còn chưa bấm, Tạ Kế Hiên đột nhiên gọi tới.
Trong phòng hết sức ồn ào, Thẩm Gia Ngôn ra cửa mới nói: "Tôi đang hát, lập tức về đây."
Tạ Kế Hiên lại hỏi một câu cậu ở đâu, Thẩm Gia Ngôn nói mình ở đó, lúc này, phó đạo diễn kêu cậu hỗ trợ, cậu vội vàng cúp điện thoại đi giúp, sau khi mệt mỏi một vòng, nằm trên ghế sa lon ngủ mất.
Trong phòng mọi người say thì say, ngủ thì ngủ, Trương Thiệu Nhiên coi như tỉnh táo, ngồi ở một bên lật xem điện thoại, một lát sau, cửa phòng mở ra, có người đi tới, Trương Thiệu Nhiên còn tưởng là phó đạo diễn, kết quả vừa ngẩng đầu sợ hết hồn. Cô mặc dù say, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, đây không phải là Tạ Kế Hiên tổng tài Tân Nguyên sao?
Cô giật mình, trong lúc nhất thời không biết làm phản ứng gì, đang nghĩ có nên chào hỏi hay không, đã nhìn thấy Tạ Kế Hiên tìm kiếm, xem ra là đến tìm người, Trương Thiệu Nhiên nghĩ, cũng không biết nữ nhân nào may mắn như vậy, có thể làm cho Tạ Kế Hiên đích thân lâm đại giá tới đón cô nàng về nhà.
Tiếp theo cô nhìn thấy, Tạ Kế Hiên khom lưng bế Thẩm Gia Ngôn lên.
Trong biểu tình há hốc miệng của Trương Thiệu Nhiên, Tạ Kế Hiên bình tĩnh như thường ôm người rời đi, thư ký Hoàng ở cửa đắp áo khoác ngoài lên cho Thẩm Gia Ngôn.
Mẹ nó! Trương Thiệu Nhiên hồi lâu không khép miệng lại được, kích động khó nhịn muốn tung tin sốt dẻo cho đám chị em nghe, nhưng nghĩ đến pho tượng đại Phật Tạ Kế Hiên này, vẫn là khó khăn kìm xuống. Tạ Kế Hiên cô trăm triệu không dám đắc tội, vạn nhất hôm nay chuyện này nếu như truyền đi, cô thật sự chết chắc.
Nhưng mà a a a! Tạ Kế Hiên cư nhiên cua nam minh tinh! Anh ta vậy mà là gay! Đây thật là bí mật động trời a! Truyền đi không biết bao nhiêu cô gái sẽ thương tâm rơi lệ. Thôi vậy, cô coi như làm chuyện tốt, nát tim mình đi.
Không cam lòng.
Một đường đến trên xe Thẩm Gia Ngôn cũng không tỉnh, cứ như vậy đến cửa nhà, lúc mở mắt ra, Thẩm Gia Ngôn còn có chút thẫn thờ, hồi lâu mới nhớ tới, mình không phải ở KTV sao?
Tạ Kế Hiên lại cúi người, Thẩm Gia Ngôn còn đang ngây người vội vàng từ trong xe chui ra, bọc chặt áo khoác ngoài trên người làm bộ cái gì cũng không phát sinh đi lên lầu. Lúc nằm trên giường suy nghĩ Tạ Kế Hiên ôm cậu ra ngoài thế nào, vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, cả người muốn nổi da gà hết lên.
Ông trời phù hộ ngàn vạn đừng để ai nhìn thấy, lúc này, cậu nhưng không sợ cái khác, chỉ là cảm thấy truyền đi cậu một đại nam nhân bị ôm xuống lầu, quá đặc biệt mất thể diện.
Sau khi quay xong《Thập lý hồng nhan》, Mạnh Giản Minh cho Thẩm Gia Ngôn kỳ nghỉ 10 ngày, để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt. Bên kia phim của Chu Tầm Chi cũng quay xong, cùng nữ chính ngày ngày livestream làm phỏng vấn, Tân Nguyên không cho hắn tài nguyên, hắn ngược lại biểu hiện càng thêm tích cực hướng về phía trước, fan nhất thời não bổ hắn trong khốn cảnh mưu sinh thế nào, kéo xé càng thêm dùng sức.
Hiện tại hai phe trên mạng chiến chửi một mảnh, Thẩm Gia Ngôn không thích lên mạng, mấy ngày không lên weibo, tới chỗ Đỗ Tử Tửu làm kiểm tra tỉ mỉ.
Hiện tại sắp 8 tháng rồi, thật là "Bụng bia" phi thường khả quan. Thẩm Gia Ngôn nhìn sợ hết hồn, luôn sợ nhóc con lộn xộn sẽ từ chỗ nào đó chui ra. Trước kia không dám mở miệng hỏi, hiện tại chuyện tới đầu, Thẩm Gia Ngôn phải hỏi một chút con sinh ra thế nào.
Đỗ Tử Tửu nói: "Kỳ thực cậu không phải vụ đàn ông mang thai đầu tiên, trước kia tôi cũng từng nhận loại quần thể đặc thù này, tôi làm cho bọn họ đều là sinh mổ."
Thẩm Gia Ngôn sờ bụng, "Chính là sinh mổ bình thường sao?"
Đỗ Tử Tửu gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu không cần lo lắng, chúng tôi ở quốc tế có một team nhỏ chuyên gia, đã làm nghiên cứu tỉ mỉ, đối với giải phẫu đàn ông sinh con mổ đã cực kỳ thành thục. Trên căn bản không có nguy hiểm gì, cậu có thể an tâm."
Đỗ Tử Tửu nói: "Lặng lẽ nói cho cậu biết, Tạ Kế Hiên vì tuyệt đối bảo đảm an toàn của các cậu, mời toàn bộ team chuyên gia tới, cậu có thể an tâm, nếu như xảy ra chuyện, chúng tôi trước sẽ đảm bảo an toàn của cậu."
Thẩm Gia Ngôn hi vọng bọn họ đều bình an, ở chung nhiều ngày như vậy, máu hòa tan nước, cậu hết sức muốn gặp vật nhỏ không mời mà tới, ở trong bụng cậu mấy tháng này là bộ dạng gì.
Thẩm Gia Ngôn cho mình nghỉ ngơi, một mực không lên mạng search tin tức của cậu, ngày ngày trải qua cuộc sống tươi đẹp ăn ngủ, ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, xem phim ăn đồ ăn vặt, hiện tại toàn bộ thân tâm đều đặt trên người nhóc con, một tháng tiếp theo cậu cũng không định nhận công việc gì, chờ sau khi sinh nhóc con.
Lúc Mạnh Giản Minh gọi điện thoại, Thẩm Gia Ngôn đang ngủ.
"Gia Ngôn, cậu lên mạng tìm kiếm cậu."
Thẩm Gia Ngôn không cần tìm kiếm, trên top tìm kiếm đã có: Thẩm Gia Ngôn, Trương Tam Lỗi.
Cái tên Trương Tam Lỗi này Thẩm Gia Ngôn nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới đây không phải là đạo diễn bộ phim mạng cậu trước kia nhặt Chu Tầm Chi không cần sao? Hai người bọn họ làm sao liên quan?
Cậu mở ra vừa nhìn, ngây ngẩn cả người. Bát quái Big V tin sốt dẻo chỉ tung một tấm ảnh, ảnh chụp chính là ngày đó cậu tới sân golf xây dựng quan hệ với Trương Tam Lỗi. Trong hình, cậu cười ngu không biết đang làm gì, thoạt nhìn quan hệ với Trương Tam Lỗi hình như rất không tệ.
Big V tin sốt dẻo nói, Trương Tam Lỗi đoạn thời gian kia chuẩn bị kế hoạch quay phim chiếu mạng nam chính định chính là Chu Tầm Chi, Thẩm Gia Ngôn lúc này lại lén lút tìm tới Trương Tam Lỗi, ý đồ không cần nghĩ quá rõ ràng.