Thẩm Gia Ngôn không lên tiếng, lẳng lặng xem anh muốn làm gì.
Hành lý của Thẩm Gia Ngôn không tính là nhiều, trong vali toàn là quần áo, mấy thứ đồ trang điểm, những cái khác còn có chút lộn xộn đặt trong túi xách.
Tạ Kế Hiên ngồi dưới đất, đeo mắt kính, nghiên cứu cẩn thận từng ngóc ngách vali, không buông tha một chút dấu vết. Lục xong một vali, lại đặt đúng theo nguyên dạng.
......
Còn biết quét dọn dấu vết!
Tuyệt đối không phải đang làm chuyện tốt.
Lục xong một vali, lại lật vali khác. Quần áo bên trên không có gì đẹp, lật tới phía dưới là áo lót của Thẩm Gia Ngôn. Tạ Kế Hiên cầm lấy một cái quần lót, nhìn hồi lâu, cũng không biết bên trên có gì đẹp hay không.
Nhìn một hồi, kẹp vào trong lưng quần.
......
Mắt mù rồi, Tạ Kế Hiên vừa rồi làm cái gì??
Thẩm Gia Ngôn sợ ngây người, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, yểu thọ mà, Tạ đại tổng tài trộm đồ lót kìa!
Tạ Kế Hiên một chút không cảm thấy việc mình làm có gì không đúng, hài lòng vỗ vỗ, tiếp tục lục.
Anh đeo mắt kính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhiều hơn chút nhu hòa, thoạt nhìn nhãn nhặn, rất cấm dục, trên người còn mặc đồ ngủ cha con đặt làm riêng, một thân vịt vàng nhỏ. Rõ ràng là đẹp trai ghẹo người lại đáng yêu, ai có thể nghĩ tới là tên biến thái trộm đồ lót chứ.
Thẩm Gia Ngôn không nhìn được nữa, "Anh đang làm gì."
Động tác Tạ Kế Hiên ngừng lại, giống như người máy bị kẹt, Thẩm Gia Ngôn đi xuống cầu thang, nhìn anh: "Sao lại lục đồ của em?"
Tạ Kế Hiên từ từ đứng lên, Thẩm Gia Ngôn đang chờ anh giải thích, cũng không tin trộm quần lót còn có lý do chính đáng gì.
Tạ Kế Hiên nói: "Anh đang mộng du."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Mơ tới lục đồ của em gì đó hả?"
"Anh đang mộng du anh sao biết."
"......"
Thẩm Gia Ngôn tức cạn lời: "Vậy anh biết em là ai không?"
Tạ Kế Hiên nói: "Vợ anh."
......
Xem ra mộng du còn có thể khiến cho da mặt trở nên dày. Thẩm Gia Ngôn tức cười: "Ai là vợ anh, em là chồng anh biết chưa?"
Tạ Kế Hiên chẳng ừ chẳng hữ, ánh mắt chớp động: "Mông đau mới là thụ."
............
Sáng sớm mặt trời lên cao, trên giường sơ sinh nho nhỏ, một đôi mắt to lặng lẽ mở ra. Vừa mở mắt, chú ý đầu tiên chính là ngựa nhỏ màu đỏ và vịt nhỏ màu vàng đỉnh đầu, mặc dù trong đầu cũng không biết đây là màu gì, nhưng bị hấp dẫn. Tiếp đó thử lật mình.
Tay nhỏ chân nhỏ đã có sức lực nhất định, có thể chống đỡ thân thể nghiêng người. Theo phát triển của thị lực, từ từ có thể nhìn rõ nhiều đồ hơn.
Lúc mở to mắt tò mò thăm dò thế giới, nhóc nghe thấy tiếng cửa mở.
Có người đi về phía nhóc, không đợi tới gần, đã biết là ai.
Thẩm Gia Ngôn nghe được trên giường có động tĩnh, rầm rì giống như mèo con. Một tay ôm lấy nhóc con, không đợi đối diện tầm mắt, trước tiên mở miệng nhỏ không răng ra cười.
Lúc vừa sinh còn chưa thể thẳng cổ, hiện tại đã có thể không cần đỡ tay nữa. Thẩm Gia Ngôn trước tiên hôn khuôn mặt nhỏ ú thịt, bẹp một tiếng, nhóc con cười càng hăng say.
"Con thơm quá, cho bá bá một miếng."
Thẩm Gia Ngôn há mồm liền muốn cắn, "Áu u" một tiếng, nhóc con đạp, tay nhỏ nắm nắm, cùng bá bá của nhóc chơi quên trời đất. Tạ Kế Hiên ở bên ngoài nghe, một lát sau, nghe thấy động tĩnh bên trong, xoay người đi xuống lầu.
Thẩm Gia Ngôn xem xong Bảo Bảo, xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Tạ Kế Hiên đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm, đang đeo kính đọc báo.
Trước kia đều sẽ chào buổi sáng, hôm nay lại không nghe thấy động tĩnh của Thẩm Gia Ngôn.
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: "Không có gì muốn nói sao?"
Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc: "Tạ tổng anh không mộng du nữa?"
Lỗ tai Tạ Kế Hiên đỏ lên, "Anh mộng du sao?"
"Đúng thế." Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Gọi em là chồng, sinh con cho em."
"......"
Tạ Kế Hiên lắc đầu: "Anh chưa từng nói như vậy."
"Anh không phải không nhớ sao?"
Tạ Kế Hiên rất kiên định: "Suy nghĩ anh kiên định lắm, biết mình nên làm cái gì."
"......"
Biết mình nên trộm đồ lót sao?
Thứ hai, Thẩm Gia Ngôn tỉnh dậy liền rời đi. Sau đó có một cảnh phim ở nước ngoài, thừa dịp hiện tại bên kia thời tiết tốt, trước tiên tới quay xong, nếu không đợi đến mùa mưa rát khó bắt đầu, sẽ làm trễ tiến độ.
Nhân viên làm việc tổ phim đã mang dụng cụ qua, diễn viên bọn họ đi sau.
Sáng sớm, Thẩm Gia Ngôn ngồi trên xe lái tới sân bay, người lái là Tạ đại tổng tài.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Ở nhà trông Bảo Bảo thật tốt, có chuyện gì gọi điện cho em."
Tạ Kế Hiên gật đầu: "Đừng quá nhớ anh."
"......"
Nghĩ nhiều quá rồi đấy anh đẹp trai.
Thẩm Gia Ngôn quả thật rất luyến tiếc, nhớ là chắc chắn. Đi xa nhà có người nhớ thương, loại cảm giác này tốt đẹp lại dằn vặt, lúc xuống xe, cảm giác luyến tiếc càng nghiêm trọng.
Hai người ôm nhau nói tạm biệt, Thẩm Gia Ngôn cười: "Giữ gìn thân thể, em rất nhanh sẽ về."
"Em đây là làm nũng sao?" Tạ Kế Hiên nói: "Anh chỉ có thể tiễn em tới đây, sẽ không giống như trong tưởng tượng của em, theo em lên máy bay cho em kinh hỉ."
"......"
Là tưởng tượng của anh đi.
Hậu quả của việc xem bá tổng quá nhiều. Thẩm Gia Ngôn lắc lắc đầu, kéo vali, "Em đi đây."
Tạ Kế Hiên dặn dò: "Không được đi theo người lạ, cho em đồ không được ăn, nếu như phát hiện có người nịnh nọt, không được phản ứng, bọn họ chỉ là thèm thuồng thân thể em, không phải người tốt."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Nói như vậy anh không thèm thuồng thân thể em?"
Tạ Kế Hiên ngừng lại, mặt không biểu tình nói: "Anh không giống bọn họ."
Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Anh thật sự là người tốt." Đáng tiếc —
Thẩm Gia Ngôn phát xong thẻ người tốt liền đi, ở trên máy bay ngủ rồi tỉnh, sau khi lại tỉnh mới tới nơi, vừa nhìn bên ngoài, có lẽ là 3-4h chiều.
Trợ lý Đổng Hạ Lãng kéo vali lớn, đi theo Thẩm Gia Ngôn lên xe tới đón bọn họ, Thẩm Gia Ngôn nói: "Mang theo nhiều đồ vậy hả?"
Đổng Hạ Lãng cười: "Là bác em bảo em mang cho anh."
Tạ phu nhân? Thẩm Gia Ngôn có chút kinh ngạc, bà ấy muốn tặng mình đồ? "Bên trong là cái gì?"
"Anh Thẩm tự anh xem sẽ biết, bác không để cho em mở ra."
Thẩm Gia Ngôn dọc đường đi rất tò mò, chờ tới biệt thự, nhìn vali lớn trước mắt, suy đoán.
Cho dù là cậu, ra nước ngoài cũng chưa từng dùng vali lớn như vậy. Xem ra không ít đồ, là gì đây.
Búp bê? Thẩm Gia Ngôn có lần thật sự nhìn thấy có một nữ minh tinh bên trong vali chỉ đựng một con búp bê, nói là không có búp bê không ngủ được. Chăn? Quần áo? Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, nói không chừng là một quả bom hẹn giờ, cậu vừa mở ra liền nổ tung, được ồi, đây là nói giỡn.
Không đoán nữa, Thẩm Gia Ngôn mở ra, dù sao cũng sẽ không phải một vali đồ ăn vặt. Vừa kéo khóa ra, đồ vật bên trong liền tranh nhau ào ra, chờ hoàn toàn kéo ra, tung đầy đất.
Đồ ăn vặt.
......
Thẩm Gia Ngôn sợ ngây người, quả thực không thể tin được hai mắt mình, Tạ phu nhân vậy mà tặng cho cậu một vali lớn đồ ăn vặt sao? Còn đủ loại đều có, sữa chua, bánh quy, khoai tây chiên, bò khô —
Phân lượng có thể ăn được 1 năm rưỡi.
Nhìn đồ ăn vặt đầy đất, Thẩm Gia Ngôn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười.
Tạ phu nhân hết sức thấp thỏm gọi điện thoại, đối diện Đổng Hạ Lãng nhận rất nhanh. Tạ phu nhân không hài lòng, "Sao giờ mới nhận hả."
"...... Kêu hai tiếng cháu đã nhận rồi bác."
Tạ phu nhân nói: "Thế nào, Thẩm Gia Ngôn ăn hết chưa?"
"......" Heo cũng không thể ăn hết lập tức, đều có thể dự trữ qua mùa đông. Đổng Hạ Lãng nói: "Chưa ạ."
"Sao chưa ăn hả, không ngon sao?" Đây nhưng là hoàn toàn dựa theo đề nghị của Tống Mĩ Hân ăn hàng thâm niên chọn mua, không thể nào không ngon.
Đổng Hạ Lãng để trấn an bác y, nói: "Ăn một ít, nhưng đồ ăn vặt cũng không thể làm món chính, còn phải để bụng ăn cơm không phải sao."
Tạ phu nhân suy nghĩ một chút đúng vậy, hơi đặt trái tim xuống, "Nó không vui lắm à?"
Nghĩ tới khuôn mặt tươi cười khó nói hết của Thẩm Gia Ngôn, Đổng Hạ Lãng nói: "Vui lắm, ai có thể cự tuyệt đồ ngon chứ."
Y cười: "Bác đối với anh Thẩm quá tốt."
"Bác chỉ là mua nhiều quá sợ quá hạn, cháu đừng nghĩ quá nhiều."
"......"
Tạ phu nhân vui vẻ, thích thú nói: "Cháu chờ đấy, bác lại gửi một ít cho cháu."
"......"
Đổng Hạ Lãng còn không đợi cự tuyệt, Tạ phu nhân đã kích động cúp điện thoại. Đổng Hạ Lãng rầu rĩ, hai hôm nữa, anh Thẩm đã có thể ở nước ngoài mở cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Tống Mĩ Hân ăn đồ ăn vặt đi ra ngoài rót đồ uống uống, Tạ phu nhân nhanh chóng kéo cô nàng qua, "Trước tiên đừng ăn, cháu lại đi mua cho bác ít đồ ăn vặt."
"Vẫn muốn cho Thẩm Gia Ngôn ạ, anh ấy có thể ăn hết sao?" Cho dù ăn hàng như cô nàng, cũng phải gặm 3 ngày 3 đêm a!
"Ai nó cho nó, bác tự ăn không được sao."
Cho một ngày nghỉ sai giờ, tổ phim liền bắt đầu. Quay xong lượng công việc một ngày, đã là buổi tối, lúc ở chỗ này của Thẩm Gia Ngôn buổi tối, Tạ Kế Hiên bên kia vẫn là ban ngày, rửa mặt xong liền chuẩn bị ngủ, trước khi sắp ngủ, đột nhiên muốn gọi video với Tạ Kế Hiên.
Lúc gọi qua, chưa tới một lát đã kết nối, Tạ Kế Hiên xem ra đang làm việc, bất quá không phải ở công ty, mà là ở nhà.
Giống như phong cách nhất quán của anh, mặc T-shirt đen đơn giản. Loại T-shirt đen này thật sự rất tôn lên anh, thoạt nhìn vừa lạnh lùng lại mê người, cho dù ngày nào cũng nhìn, có đôi khi cũng sẽ bị đẹp trai tới.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh đang làm gì thế?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Làm việc." Vừa nói điều khiển con chuột tắt album ảnh LP, phóng to màn hình trò chuyện video.
"Vất vả quá."
"Còn em." Tạ Kế Hiên hỏi: "Ở nước ngoài vẫn thích ứng chứ?"
"Rất tốt." Nơi này nhiệt đới, có biển và cây dừa, phong cảnh mê người, công việc hơi mệt mỏi, nhưng có cảnh đẹp xem, sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.
Thẩm Gia Ngôn vốn tựa vào giường, ngại máy tính quá nặng, liền đặt máy tính trên giường, nằm úp sấp video với Tạ Kế Hiên. Cậu mặc đồ ngủ rộng thùng thình, vừa nằm sấp như vậy, cảnh sắc trước ngực nhìn không sót gì.
Con ngươi Tạ Kế Hiên hơi co lại, không tự chủ được liền bị phong cảnh nơi đó hấp dẫn, càng nhìn sắc mặt càng đỏ. Càng miễn bàn Thẩm Gia Ngôn vừa tắm xong, trong làn da trắng đỏ bừng, quả thực là đại sát khí!
Thẩm Gia Ngôn thấy Tạ Kế Hiên không được tự nhiên, không ngừng đổi chân vểnh lên.
"Anh sao thế Tạ tổng?"
Mắt Tạ Kế Hiên nhìn ngực Thẩm Gia Ngôn, hừ một tiếng: "Em đang quyến rũ anh sao? Đáng tiếc nội tâm anh không có chút chấn động nào."
"......"