Hắn đi tới trước mặt Sở Hành Vân, đầu tiên hơi khom người cúi chào, sau đó giải thích:
- Ta vừa nhận được mật báo, ngay trong mấy ngày thú triều bạo phát này, Thủy Sùng Hiền đã dẫn theo tất cả người Thủy gia rời khỏi thành Tây Phong, đi theo Thủy Thiên Nguyệt về Hoàng Thành.
- Đi Hoàng Thành?
Diêm Độc lộ ra vẻ tiếc hận.
Ân oán giữa Sở Hành Vân cùng Thủy gia, hắn biết rất rõ ràng. Nếu Thủy gia di chuyển đến Hoàng Thành thì chắc chắn sẽ tìm Vân Mộng Vũ Phủ để nhờ che chở.
Mà Vân Mộng Vũ Phủ lại cùng nhiều danh gia vọng tộc trong Hoàng Thành có giao tình, nếu ba người này đoàn kết với nhau, độ khó khi Sở Hành Vân ra tay đối phó Thủy gia có thể nói tăng lên gấp bội, cực kỳ khó giải quyết.
Ngoại trừ chuyện này thì Vũ Yên tiểu thư đã rời khỏi Hắc Thủy Thành vào đêm qua. Trước khi đi, nàng có để lại một tờ giấy cho ngươi.
Cố Thanh Sơn lấy ra tờ giấy từ bên trong nhẫn trữ vật đưa cho Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân mở tờ giấy ra, đưa mắt nhìn vào.
Nội dung trong đó không nhiều lắm, chủ yếu đề cập đến chuyện sau khi thú triều kết thúc, Tần gia lại gặp nguy hiểm lần thứ hai, vì chuyện quá khẩn cấp nên Tần Vũ Yên phải lập tức trở về Hoàng Thành. Về phần Dương Viêm thì hắn phải quay về để báo cáo rõ ràng chi tiết về lần thú triều này với hoàng tộc cho nên hai người phải trở về Hoàng Thành, vô pháp đồng hành cùng Sở Hành Vân.
Ở cuối tờ giấy, Tần Vũ Yên còn dặn Sở Hành Vân ở trong Lăng Tiêu Vũ Phủ chăm chỉ tu luyện, chờ nàng ta xử lý xong nguy cơ trước mắt của Tần gia thì lại bàn luận tiếp về chuyện liên thủ.
Xem tới đây, Sở Hành Vân nhất thời cảm giác có chút tâm phiền ý loạn.
Một cái thú triều liền làm rối loạn hết kế hoạch lúc trước của hắn.
Nhất là Thủy gia, không ngờ lại cực kỳ giảo hoạt, thừa dịp tất cả mọi người chú ý vào thú triều lén lút chạy đến Hoàng Thành, chủ động tìm đến Vân Mộng Vũ Phủ nhờ che chở.
Hơi nhắm hai mắt lại, Sở Hành Vân bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng: “Làm thế nào để xử lý cục diện bây giờ?”
Sau một lúc lâu, hắn tựa hồ là nghĩ tới điều gì, lấy ra bút mực, nhanh chóng viết lên giấy rồi đưa cho Cố Thanh Sơn nói:
- Cố thành chủ, ngươi và Diêm Độc quay về thành Tây Phong trước rồi đích thân đem tờ này tờ giấy này giao cho Sở Hổ, sau đó nghe Sở Hổ an bài.
- Được!
Sau khi Cố Thanh Sơn tiếp nhận tờ giấy, hắn cùng Diêm Độc liếc nhau, sau đó lập tức hướng về phía thành Tây Phong chạy đi, trong chớp mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Đợi cho hai người rời đi, Sở Hành Vân mới nói với Dương Phong:
Dương trưởng lão, chuyện ở Tây Phong Thành đã xử lý tốt, chúng ta ngay lập tức khởi hành đi tới Hoàng Thành trước, chớ làm trễ nải thời gian.”
Dương Phong đối với nội dung bên trong tờ giấy cảm thấy khá hứng thú nhưng thấy Sở Hành Vân không muốn nói thêm, hắn không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa mà ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị tất cả.
Rất nhanh, đội ngũ hoàn tất việc tập kết, tiếp đó đoàn người từ Lạc gia thôn bắt đầu xuất phát, thế đi như gió khiến cát bụi bay mịt mù lao đi về phía Hoàng Thành.
Vì thú triều vừa thối lui, Hắc Thủy Thành cố ý phái ra một đội ngũ binh sĩ dọc đi theo dọc đường để bảo vệ Sở Hành Vân, tránh khỏi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Ở chính giữa đội ngũ là một chiếc xe ngựa, nơi mà Sở Hành Vân, Lạc Lan cùng Dương Phong ngồi ở bên trong.
Lúc này, Dương Phong đang giải thích cho Sở Hành Vân nghe về các quy củ lớn nhỏ trong Lăng Tiêu Vũ Phủ nhưng Sở Hành Vân không có lấy một chút hứng thú, câu nghe được câu không. Ngược lại, Lạc Lan có vẻ rất chăm chú nghe, hai tay nâng cằm, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang.
- Lần khảo hạch này, ngươi đặc biệt được đặc cách trở thành đệ tử nòng cốt nên có được một lần cơ hội tiến vào Lăng Tiêu Các.
Dương Phong hắng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lăng Tiêu Các chính là cấm địa của Lăng Tiêu Vũ Phủ ta. Trong Lăng Tiêu Các lưu trữ cực kỳ nhiều thứ, từ võ học công pháp đến kinh nghiệm tu luyện, từ linh tài đến trân bảo, có thể nói là đầy đủ tất cả, không thiếu thứ gì, là toàn bộ tâm huyết mấy trăm năm qua của vô số tiền bối đi trước.
- Sau khi tiến nhập Lăng Tiêu Các, ngươi sẽ có ba canh giờ. Trong ba canh giờ này, ngươi nhất định phải tuyển chọn kĩ lưỡng một môn thánh giai công pháp, tuyệt đối không thể sở qua loa mà chọn đại.
Thanh âm Dương Phong hơi trầm xuống, trong giọng nói mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
- Dương trưởng lão, ngươi nói bên trong Lăng Tiêu Các có rất nhiều bảo vật, thế thì tại sao lại bảo Sở đại ca phải chọn một bộ công pháp thánh giai?
Lạc Lan nhíu đôi mi thanh tú mở miệng hỏi, tò mò nhìn Dương Phong.
Lúc này, Sở Hành Vân đã mở hai mắt ra, không mặn không nhạt nói:
- Đệ tử nòng cốt Lăng Tiêu Vũ Phủ đều là thiên tài trong thiên tài, cần phải tiến hành một loạt khảo hạch nghiêm khắc. Mà ta chỉ vừa gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ liền trở thành đệ tử nòng cốt, nhất định sẽ có người không vừa lòng nên muốn ta chọn một bộ công pháp thánh giai để mau chóng đề thăng thực lực, như vậy mới sẽ không làm mất mặt Dương Viêm. Dương trưởng lão, ta nói như vậy có đúng không?
Bị Sở Hành Vân nhìn thấu mục đích, Dương Phong cảm giác có chút xấu hổ nhưng chuyện này cũng đúng sự thật.
Sở Hành Vân đích thật là một tên thiên tài, tâm tính cùng thiên phú đều viễn siêu hơn người bình thường, hoàn toàn có tư cách thành là đệ tử nòng cốt. Nhưng muốn trở thành đệ tử nòng cốt thì chỉ có thiên phú là không đủ, ngươi còn phải có thực lực khiến cho người khác tin phục.
Hiển nhiên, hiện tại Sở Hành Vân còn không có biện pháp làm được việc này nên Dương Phong mới bảo Sở Hành Vân chọn một môn thánh giai công pháp, giúp hắn mau chóng đem thực lực tăng lên.
Thấy Dương Phong lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Sở Hành Vân mở miệng nói:
- Ngươi yên tâm đi, nếu ta chủ động muốn trở thành đệ tử nòng cốt, đương nhiên sẽ không để cho Dương Viêm mất mặt. Chuyện Lăng Tiêu Các, trong lòng ta đã sớm có tính toán, sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
- Vậy thì tốt!
Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười hắc hắc nói:
- Chờ sau khi đến Lăng Tiêu Vũ Phủ, ta sẽ giúp ngươi tham khảo một chút xem công pháp gì thích hợp với ngươi nhất.
Nghe được Dương Phong nói, Sở Hành Vân không có trả lời mà nhắm hai mắt lại.
Thật ra, từ lúc hắn mở miệng muốn trở thành đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ thì ở trong lòng, hắn, đã sớm suy nghĩ muốn lấy đi vật gì trong Lăng Tiêu Các, căn bản cũng không cần phiền Dương Phong bận tâm.
Chỉ là Dương Phong nhiệt tình, chân thành muốn giúp hắn như vậy, Sở Hành Vân cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, liền để hắn nói ra hết.
- Ta nhớ kỹ là sau năm đó, có một tên đệ tử nòng cốt nào đó tiến nhập Lăng Tiêu Các, trong lúc vô ý kích hoạt món đồ kia làm cả tòa Hoàng Thành cũng vì đó mà sôi trào. Nếu như ta có thể đem món đồ kia bỏ vào trong túi trước một bước thì sẽ cực kỳ có lợi đối với tu luyện sau này.
Sở Hành Vân ở trong lòng nỉ non nhất định phải lấy được vật kia.
Món đồ kia, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, Sở Hành Vân đều cực kỳ coi trọng. Nó được xưng là chí bảo tu luyện, có thể giúp đề cao cực lớn tốc độ tu luyện của võ giả, hơn nữa lại không có tác dụng phụ.
Hiện tại, Sở Hành Vân có được Luân Hồi Thạch, năm ngày đêm trong bằng năm ngày đêm bên ngoài. Nếu như lại có được món bảo vật kia, kết hợp hai cái với nhau thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ được tăng cao hơn nữa, đạt tới một cái tốc độ tu luyện khó mà tưởng tượng được.
“Chỉ cần tu vi cao cường, dù là thăm dò tin tức 16 năm trước hay là đi tới Cửu Hàn Cung đưa Lưu Hương trở về, đều sẽ có trợ giúp to lớn. Cho nên, ta nhất định phải lấy được món bảo vật này vào tay!”
Sau khi nói xong, Sở Hành Vân liền tiến vào trạng thái tu luyện, không dám lãng phí từng giây từng phút nào, toàn lực bắt đầu khổ tu.
Trong thời gian kế tiếp, đoàn người không nghỉ ngơi chút nào mà liên tục di chuyển, thẳng cho đến sáng sớm ngày thứ ba, Sở Hành Vân rốt cục tới Hoàng Thành.
Dịch giả: lushi
Biên: Mei_hnmn
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: