Tạ Kế Hiên ngã trên giường hồi lâu không động đậy.
Thẩm Gia Ngôn tự cảm thấy một đạp kia cũng không nặng, cũng không cảm thấy mình đá tới chỗ yếu hại cỡ nào. Nhìn Tạ Kế Hiên ngã xuống, cho rằng anh làm bộ, không phản ứng, nhưng mãi không dậy, cũng có chút lo lắng, sẽ không thật sự đá đau đi.
Thẩm Gia Ngôn đá anh một cái, "Ê."
Tạ Kế Hiên không động đậy, nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.
Yếu đuối vậy sao. Thẩm Gia Ngôn đứng dậy bò qua, đẩy: "Đừng giả bộ, em không đá phải anh."
Tạ Kế Hiên ậm ừ: "Đau."
Thẩm Gia Ngôn nghe động tĩnh của anh do dự, "Đau thật à?"
Tạ Kế Hiên gật gật đầu.
"Có muốn đi bệnh viện không?"
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: "Không cần, em giúp anh xoa xoa là được."
"......"
Thẩm Gia Ngôn dứt khoát kéo chăn lại nằm xuống.
Tạ Kế Hiên tức giận: "Em mặc kệ anh?"
Thẩm Gia Ngôn không phản ứng.
"Anh đau chết làm sao đây?"
"Ai làm tâm sinh phúc cho em?"
(Tâm sinh phúc: chỉ chuyện ấy ấy)
"......"
Tức như vậy đủ cho chốc lát không chết được.
"Tạ tổng, tối muộn rồi, anh không ngủ người khác còn ngủ, ta có thể đừng làm ồn không?"
Tạ Kế Hiên hừ một tiếng.
Thẩm Gia Ngôn dỗ anh: "Anh ngày mai không đi làm sao?"
"Chân thứ 3 đều sắp bị vợ đá gãy còn đi làm cái gì."
"......"
"Vậy anh đưa em xem xem."
Tạ Kế Hiên đang muốn ngồi dậy, Thẩm Gia Ngôn nói: "Phiền đưa đèn pin cho em."
"Làm gì?"
"Nhỏ quá em sợ không nhìn thấy."
Sáng hôm sau, Thẩm Gia Ngôn dậy đã hơn 9h, đau lưng xuống giường. Hôm qua mặt mũi Tạ đại tổng tài chịu tổn thương, để chứng minh thân thủ hùng vĩ của mình, dùng tất cả vốn liếng, nếu không phải Thẩm Gia Ngôn đạp cho một cước, e là 9h cũng không tỉnh được.
Tạ phu nhân quả nhiên lại từ trong phòng Bảo Bảo đi ra ngoài, vui rạo rực ôm cháu trai bảo bối, giống như không nhìn thấy Tạ Kế Hiên.
Thật là có cháu trai rồi con trai là bức vẽ người thật gì đó.
Tống Mĩ Hân theo phía sau cầm vú cao su và đồ chơi.
Bảo Bảo hôm nay mặc áo liền quần hà mã nhỏ, trên khuôn mặt đỏ thấu, giống như trái táo nhỏ sắp chín. Thẩm Gia Ngôn yêu thích một hồi, Bảo Bảo không có núm vú cao su gặm, liền gặm ngón tay mình, Thẩm Gia Ngôn lấy ra cho nhóc, hôn hôn, nhóc con cười khanh khách.
"Ui cha bảo bối của bà." Tạ phu nhân luôn là nhìn không đủ.
"Cười lên giống ai đây."
Tống Mĩ Hân nói: "Cháu cảm thấy giống bác đó bác."
Tạ phu nhân hài lòng hất cằm lên, mặt mày hớn hở, "Ài, ai bảo bác là bà nội ruột chứ."
Tống Mỹ Hân nhìn Thẩm Gia Ngôn, vẻ mặt em là bị ép. Thẩm Gia Ngôn cười cười, không nói gì, Tạ phu nhân vui là được, tâm tư người già cậu ít nhiều có thể hiểu chút, thích cháu, hi vọng cháu giống mình, nhân chi thường tình.
"Bảo bối của bà." Tạ phu nhân vui vẻ ôm cháu, xuống lầu ăn cơm, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Kế Hiên cũng ngồi ở bên bàn ăn, nói "Con về lúc nào?"
"......"
"Con vẫn luôn ở nhà......"
"Cháu ngoan bảo bối." Tạ phu nhân không đợi Tạ Kế Hiên, ôm cháu rời đi.
"......"
"Mùi vị bị xem nhẹ không dễ chịu nhỉ." Thẩm Gia Ngôn cười, "Mẹ anh hiện tại chỉ nhìn thấy cháu ngoan bảo bối của bà ấy thôi, đứa con trai anh đây đều sắp lãng quên rồi."
Tạ Kế Hiên nói: "Cách thế hệ thân thiết, em đã sớm dự đoán được kết quả này."
"Ăn cơm xong chúng ta ra ngoài một chuyến." Tạ Kế Hiên để bát đũa xuống, lau miệng, "Đám Trần Phương làm trang trại gia đình, hôm nay khai trương."
"......"
Đại thiếu nhà giàu làm trang trại gì chứ.
Địa chỉ trang trại này của Trần Phương còn rất lệch, mở hướng dẫn ra suýt thì lạc đường. Sau khi vượt qua một đường vách núi dựng đúng, tầm nhìn đột nhiên mở rộng sáng sủa, một mảnh thảo nguyên kéo dài, giống như tiến vào một thế giới khác.
Đám bạn thân của Tạ Kế Hiên đều ở đây, Đỗ Tử Tửu Mạnh Vân Dương, Mạnh Vân Tinh cũng ở đây. Mạnh Vân Tinh vừa nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, mắt cũng liền sáng, cũng không thân với anh trai y, ỳ bên cạnh Thẩm Gia Ngôn nói chuyện.
Thẩm Gia Ngôn coi y là em trai mà thích, cũng vui vẻ dẫn theo y chơi.
Trang trại này của Trần Phương chỗ lệch, nhưng phong cảnh đẹp đẽ, vẫn chưa trải qua khai phá, các loại thực vật động vật hoang dã bảo tồn đầy đủ, tương lai mở ra thị trường, lưu lượng khách tuyệt đối không cần lo. Nhưng vị thiếu gia Trần gia này không có ý định kiếm tiền, làm trang trại này, mục đích chỉ để chơi vui với đám bạn thân. Rảnh rỗi không có gì làm thì lên núi hái nấm, hái quả dại có bao vui thú, có ý nghĩ hơn kiếm tiền.
Đầu bếp phục vụ đều mời xong, tất cả đều đến từ trấn nhỏ dưới chân núi, mỗi người đều rất giỏi. Lúc Thẩm Gia Ngôn đến vừa lúc muốn ăn cơm trưa, nhà bếp từ buổi sáng đã nhóm lửa, ở sân sau lộ thiên bắc nồi sắt lớn hầm canh thịt.
Nơi này còn có vài người Thẩm Gia Ngôn không biết, đều là bạn của Trần Phương, nhìn thấy Tạ Kế Hiên tới, đều đi lên chào hỏi. Thẩm Gia Ngôn bọn họ cũng biết, vị này ở trong giới bọn họ thật sự là nhân vật cực kỳ nổi danh, có thể chinh phục loại người lãnh ngạnh, bất cận nhân tình như Tạ Kế Hiên, quả thực quá trâu.
Không ít người mắt phát sáng muốn học hỏi kinh nghiệm với Thẩm Gia Ngôn, ngại Tạ Kế Hiên ở đây, cũng không dám đi lên.
"Nào, canh thịt ngon lắm đấy."
Trong sân đặt 3 cái bàn, mọi người nhao nhao ngồi xuống, Mạnh Vân Tinh chen bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, cùng Tạ Kế Hiên một trái một phải. "Nam thần, anh gần đây đang làm gì ạ?"
"Vừa du lịch về, gần đây không có việc gì ở nhà nuôi thịt thôi."
Mạnh Vân Tinh nói: "Nếu không anh tới nhà em chơi đi, mẹ em cũng là fan của anh đấy."
Thẩm Gia Ngôn cười, "Em nhồi nhét hả?"
"Không phải." Mạnh Vân Tinh lắc đầu, "Bà ấy tự xem phim mê thôi, còn làm thành viên, đi theo em muốn chữ ký của anh đấy."
Tạ Kế Hiên ngồi ở một bên, nhìn Thẩm Gia Ngôn cầm đũa cho Mạnh Vân Tinh, ngồi không động đậy, một lát sau, đũa của mình vẫn chưa tới vị trí, như cũ kiên trì không ăn. Thẩm Gia Ngôn thấy anh ngây ra, nói: "Sao anh không ăn hả?"
Tạ Kế Hiên ôm cánh tay, "Không có đũa."
"......"
Không mọc tay hả. Thẩm Gia Ngôn cầm đũa cho anh. Tạ Kế Hiên rốt cục có thể ăn được cơm.
Nguyên liệu nấu ăn ở trang trại của Trần Phương toàn là đồ tươi địa phương, mang theo mùi của thiên nhiên, mùi vị khỏe mạnh. Canh thịt ở giữa tỏa ra mùi thơm đậm đà, nghe nói là trong phương pháp chế biến riêng của đầu bếp thêm thảo dược, để cho chất thịt càng thêm tươi ngon, thêm một nhánh hành thơm, trắng đậm xanh tươi, nhìn đã thèm ăn.
Thẩm Gia Ngôn uống một bát, còn có chút thèm, nói: "Em ăn giống như thịt dê, nhưng mềm hơn thịt dê trước kia ăn."
Trần Phương nói: "Là thịt dê núi, từ nhỏ chăn thả trên núi, ngày nào cũng đi, thịt đàn hồi, nhưng rất mềm." Hắn chỉ tay nói: "Trấn trên đi về phía trước, đều là mấy quả đồi, đất phẳng rất nhiều, thích hợp chăn thả. nơi này chất nước tốt, thịt muốn không ngon cũng không được."
Đỗ Tử Tửu nói: "Đây là chỗ tốt Trần Phương năm ngoái phát hiện, đây vốn có thương nhân khai phá muốn ở đây làm bãi nuôi trồng, sắp thành rồi, bị Trần Phương nửa đường cắt đứt."
"Tao đây là thay trời hành đạo, làm nhà máy phế thải nhiều, hỏng thủy thổ tốt chỗ này."
Thẩm Gia Ngôn ban đầu cho rằng, Trần Phương chỉ là chơi đùa chút, nhưng tới vừa nhìn, vị đại thiếu gia này làm khá nghiêm túc. Nhà nghỉ chân vừa nhìn chính là trải qua thiết kế đặc biệt, sát địa khí, nhưng lại có chỗ tài trí của mình. Mấy căn nhà nhỏ 2 tầng có cây cối chắn, bảo vệ riêng tư của mọi người, nhưng lại không tới mức quá mở không náo nhiệt.
Đại viện ăn cơm xây thành tứ hợp viện, hai người ở tứ hợp viện, bạn bè thân thiết chút cũng ở chỗ này, những người khác ở nhà nhỏ 2 tầng phía sau.
Ăn cơm xong, mọi người liền bắt đầu đi dạo xung quanh.
Vốn là cùng đi với những người khác, nhưng sau đó đi tới đi lui liền tản mát. Hai người tới bãi sậy, bên bờ có thuyền nhỏ, hai người mặc áo cứu sinh, chèo thuyền tiến vào trong chơi.
Bãi sậy chỗ này cũng là của Trần Phương, bến cuối có hàng rào chắn, bên trong nuôi rất nhiều vịt ngỗng lớn, chỉ nuôi thả, tự mình tìm chỗ đẻ trứng. Đây cũng là một hạng mục Trần Phương khai phá, du khách có thể lĩnh hội một chút niềm vui thú tự mình nhặt trứng.
Hai người chèo mái chèo, Tạ Kế Hiên ngồi ở phía sau, thuyền mộc nhỏ rẽ mặt nước, ở trong bầy vịt đi xuyên qua. Vịt đầu xanh màu sắc đẹp đẽ, lớn lên cực kỳ đẹp, còn lớn gan, muốn tới mổ bọn họ.
Thẩm Gia Ngôn nhưng một chút cũng không sợ, đang định quyết đấu với mấy con vịt lớn lối này một phen, sau lưng lại bị người ôm lấy.
Tạ Kế Hiên chặt chẽ ôm lấy cậu, ngực có chút thở gấp, Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, "Anh sao thế?"
Tạ Kế Hiên chôn đầu ở cổ cậu, "Say thuyền."
"......"
Du thuyền anh không phải đều biết lái sao, vậy mà say cái thuyền mộc nhỏ này?
"Anh sợ vịt hả?"
(Con rể sợ mẹ hả?)
Tạ Kế Hiên nói: "Không sợ, anh là loại người nhát gan vậy sao? Chỉ là mấy con vịt -"
Anh đang nói, có một con vịt tiến tới gần, lại muốn nhảy lên thuyền, Tạ Kế Hiên nhìn thấy, lập tức không còn âm thanh. Cánh tay siết chặt, chặt chẽ dán vào người Thẩm Gia Ngôn. "Chết tiệt mà thôi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn không nhịn được cười, quơ mái chèo: "Đừng sợ, vi phu bảo vệ anh."
Hai chữ vi phu này thật quá kích thích Tạ Kế Hiên, anh lập tức ưỡn thẳng eo, kết quả đối mắt với con vịt, lại nằm bò xuống.
"......"
Thẩm Gia Ngôn nghẹn cười, chèo thuyền tới bên bờ, nơi này cắm bảng chỉ dẫn, là nơi vịt đẻ trứng. Hai người rốt cục tránh được công kích của bầy vịt, cầm giỏ trúc lên bờ.
Nhặt trứng vịt thật sự là một việc khiến người ta vui vẻ, Thẩm Gia Ngôn có thể ở chỗ này nhặt cả ngày cũng không mệt. Vừa lên bờ không bao xa, đã ở trong bụi cỏ nhặt được hai quả trứng vịt vỏ trắng, hai người nhặt nửa tiếng, giỏ đã đầy.
Trở về để cho đầu bếp làm trứng tráng ăn, Thẩm Gia Ngôn hôm nay GET bí mật nhỏ Tạ Kế Hiên sợ vịt, cực kỳ vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn 1 bát, ngược lại Tạ Kế Hiên bị vịt dọa, thật lâu không trở lại bình thường, đối diện trứng vịt tráng ngây người.
Vùng núi ban đêm cực kỳ an tĩnh, đầy trời đều là sao sáng, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của ngân hà.
Thẩm Gia Ngôn tắm rửa xong nằm trên giường, Tạ Kế Hiên gọi xong điện thoại, lên giường, nhìn xương quai xanh lộ ra của Thẩm Gia Ngôn, nhớ tới ban ngày ở trên thuyền, lúc anh chôn ở cổ Thẩm Gia Ngôn, cảm nhận được hơi thở, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Sau khi tắt đèn, Thẩm Gia Ngôn đang muốn ngủ, thân thể bị người ôm lấy, phía sau Tạ Kế Hiên dựa tới, đè thân thể cậu, muốn làm cái gì không nói cũng biết.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, cho dù không bật đèn, Thẩm Gia Ngôn cũng có thể thấy rõ đường cong bén nhọn khuôn mặt Tạ Kế Hiên. Thoạt nhìn chính là nhân vật không dễ chọc, nhưng người như vậy vậy mà sợ loại sinh vật như con vịt chứ.
Cậu nhớ tới dáng vẻ Tạ Kế Hiên ban ngày hôm nay liền muốn cười, lúc Tạ Kế Hiên hôn xuống, đột nhiên há miệng.
"Quác."
"......"