*** Mai tui hơi bận nên không có nhe, có lẽ ngày kia mới sẽ có
Lúc Thẩm Gia Ngôn vẫn còn đang suy nghĩ, rất nhiều công ty đã thông qua các loại phương thức tìm tới Thẩm Gia Ngôn, có người thậm chí ra điều kiện tốt hơn Tân Nguyên, Thẩm Gia Ngôn không có cho câu trả lời xác định, cậu chọn mấy công ty quản lý nhìn trúng, chuẩn bị nghe ngóng sâu hơn.
Trần Tiếu Tiếu hai hôm nay một mực cản cậu, cản mấy lần, Thẩm Gia Ngôn không tiện tiếp tục trốn không gặp nữa, hẹn chỗ với Trần Tiếu Tiếu.
Cậu buổi sáng chạy một lịch trình, buổi tối còn có một cái, một tuần kế tiếp cũng đều xếp đầy. Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi cơm nước xong, Thẩm Gia Ngôn đang muốn tới chỗ hẹn, bị Mạnh Giản Minh ngăn lại.
Thẩm Gia Ngôn vừa nghe là Tạ Kế Hiên tìm cậu, vô luận như thế nào cũng không muốn đi tới, tìm cớ nói: "Tôi có chứng sợ độ cao, lên tầng cao nhất choáng đầu buồn nôn, phiền anh nói với anh ấy, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy."
Mạnh Giản Minh không ép cậu, trở về truyền lời với Tạ Kế Hiên.
Tạ Kế Hiên nhìn điện thoại di động, một giây hai giây, một phút hai phút, một tiếng cũng không thấy điện thoại có động tĩnh. Đi toilet mang theo điện thoại, uống cafe nhìn điện thoại, ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh xa xa -
Tạ Kế Hiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, đang xuất thần, trong tầm mắt xuất hiện một nam nhân đội mũ khẩu trang, vành nón thấp lộ ra tóc màu nâu, anh sáng nay mới trông thấy. Lúc này đang đứng bên đường vẫy taxi.
Hoàn toàn không có ý tứ gọi điện thoại.
Tạ Kế Hiên cắn răng, siết chặt điện thoại di động xoay người đi xuống lầu, lái xe đuổi theo taxi, một đường theo tới một quán trà sữa, cách 20m từ xa nhìn Thẩm Gia Ngôn xuống xe, vào trong quán, ngồi đối diện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
"Gia Ngôn." Trần Tiếu Tiếu một phen trang phục tỉ mỉ, hoàn toàn khác với hình tượng nữ cường nhân lần đầu tiên gặp mặt, lần này cực kỳ mềm mại đáng yêu.
"Em gọi cho anh sinh tố dâu tây anh thích." Trần Tiếu Tiếu cười nhẹ nhàng: "Còn nhớ chứ, nơi này lúc chúng ta yêu đương thường xuyên đến, anh thích nhất sinh tốt quán này, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới bọn họ bây giờ vẫn bán."
Ý tứ của Trần Tiếu Tiếu, Thẩm Gia Ngôn có thể nói là lòng dạ biết rõ, cậu quả thực thích sinh tố nơi này, nhưng hiện tại cũng không dám ăn, nhóc con trong bụng rất dễ hư, một miếng cũng không để cho cậu ăn thoải mái.
Nhưng lời vẫn là phải nói rõ, Thẩm Gia Ngôn đắn đo: "Anh cảm thấy anh không thích hợp với công ty các em, tâm ý của em anh nhận, các em nhất định có thể tìm được người tốt hơn anh."
Trần Tiếu Tiếu cũng không tiếp lời: "Hẹn hò tốt đẹp trước tiên không bàn chuyện công việc được chứ?"
"...... Vậy nói chuyện gì?" Thẩm Gia Ngôn có chút mông lung.
Trần Tiếu Tiếu vén tóc mái lung tung bên tai, rũ mắt uống trà sữa: "Hai hôm trước sau khi gặp mặt, em cứ nghĩ tới chuyện trước kia, em vẫn chưa quên anh."
Ngừng ngừng ngừng, hai ta hảo tụ hảo tán, thật sự không cần vì chuyện ký hợp đồng làm như vậy, Thẩm Gia Ngôn ứng phó không được nhất chuyện như này, cảm thấy vẫn là gọn gàng dứt khoát nói xong: "Quá khứ cứ để nó qua đi, dù sao anh cũng không nhớ nữa."
Lời này nói đã khá rõ ràng, Trần Tiếu Tiếu ngẩng đầu: "Anh có bạn gái rồi?"
Thẩm Gia Ngôn vì tốc chiến tốc thắng, lựa chọn nói dối: "Đúng vậy."
"Em biết anh đang gạt em, anh căn bản không có bạn gái, em từng điều tra anh."
Thẩm Gia Ngôn trợn mắt: "Em điều tra anh?"
Nhìn ánh mắt chột dạ của Trần Tiếu Tiếu, Thẩm Gia Ngôn nổi giận: "Sao em có thể như vậy?!"
"Em quan tâm anh mới sẽ như vậy." Trần Tiếu Tiếu túm lấy tay Thẩm Gia Ngôn: "Gia Ngôn, em -"
Trần Tiếu Tiếu đang muốn bày tỏ yêu thương, tay nắm chặt lại bị người cưỡng chế tách ra, cho dù cô dùng toàn lực, cũng không ngăn được lực tay lớn của người đến. "Mày!" Trần Tiếu Tiếu ngẩng đầu chợt ngây ngẩn: "Tạ, Tạ tổng?"
Tạ Kế Hiên giống như cái gì cũng chưa phát sinh, ung dung ngồi xuống bên cạnh Thẩm Gia Ngôn đang kinh ngạc ngây người.
"Có gì không thể nói trước mặt bạn trai tôi đây?" Tạ Kế Hiên trầm mặt, một bộ chính cung bắt gian.
Thẩm Gia Ngôn: "??"
Trần Tiếu Tiếu: "??"
Tạ Kế Hiên kể rõ: "Thực không dám giấu, Thẩm Gia Ngôn vẫn luôn thầm mến tôi."
Thẩm Gia Ngôn: Meow meow meow??
Vừa nói mặt Tạ Kế Hiên lộ vẻ bất đắc dĩ: "Thích tới mức vì tôi bước vào giới giải trí, tiến vào Tân Nguyên đều chỉ là vì gần tôi hơn chút, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn tôi một cái, em ấy đã rất thỏa mãn."
Cứu mạnggggg, Tạ tổng ngu rồi.
Thẩm Gia Ngôn mặt lơ mơ, khiếp sợ nhìn Tạ Kế Hiên nói xằng nói bậy.
"Em ấy quá cố chấp, hết thảy đều là bởi vì em ấy quá yêu tôi, em ấy đã làm xong chuẩn bị nếu tôi không bằng lòng thì cô độc sống quãng đời còn lại, không có cách nào, không đành lòng nhìn em ấy đáng thương như vậy, dưới quấn chặt của em ấy, tôi quyết định ở cùng em ấy một quãng thời gian."
(Bơn bớt nha cha nội =)))) Nên nhớ vợ m mới là diễn viên =))))
Giữ chút mặt mũi đê! Tạ tổng!
Trần Tiếu Tiếu không tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Gia Ngôn: "Anh, anh thích Tạ tổng?!"
Thẩm Gia Ngôn chống lại ánh mắt hàn khí bức người của Tạ Kế Hiên, dưới áp lực tầng tầng gật đầu, vì có thể để cho Trần Tiếu Tiếu biết khó mà lui, chỉ có thể làm như vậy.
Tạ Kế Hiên thấy thế ngẩng cằm, ở góc độ Thẩm Gia Ngôn không nhìn thấy, giương lên nụ cười chiến thắng với Trần Tiếu Tiếu.
Sau khi Trần Tiếu Tiếu rời đi, Tạ Kế Hiên thuyết phục mình đè khóe miệng xuống, trì hoãn hai phút, lãnh khốc nói: "Hiện tại mọi người đều biết cậu thích tôi rồi, tôi rất khó xử."
Thẩm Gia Ngôn vội vàng phủ nhận, cũng không dám để cho anh khó xử: "Không có, tôi không thích anh, tôi chỉ là vì đối phó Trần Tiếu Tiếu."
......
Giải thích cẩn thận, Tạ Kế Hiên tựa hồ càng thêm phát cáu, Thẩm Gia Ngôn còn thiếu giơ tay đảm bảo: "Tôi thật sự không thích anh, anh không có ý nghĩa với tôi!"
Tạ Kế Hiên hầm hừ rời đi, Thẩm Gia Ngôn nhìn người này tức tới suýt chút nữa tự mình bốc cháy, nghĩ thầm thật quá khó lấy lòng, cậu đã giải thích như vậy còn muốn thế nào nữa, cũng không thể muốn cậu chỉ thiên họa địa nói, cho dù trên thế giới chỉ còn 2 chúng ta, tôi cũng sẽ không thích anh chứ.
(Đm họ hàng với Hạc béo à =)))) Một thằng tự chết trong biển giấm của mình, một thằng thì tự tức bốc cháy =)))))
Thẩm Gia Ngôn buổi tối chạy xong lịch trình, tới Thịnh Thì Phỉ Bảo, bệnh viện này mặc dù ở nội thành, nhưng lục thụ thành ấm (*), hoàn cảnh khá tốt.
((*) lục thụ thành ấm: sống lâu lên lão làng)
Thẩm Gia Ngôn lấy số, tình huống của cậu đặc biệt, trước đó gọi điện thoại tư vấn qua, hẹn bác sĩ tốt nhất chỗ này, đảm bảo tính tư mật tuyệt đối.
Thẩm Gia Ngôn có chút thấp thỏm, dè dặt nhìn kết quả kiểm tra mà bác sĩ đưa cho cậu, "Tôi, tôi thật sự mang thai sao?"
Bác sĩ gật gật đầu: "Sắp 2 tháng rồi."
Thẩm Gia Ngôn hết sức không tưởng tượng nổi, bác sĩ này cũng quá bình tĩnh rồi đi, đàn ông mang thai sinh con là chuyện rất bình thường không hiếm lạ sao? Cậu đều bị dọa chết rồi.
"Không cần lo lắng, bệnh kỳ quái trên thế giới rất nhiều, cậu như vậy không tính là hiếm lạ, bệnh viện bọn tôi xử lý xử lý qua vài ca rồi." Bác sĩ cười ôn hòa trấn an Thẩm Gia Ngôn: "Bảo bảo rất khỏe mạnh, người cha khác đâu?"
Tạ Kế Hiên sao? Nhớ tới tên đầu sỏ này, Thẩm Gia Ngôn liền cực kỳ hận: "Anh ấy bất lực, có chút tự ti, xấu hổ tới đây."
Bác sĩ đầy mặt kinh ngạc, bất lực còn có thể mang thai? Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Làm 5 năm anh ấy cũng chỉ có chút chất lượng này thôi."
(ý chỗ này là làm 5 năm mới có thai =))))
"Nếu như cậu muốn ở bệnh viện chúng tôi giữ thai......"
Thẩm Gia Ngôn lắc đầu: "Tôi muốn bỏ đi."
Thẩm Gia Ngôn hẹn trước thời gian, tuần này có thể làm, sau khi cậu rời đi, bác sĩ Đỗ Tử Tửu kiểm tra cho cậu ngồi suy nghĩ rất lâu, hắn luôn cảm thấy người này nhìn rất quen mắt hình như gặp ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra nổi. Ài thôi vậy, hắn vẫn là suy nghĩ bán thuốc mỡ trừ sẹo của hắn thế nào.
Tân Nguyên chuyển Thẩm Gia Ngôn tới trong tay Mạnh Giản Minh, làm người đại diện cừ nhất Tân Nguyên, có thể ở trong tay Mạnh Giản Minh, liền có nghĩa là tương lai tươi sáng, Thẩm Gia Ngôn có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Thẩm Gia Ngôn sớm đã có lịch trình, lúc trang điểm nhìn thấy Mạnh Giản Minh mang theo một bạn nhỏ vào khu trò chơi trẻ em, nhóc con lớn 3-4 tuổi, để đầu dưa hấu, mắt vừa to vừa sáng, lóe lên ánh sáng của trẻ con, cực kỳ đáng yêu.
"Đây là bảo bảo của anh?" Thẩm Gia Ngôn vẫnlaf lần đầu tiên nhìn thấy con trai Mạnh Giản Minh, Mạnh Giản Minh gật gật đầu: "Gần đây vị kia trong nhà công việc bận rộn, Tiểu Đông là tôi trông."
Trong tay Tiểu Đông cầm một khối xếp hình Lego, ôm chân Mạnh Giản Minh dè dặt nhìn Thẩm Gia Ngôn.
Mạnh Giản Minh sờ đầu nhóc cười đến ôn nhu: "Đợi lát nữa nhìn thấy chú Tạ đừng quên chào hỏi."
Tiểu Đông gật đầu, rặn từng chữ: "Con thích chú Tạ."
"Ừm, chú Tạ cũng thích con."
Thẩm Gia Ngôn nghĩ chú Tạ hẳn là Tạ Kế Hiên, không nghĩ tới Tạ Kế Hiên còn rất thích trẻ con. Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới nhóc con trong bụng, nhịn không được nghĩ, nếu như Tạ Kế Hiên biết sự tồn tại của nhóc con sẽ làm thế nào? Mặc dù cậu luôn sợ Tạ Kế Hiên biết, nhưng nhìn Tiểu Đông, cậu đột nhiên có ý nghĩ khác.
Ý nghĩ này dao động cậu, thúc đẩy cậu khơi lên dũng khí muốn nói cho Tạ Kế Hiên.
"Tạ tổng, Thẩm Gia Ngôn muốn nói chuyện với ngài một chút."
Tạ Kế Hiên đầu cũng không ngẩng, lãnh khốc cự tuyệt: "Không gặp."
Thư ký giống như vô ý nói: "Cậu ấy thoạt nhìn hình như có chuyện rất quan trọng muốn nói."
Anh giận còn chưa hết đâu!
"Không gặp!"
Lúc Thẩm Gia Ngôn nằm ở trên giường bệnh, sờ bụng thở dài, thầm nghĩ: "Đừng trách cha nha nhóc con, con từ trên trời giáng xuống cũng không nói cho cha một tiếng a, trong lòng cha không tiếp nhận được, người cha khác của con còn không bằng lòng gặp cha, cha cũng là vì tốt cho chúng ta." Cậu tự tiện sinh ra, nói không chừng Tạ Kế Hiên nhất định rất tức giận, một người đàn ông sinh con cho anh, Tạ Kế Hiên phải ghét bỏ chết.
Sau khi tiêm thuốc mê, một khắc kia sắp hôn mê, Thẩm Gia Ngôn nghe thấy bác sĩ hỏi: "Chúng ta có phải từng gặp hay không? Tạ Kế Hiên cậu biết chứ?"
Thẩm Gia Ngôn dư lại kinh sợ ngủ mê man, cái gì cũng không biết nữa. Lúc Đỗ Tử Tửu đang muốn động thủ đột nhiên ngừng lại, "Tôi thật sự từng gặp cậu ấy!"
"Tôi nghĩ chút." Đỗ Tử Tửu vắt hết óc, một hồi lâu mạnh mẽ vỗ tay một cái: "Tụ họp của ảnh đế Tần! Lúc sáng sớm tôi nhìn thấy cậu ấy từ trong phòng Kế Hiên đi ra ngoài, ui da chu choa ma!" Hắn sở dĩ có thể nhớ, là bởi vì thằng cha Tạ Kế Hiên này chưa từng sống tốt với ai, càng đừng nhắc tới lên giường, cho nên hôm đó gặp phải Thẩm Gia Ngôn từ trong phòng đi ra ngoài, hắn đánh giá kỹ lưỡng mấy lần.
Đỗ Tử Tửu kinh hãi: "Dừng lại hết, ai cũng đừng động vào bụng cậu ấy!"
Tạ Kế Hiên lúc này đang bàn chuyện làm ăn, nhận được điện thoại của Đỗ Tử Tửu còn có chút bực mình, "Làm giề? Không có việc gì thì cúp."
"Cúp thì con mày sẽ không còn!!"
Tạ Kế Hiên nhíu mày: "Mày nói cái gì?"
"Lão Tạ à, còn nhớ mày hơn 1 tháng trước đã làm gì không? Người ta tới chỗ tao nạo thai đây này!"
Tạ Kế Hiên dừng hai giây, mạnh mẽ đứng lên, lao ra cửa.
Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình giống như giẫm phải một nắm bông, lại cảm thấy ngủ trong mây, lơ lơ lửng lửng, từ từ mở mắt ra. Đợi một hồi lâu, tầm mắt mới dần dần rõ ràng, Thẩm Gia Ngôn biết, giải phẫu đã làm xong.
Cậu sờ cái bụng, cảm thụ: "Xong việc rồi sao?"
Bên cạnh có một âm thanh trầm thấp nói: "Chưa xong."
"!" Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, ngọ ngoạy ngồi dậy, nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng bên giường, ngược sáng có chút không thấy rõ mặt anh, nhưng đôi mắt đỏ bừng kia đang nhìn cậu, trong mắt tâm tình hỗn loạn, Thẩm Gia Ngôn không phân biệt rõ.
Âm thanh Tạ Kế Hiên có chút khàn: "Sao lại muốn bỏ nó?"
Anh biết rồi, Thẩm Gia Ngôn cúi đầu: "Tôi phải hỏi anh đấy."
"Xin lỗi." Mặc dù cảm giác mình cũng không sai, nhưng Thẩm Gia Ngôn kìm lòng không đậu nói xin lỗi, cậu cảm thấy Tạ Kế Hiên lúc này thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, phỏng chừng khóc vài trận rồi.
"Giữ lại nó." Lông mi Tạ Kế Hiên treo giọt nước lãnh khốc nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
"Lập tức kết hôn."
(Lại phải nói câu này, HAY LẮM BRO =)))))