Hắn nín thở, tập trung tinh thần.
Một tia linh lực tinh thuần tràn ra, tiến vào trong Trảm Không kiếm, khiến thân kiếm bắt đầu run lên nhè nhẹ như đang tập trung lực lượng.
Một lát sau, đôi mắt Sở Hành Vân đang khép mờ đột nhiên mở ra, một kiếm chém ngang, trên Trảm Không kiếm bộc phát ra một kiếm khí bén nhọn, lấy khí thế sét đánh không kịp che tai đánh vào hồ.
Ùng ùng!
Một trận âm thanh nổ lớn, chỉ thấy hồ nước bị Trảm Không kiếm khí phân tách thành hai đoạn, chỗ vết kiếm đi qua có thể thấy được đáy hồ.
“Lực lượng thật là mạnh.” Sở Hành Vân tinh thần rung động, với thực lực hiện tại của hắn chỉ có thể phát huy ra 5 phần uy lực của Trảm Không kiếm khí, tuy nhiên lực sát thương lại lớn đến như vậy, có thể chém đôi hồ nước.
Theo đánh giá của Sở Hành Vân, uy lực một kiếm này đã có thể so với một kích toàn lực của cường giả Tụ Linh Cảnh tam trọng. Nếu hắn có thể đem Trảm Phong kiếm khí phát huy đến mức cao nhất thì thậm chí có thể tạo thành uy hiếp đối với cường giả Địa Linh Cảnh.
Tuy Trảm Không kiếm khí uy lực rất mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, cần tiêu hao rất nhiều linh lực.
Tu vi hiện tại của Sở Hành Vân là Thối Thể Cảnh thất trọng, sau khi chém ra một kiếm đã sử dụng gần như tất cả linh lực, hắn phải trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi mới có thể chém ra một kiếm tương tự.
“Hả?” Ngay vào lúc này, Sở Hành Vân hình như phát hiện ra cái gì, ánh mắt đột nhiên co lại.
Chỗ đáy hồ ở trước mắt hắn xuất hiện một đạo vết nứt lớn.
Vết nứt này chính là bị Trảm Không kiếm khí xé mở, nhưng chú ý nhìn thật kĩ sẽ phát hiện ngay gần chỗ vết nứt có ánh sáng nhàn nhạt phát ra.
Nếu không phải đôi mắt của Sở Hành Vân khá nhạy bén thì có lẽ đạo ánh sáng này đã không được chú ý đến.
Sau một thời gian hồi phục lại linh lực, Sở Hành Vân nhảy xuống dưới đáy hồ, đi tới gần khe nứt.
Nhìn vào hướng ánh sáng phát ra, hắn thoáng nhìn thấy một khối nham thạch rất quỷ dị, khác với phần nham thạch còn lại, giống như có người để vào đây.
Sở Hành Vân vươn tay nhấn nhẹ lên khối nham thạch.
Trong giây lát, một loạt tiếng động ầm ầm vang lên giống như có cơ quan được kích hoạt, cả hồ nước cũng điên cuồng rung chuyển, vô số bọt nước sôi trào, bắn lên tung tóe.
Lập tức, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Sở Hành Vân, lấy hắn làm trung tâm, hai bên mặt hồ trực tiếp mở ra, một con đường đen như mực xuất hiện trước mắt, không biết dẫn tới đâu.
“Nơi này quả nhiên có cất giấu bí mật khác!” Sở Hành Vân nhìn mật đạo trước mặt, hút một hơi khí lạnh.
Ngày đó khi hắn đi tới tòa động phủ của cường giả này, hắn không có tra xét quá qua nhiều, chỉ tùy ý đem đồ vật bên trong cướp đoạt.
Tuy nhiên, cho dù hắn có tra xét kĩ càng cũng không thể phát hiện ra mật đạo này, ai có thể nghĩ rằng ở dưới một hồ nước không một chút bắt mắt nào lại cất giấu một mật đạo như vậy.
Bước chân vào trong mật đạo, hắn phát hiện hai bên vách tường có khảm Dạ Quang Châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ngoại trừ những tia sáng này, Sở Hành Vân còn cảm nhận được một khí tức hùng hậu, trực tiếp ập đến trên thân thể, như muốn ngăn cản không cho hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng điều quỷ dị khó lường là Sở Hành Vân lại càng thấy hứng thú, tăng nhanh bước chân của mình.
Đi tới cuối mật đạo, phía trước xuất hiện hai cánh cửa đá khổng lồ, bên trên điêu khắc từng đường cong kì dị, nhìn thoáng qua giống như kết thành một đồ văn kì lạ. Cổ khí tức hùng hậu khi nãy chính là từ trong đồ văn này phát ra.
“Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận!”
Con ngươi Sở Hành Vân bỗng nhiên co rụt lại, nhìn đồ văn trước mắt đầy vẻ khó tin, thậm chí còn xoa xoa hai mắt để xác nhận mình không phải bị ảo giác.
Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận là một tòa linh trận bát cấp cực kỳ nổi danh.
Chỉ cần bày trận này, nhưng nơi dưới sự bao phủ của nó đều có phòng ngự kiên cố, cho dù là cường giả cấp bậc Võ Hoàng cũng cần ba ngày ba đêm mới có thể mạnh mẽ phá vỡ.
Sở Hành Vân đã từng gặp tòa linh trận này nên có ấn tượng rất sâu, cho nên hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra được.
Nhưng hắn không thể nghĩ ra tại sao mình có thể gặp được trận pháp này ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thành Tây Phong.
“Kỳ quái, ta đã từng lục soát kĩ cả tòa động phủ, theo ta đoán thì chủ nhân của động phủ này thực lực cũng không cao, không có khả năng bày ra linh trận bát cấp.”
Sở Hành Vân tỉ mỉ nhìn bốn phía, hắn phát hiện hai bên tường đều do Kim Ngọc Thạch vô cùng kiên cố dựng lên. Bức tường xa xa bình thường nhất cũng được làm từ Thanh Hoa Thạch.
“Ta cuối cùng đã hiểu!” Sở Hành Vân khóe miệng nở nụ cười, cuối cùng đã nghĩ thông suốt tất cả.
Theo phán đoán của hắn, cửa đá trước mắt này chắc đã tồn tại mấy nghìn năm.
Tên chủ nhân động phủ trước đây thấy cửa đá này không bình thường, muốn giữ cho riêng mình nền đã xây dựng một tòa động phủ bên ngoải che giấu đi nơi này.
Những văn tự hoang cổ trên vách tường sơn động rất có thể có quan hệ cùng cửa đá này!
“Tên chủ nhân của động này cũng có vài phần tâm tư, nếu như không phải ta trong lúc vô ý phát hiện bí mật dưới đáy hồ, cho dù dùng mọi cách cũng không thể kiếm ra chỗ này.” Sở Hành Vân hơi biểu lộ cảm xúc.
Hắn đi chầm chậm tới trước cửa đá, dùng linh lực bao phủ Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận bên trên.
Trải qua mấy nghìn năm, khí tức trên trận pháp đã rất yếu ớt, hầu như tất cả mắt trận đều đã bị phá hủy. Nếu như ở thời kỳ đỉnh cao thì sợ rằng Sở Hành Vân còn chưa kịp bước chân vào mật đạo đã bị Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận đánh bay ra ngoài.
Mất nữa canh giờ tìm kiếm, Sở Hành Vân từ một chỗ mắt trận bị tổn hại mà mở ra phiến cửa đá này, một thông đạo thật dài xuất hiện trước mắt, trực tiếp dẫn xuống dưới nền đất.
Lần này, Sở Hành Vân quan sát rất cẩn thận. Hắn phát hiện hai bên thông đạo được điêu khắc chằng chịt những văn tự thượng cổ, rất giống với những văn tự ngoài cửa động, điều này chứng tỏ suy đoán của hắn không có sai.
Dọc theo thông đạo đi xuống dưới, cũng không quá lâu liền đến một chỗ đất bằng phẳng, trống rỗng, không có bất kỳ vật gì. Thứ duy nhất ở đây là một tòa tế đàn nằm ở trung ương.
Hai bên tế đàn có hai cây trụ đá khổng lồ, mặt trên điêu khắc hàng trăm loài thú, núi non, mỗi một hình ảnh đều trông rất sống động, bá đạo, có vẻ như thật sự có hàng trăm loài thú sống ở đây
Ở trung tâm tế đàn lơ lững một viên ngọc thạch hình trái trứng, hai đầu tròn vo, toàn thân trong suốt, còn loáng thoáng tỏa ra linh khí tinh thuần.
Sở Hành Vân nhìn thật kĩ viên ngọc thạch.
Ngoại trừ linh khí tỏa ra ngoài, hắn còn cảm giác được một sức sống rất yếu ớt mơ hồ tồn tại.
“Lẽ nào viên ngọc thạch này là trứng linh thù?” Sở Hành Vân thấp giọng tự nói, trong ánh mắt đột nhiên bắn ra một tia sáng, hắn không cách nào áp chế được sự vui mừng trong lòng.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyệnyy.com