Bầu trời còn lất phất mưa bay, mặt trời vừa ló dạng. Trước cửa Thủy gia sớm tụ tập một đám đông, mắt bọn họ nhìn về phía trước, giữa chân mày, xen lẫn vẻ cười đùa rõ rệt.
Ở nơi đó có một chiếc xe ngựa cũ nát, bên cạnh xe ngựa là một gã thiếu niên ăn mặc thô sơ giản dị.
Thiếu niên còn rất trẻ, khoảng16 tuổi, trên mặt vẫn còn vài điểm non nớt của trẻ con. Nhưng đôi mắt của hắn đen kịt tỏ ra vẻ thâm thúy lóe lên một ánh mắt sắc bén nhìn phủ đệ Thủy gia ở phía xa,.
“Hình như đây là thiếu chủ Sở gia Sở Hành Vân, nghe nói hắn trời sinh thân thể yếu đuối hay bệnh tật, tính cách lại mềm yếu nhu nhược. Chân chính là một tên phế vật, hắn đi tới Thủy gia chúng ta làm gì nhỉ?”
Bên trong Thủy gia, mấy tên sai vặt mặc áo màu xanh ló đầu ra, khuôn mặt đầy tò mò đánh giá thiếu niên giản dị bên cạnh chiếc xe ngựa kia.
“Nghe nói hắn đến là nói về vấn đề kết thân. Hắn đã đứng trước cửa từ lâu, nhìn bộ dáng thì tám chín phần là ham muốn sắc đẹp của tiểu thư.”
“Tiểu thư?” Mấy tên sai vặt sửng sốt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Tiểu thư của Thủy gia tên là Thủy Thiên Nguyệt, năm tuổi học văn, bảy tuổi viết văn liền nổi tiếng ở thành Tây Phong, mười tuổi bỏ văn theo võ, tu luyện gần ba tháng liền câu thông thiên địa, ngưng tụ ra tứ phẩm võ linh.
Hôm nay vừa tròn 16 tuổi, có người nói cô ta đã tiến vào thối thể cửu trọng thiên. Thiên phú tốt như vậy, không chỉ là ở Thủy gia, ở thành Tây Phong cũng là một cái truyền kỳ.
Càng quan trọng hơn, Thủy Thiên Nguyệt không chỉ thiên phú kinh người, còn là mỹ nữ chim sa cá lặn, là đệ nhất mỹ nữ Tây Phong Thành.
Nếu như Thủy gia công khai kén rể, chỉ tính các thiếu niên tuấn kiệt cũng đủ xếp hàng từ thành đông sang thành tây.
“Ta nghe nói Sở Hành Vân bắt đầu tu luyện từ sáu tuổi, mười tuổi mới ngưng tụ ra Võ Linh, hơn nữa còn là rác rưởi Võ Linh nhất phẩm, ngay cả mấy người chúng ta cũng không bằng.”
“Một tên thiếu chủ phế vật của gia tộc đã lụn bại, nói về tài thì không có, thực lực lại càng không, không ngờ dám đánh chủ ý với tiểu thư, thực sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Thật sự là chuyện buồn cười!”
Giống như là cố ý, giọng nói đầy vẻ châm chọc của mấy tên sai vặt có thể truyền đến trong tai Sở Hành Vân một cách rõ ràng nhưng Sở Hoành Vân lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đứng thẳng lưng, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, một gã Thủy gia hộ vệ có dáng người lực lưỡng đi ra, liếc Sở Hành Vân khinh thường nói: “Gia chủ có lệnh, mời công tử vào nhà nói chuyện.”
“Dẫn đường.” Sở Hành Vân bình thản nói. Trên mặt tên Thủy gia hộ vệ hiện lên vẻ tức giận, nhưng thân thể hắn cũng theo bản năng bước đi, mang Sở Hành Vân đi vào Thủy gia cổng lớn.
Đi thẳng một đường, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn Sở Hành Vân đã đến bên ngoài phòng khách của Thủy gia.
Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn lướt xung quanh một lần liền thấy một đám người đang ngồi bên trong phòng khách. Thủy gia gia chủ Thủy Sùng Hiền ngồi chễm chệ ở chủ vị (ghế cho người có quyền lực cao nhất - Lu), bầu không khí có vẻ rất căng thẳng làm cho cả không gian như bị đóng băng lại.
Nếu là người bình thường gặp tình huống như vậy, chỉ sợ còn chưa bước vào phòng khách thì đã bị dọa cho mặt mày tái nhợt.
Nhưng Sở Hành Vân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân vững chắc bước vào phòng khách, còn đi thẳng tới trước mặt của Thủy Sùng Hiền.
“Để chư vị đợi lâu.” Giọng nói Sở Hành Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh. Trên mặt hắn không có chút nào hoảng loạn, ngược lại còn có vẻ cực kỳ thong dong.
“Trước đây tên Sở Hành Vân này cực kỳ nhu nhược, nhìn thấy ta cũng không dám thở mạnh! Vì sao hôm nay lại có thay đổi lớn như vậy, giống như là biến thành người khác vậy.” Thủy Sùng Hiền hơi nhíu lại lông mày nghĩ trong lòng. Hắn có chút kinh ngạc đối với biểu hiện của Sở Hành Vân.
Nhưng một tia ngạc nhiên này rất nhanh chóng biến mất, Thủy Sùng Hiền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mở miệng nói: “Cách ngày đại thọ của ta vẫn còn mấy tháng, lần này Sở hiền chất đến thăm hình như có chút sớm.”
“Thủy bá bá có chút hiểu lầm a! Lần này Ta đi tới Thủy gia cũng không phải là để chúc thọ, mà là nhắc tới chuyện hôn sự.” Sở Hành Vân thản nhiên nói.
“Hôn sự?” Trong mắt Thủy Sùng Hiền lóe lên một tia lạnh lùng.
Sở Hành Vân gật đầu, cất cao giọng, nói: “16 năm trước Thủy gia gặp tai kiếp, phụ thân ta xuất thủ giúp đỡ mới trợ giúp Thủy gia vượt qua cửa ải khó khăn đó. Sau đó, Thủy gia gia chủ liền chủ động đưa ra chuyện đám hỏi, chỉ cần hai bên trai gái tròn mười sáu tuổi, sẽ hoàn thành hôn ước.”
“Thì ra là chuyện này!”
Thủy Sùng Hiền giả vờ nói, sau đó lại thấp giọng trả lời: “Hiền chất, ước hẹn trước đây thật sự là do Thủy gia đặt ra nhưng lúc này phụ thân ngươi lại chưa biết sống chết ra sao, ngay cả bóng dáng cũng không có tin tức! Hay là chờ hắn bình yên trở về, chúng ta lại bàn bạc việc này cũng không muộn.”
“Ý của Thủy bá bá là nếu cha ta thật sự không về, hôn ước này liền không có cách nào tiến hành sao?” ánh mắt của Sở Hành Vân sắc lại, thần sắc bình tĩnh liền thay đổi, trở nên có chút gây sự.
“Hiền chất, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.” Thủy Sùng Hiền cười khan, nhưng thần sắc của Sở Hành Vân lạnh đi, ánh mắt trầm xuống, tiếp tục ép hỏi: “Vậy ta mạn phép hỏi Thủy bá bá đây là có ý gì? Chẳng lẽ người biết cha ta đang ở chỗ nào?”
Giọng nói của Sở Hành Vân như kim châm, tràn đầy lực xuyên thấu làm Thủy Sùng Hiền giật mình tại chỗ.
Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt của Sở Hành Vân rất lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy làm hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng, lại còn không thể nói ra nửa câu, thực sự rất khó thở.
“Nói năng bậy bạ!” Giữa lúc Thủy Sùng Hiền nghẹn lời, một tiếng nói kiêu ngạo ngang ngược vang lên.
Vừa dứt lời, một bóng hình xinh đẹp liền hiện ra trước mặt mọi người.
Đây là một người thiếu nữ xinh đẹp, hai tám năm hoa, khuôn mặt tinh xảo, tương lai lớn lên, nhất định là hồng nhan họa thủy. Chỉ có điều trong đôi mắt thiếu nữ lộ ra vẻ kiêu căng phách lối, phá hủy đi tổng thể cảm giác tuyệt mỹ.
Cô gái này chính là hòn ngọc quý trên tay của Thủy gia —— Thủy Thiên Nguyệt.
Nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt, Sở Hành Vân biểu tình trên mặt không chút nào thay đổi, thanh âm vẫn như cũ: “Tất cả mỗi chữ, một lời trong lời nói vừa rồi của ta đều dựa theo hứa hẹn, không có chút nào lừa gạt... Phần ân tình này là Thủy gia các ngươi nợ Sở gia ta.”
Nghe vậy, trên người Thủy Thiên Nguyệt liền phát ra khí thế lạnh lùng, trực tiếp áp bách ở trên người của Sở Hành Vân. Cô ta lạnh lùng cười, nói: “Sở Hành Vân, ta là thiên tài trăm năm khó gặp của thành Tây Phong, thiên phú rất cao, đời này ta chắc chắn sẽ trở thành cường giả tuyệt thế oai phong một cỏi. Nam tử có thể làm cho ta mến mộ, nhất định phải là kiểu người phong hoa tuyệt đại(cự kì tài hoa) mà ngươi thì tính cách nhu nhược, gầy yếu, hay bệnh tật, chỉ là một tên phế vật từ đầu đến đuôi, căn bản là không xứng với ta! Ngươi hãy buông tha mộng tưởng đi!”
Thủy Thiên Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ phòng khách hoàn toàn trở nên yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người âm thầm gật đầu.
Lấy thiên phú của Thủy Thiên Nguyệt, thành tụ trong tương lai chắc chắn không thể đo lường được!
Người có thể đoạt đi niềm vui, làm nàng mến mộ phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Mà Sở Hành Vân kém xa vạn dặm, căn bản không có tư cách đó.
Đối mặt với sự chế nhạo của Thủy Thiên Nguyệt, trên mặt của Sở Hành Vân vẫn không có một chút vẻ khó chịu nào, ánh mắt hắn vẫn bình thản, thậm chí trong vẻ bình thản còn mang theo miệt thị.
Không sai, chính là miệt thị!
Tựa như là mắt của thần long ở trên chín tầng trời cao nhìn xuống con kiến hôi vậy, chẳng những miệt thị lời nói của Thủy Thiên Nguyệt, còn miệt thị sắc thái không ai sánh được của Thủy Thiên Nguyệt.
“Ngươi tựa hồ có chút tự mình đa tình đi?” Sở Hành Vân quay đầu nhìn Thủy Thiên Nguyệt, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt cười nói: “Ta lúc nào nói qua người hôm nay đến để cầu hôn là ngươi?”
“Ta... tự mình đa tình?” Thân thể Thủy Thiên Nguyệt run nhẹ một cái. Vì câu nói này mà đôi môi đỏ mọng như cánh hoa run rẩy, cả khuôn mặt bắt đầu đỏ lên tràn đầy xấu hổ cùng phẫn nộ.
Nhưng ngoại trừ hai loại tâm tình này, trong lòng của nàng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Phải biết rằng, Thủy gia chỉ có một tiểu thư.
Sở Hành Vân không cưới nàng, vậy hắn muốn lấy ai?
Dịch giả: lushi