Mục lục
Linh Kiếm Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luân Hồi Chi Đạo được gọi là con đường sinh tử.

Trong dân gian có truyền rằng Luân Hồi Đại Đế là thiên tài tuyệt thế vạn năm khó gặp, hiểu được thiên địa sinh tử, mắt có thể nhìn xuyên khám phá hồng trần, cuối cùng sáng tạo ra độc nhất vô nhị Luân Hồi Chi Đạo.

Luân Hồi Đại Đế nắm trong tay Luân Hồi Chi Đạo, cho dù ở giữa vô số cường giả Thiên Đình, cũng là số một số hai tồn tại, có thể tùy ý điên đảo thời không, luân hồi sinh tử, có thể nói là bất tử bất diệt.

Nhưng cuối cùng hắn lại chết đi. Trong truyện ký không có nói rõ lí do tại sao nhưng không thể nghi ngờ là Luân Hồi Chi Đạo cực kỳ mãnh mẽ, đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Sở Hành Vân.

Cho dù chỉ tu luyện thuần thụcđược một chiêu nửa thức là hắn có thể hưởng thụ cả đời!

“Ta phải cố gắng tu luyện, tranh thủ nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Tụ Linh Cảnh, xem Luân Hồi Thiên Thư cất dấu bí mật gì.” Sở Hành Vân thấp giọng nỉ non, sắc mặt hắn cũng không vì vậy mà trở nên ngưng trọng mà ngược lại cực kỳ hưng phấn.

Tu vi của hắn lúc này là Thối Thể Cảnh nhị trọng thiên, khoảng cách đến Tụ Linh Cảnh, còn tám cái tiểu cảnh giới nữa.

Ở trong mắt người khác, chuyện này có thể rất khó khăn nhưng đối với Sở Hành Vân mà nói thì cũng không phải là việc khó gì.

Vẻ ngoài của hắn chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi nhưng kỳ thực kì thực trong đầu lại có ký ức của nghìn năm, công pháp võ học mà hắn biết, lại càng nhiều như sao trên trời, nhiều không đếm xuể.

Huống chi, tu luyện trong không gian của Luân Hồi Thạch năm ngày tương đương với một ngày bên ngoài.

Lí do này càng làm Sở Hành Vân tràn đầy lòng tin có thể ở trong khoảng thời gian ngắn bước vào cản giới Tụ Linh Cảnh.

Ùng ục! (Tiếng bụng ta đang sôi lên vì đói đấy – Lu)

Ở trong không gian Luân Hồi Thạch một thời gian cũng khá lâu rồi nên Sở Hành Vân có chút cảm giác đói bụng. Sau khi ra khỏi không gian của Luân Hồi Thạch, hắn kinh ngạc phát hiện bên ngoài cửa sổ đã xuất hiện ánh nắng gắt. Thì ra hắn bất tri bất giác đã ở trong không gian Luân Hồi Thạch lâu như vậy.

Sở Hành Vân nhấc chân bước đi ra khỏi phòng. Trong đại sảnh, Thủy Lưu Hương đã làm xong điểm tâm, đang chuẩn bị đi gọi Sở Hành Vân tới ăn.

Còn Sở Hổ thì miệng chảy đầy nước bọt, hai tay đem nồi canh gà còn thừa ngày hôm qua bưng đi ra.

Bên trong cả tòa đình viện đều tràn đầy mùi hương thơm thức ăn, khung cảnh rất là ấm áp.

Nhưng Sở Hành Vân chưa kịp cảm nhận thì...

Một tiếng rầm rầm vang lên, cửa chính đình viện của Sở Hành Vân đột nhiên bị đá ra, lực lượng đá lên cánh cửa cực kỳ to lớn làm cả cánh cửa chính đều nát bấy vỡ vụn ra.

“Sở Hành Vân, ngươi lập tức lăn ra đây cho ta, bằng không cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, làm ánh mắt Sở Hành Vân ngưng tụ lại.

Ba người Sở Hành Vân lập tức đi ra ngoài. Họ nhìn thấy ở ngoài cửa có một gã cẩm bào thiếu niên đang đứng trước cửa, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu căng. Bên hông của hắn có một thanh kiếm dài năm thước, ánh kiếm lóe sáng lên toát ra khí tức bén nhọn.

Sở Hành Vân nhìn người nọ, sắc mặt trầm xuống: “Sở Dương, ngươi có ý gì?”

Tên cẩm bào thiếu niên trước mắt này tên là Sở Dương, là người của Sở gia giống hắn.

Hơn mười năm trước, dòng chính Sở gia suy sụp. Ba gã trưởng lão bên trong gia tộc âm thầm cấu kết, lấy lý do bảo toàn dòng dõi Sở gia, đều tự phân chia nhiều sản nghiệp cùng tài phú của Sở gia.

Lúc đó, Sở Hành Vân còn nhỏ, căn bản không có sức đánh trả, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tài phú của nhà mình bị ba gã trưởng lão cướp đi.

Bằng không, Sở Hành Vân cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này, dù chỉ là một con gà đều không có mà ăn, phải để Sở Hổ đi trộm.

Mà Sở Dương, chính là con của đại trưởng lão Sở gia, tính tình kiêu căng, hầu như ngày thường chưa từng tới đây bao giờ.

Để Sở Hành Vân không nghĩ tới là ngày hôm nay, Sở Dương bất thình lình không mời mà tới, không những một cước đá nát cửa chính, còn mở miệng uy hiếp hắn.

“Sở Hành Vân, chuyện ngươi làm hôm qua ở Thủy gia đã truyền đi khắp nơi, cả thành đều đã biết. Đúng là tên cẩu vật không có tiền đồ, dám cưới đồ tiện chủng Thủy Lưu Hương! Ngày hôm nay, mục đích ta tới đây rất đơn giản. Ngươi hãy ngoan ngoãn giao gia chủ kim ấn ra đây, từ nay về sau, ngươi không còn là thiếu chủ Sở gia, càng không có tư cách xưng là người Sở gia!”

Nói xong, Sở Dương ngẩng đầu lên cao ngạo, giọng nói cực kỳ bá đạo: “Dù sao, sự tồn tại của ngươi sẽ chỉ làm Sở gia hổ thẹn, còn không bằng sớm cắt đứt quan hệ, để ngày sau không có mặt mũi thấy liệt tổ liệt tông Sở gia.”

Sở Hành Vân không giậ,n ngược lại cười hỏi: “Gia chủ kim ấn? Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta đem kim ấn giao cho ngươi?”

Sở Hành Vân vừa dứt lời, Sở Dương sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng tu vi của ta là Thối Thể tứ trọng thiên. Hôm nay, nếu ngươi không giao ra gia chủ kim ấn thì đừng trách ta không niệm tình xưa!”

Tay của Sở Dương bỗng nhiên rút ra trường nắm ở trong tay, kiếm quang lóe ra làm người ta thấy có vẻ lạnh lẽo.

Hôm qua, Sở Dương bất ngờ thành công tiến vào Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên. Hắn quá đỗi vui mừng, lại được biết chuyện Sở Hành Vân cầu hôn liền nghĩ tới chuyện ép Sở Hành Vân giao ra gia chủ kim ấn, giúp phụ thân của hắn có được kim ấn, danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân mới của Sở gia.

Kể từ đó, hắn không những có thể đề thăng địa vị, lại còn có thể có được nhiều hơn tài nguyên tu luyện, trăm lợi mà không một hại a.

Cảm thụ được lãnh ý trên người Sở Dương, trên mặt Sở Hành Vân không có biến đổi nào, đôi mắt hơi đọng lại, rồi đột nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Ngươi cút về đi, gia chủ kim ấn căn bản không thuộc về ngươi.”

Thấy Sở Hành Vân lớn lối như thế, trong lòng Sở Dương tức giận tuôn ra: “Giỏi cho Sở Hành Vân, ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Vậy cũng chớ trách ta sử dụng thủ đoạn độc ác!”

Dứt lời, trên người Sở Dương phát ra tia sáng màu vàng, ngực hắn nở ra, toàn thân cốt cách truyền đến âm hưởng rắc rắc, cơ thể chợt căng phồng lên, đem y phục trên người đều không gió đều động đậy. (Liên tưởng thì thấy skill này tán gái có vẻ ngon - Lu)

Càng kinh người hơn là phía sau hắn xuất hiện hư ảnh của một con man ngưu một sừng, ngửa mặt lên trời rống ò, làm khí thế của Sở Dương dâng cao lên, xung quanh nổi lên từng cơn gió xoáy.

Con man ngưu một sừng này chính là Võ Linh của Sở Dương, thuộc phẩm cấp Võ Linh nhị phẩm.

“Chết cho ta!” Sở Dương khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm vung lên, lập tức liền xông về phía trước, trực tiếp chém về chỗ hiểm trên ngực của Sở Hành Vân.

Sở Dương cũng không định xuống tay với Sở Hành Vân.

Dù sao Sở Hành Vân là thiếu chủ Sở gia, cho dù hắn thật sự là tên phế vật, nhưng ở trên danh nghĩa, địa vị lại xa xa cao hơn hắn.

Chính bởi vì nguyên nhân này mà 16 năm qua, ba gã trưởng lão Sở gia cũng không có xuất thủ ép Sở Hành Vân giao ra kim ấn gia chủ.

Nhưng hôm nay,Sở Hành Vân cực kỳ lớn lối! Không chỉ cự tuyệt giao ra gia chủ kim ấn, lại dám bảo hắn cút ra ngoài, thể hiện hắn cao cao tại thượng.

Điều này làm cho Sở Dương cũng không nhịn được nữa mà ra tay.

“Muốn chết chính là ngươi!” Sở Hành Vân cũng nổi giận. Cả người không lùi mà tiến, nhanh chóng đi tới trước mặt của Sở Dương.

Chỉ thấy tay trái của hắn như rắn, quấn xung quanh cánh tay của Sở Dương, còn tay phải nắm chặt thành quyền hướng về phía vai Sở Dương mà đám. Tất cả khí lực trên người của Sở Hành Vân trong nháy mắt bộc phát ra.

“Võ Linh của bản thân đều không thi triển được, rốt cuộc phế vật vẫn là phế vật.” Thấy Sở Hành Vân xuất thủ, Sở Dương nở nụ cười khinh thường.

Nhưng mà cho dù hắn có dùng toàn bộ sức nhưng kinh ngạc phát hiện sau khi bị tay của Sở Hành Vân quấn lấy thì cánh tay của hắn lại không thể động. Ngay cả linh lực đều không điều khiển ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền này oanh trên bờ vai, không thể né tránh.

Oanh!

Sở Dương cả người bị đánh bay ra ngoài, cánh tay trật khớp, cũng không thể nắm chặt trường kiếm nữa, chật vật ngã trên mặt đất, thân thể biến trở về dáng dấp như trước.

“Man ngưu một sừng ở nhị phẩm Võ Linh là một Võ Linh không tệ, khí lực cực kỳ mạnh mẽ nhưng ngươi lại đi sai hướng, lấy trường kiếm làm binh khí. Kể từ đó, ngươi hoàn toàn không phát huy ra ưu thế của Võ Linh.”

“Hơn nữa cách dùng kiếm cũng không phải như vậy.”

Sắc mặt Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn Sở Dương, tay phải hất một cái, đem trường kiếm nắm trong tay. Một đóa hoa văn hiện ra trên kiếm, tinh diệu tuyệt luân, không ngờ phát ra một đạo không linh kiếm trong suốt ngân vang âm thanh.

Thanh âm này rất tinh thuần, hoàn toàn không một tia tạp chất, làm hai mắt Sở Dương trừng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ở trong ấn tượng của hắn, cho dù là phụ thân hắn - Sở gia đại trưởng lão, đều không thể vận dụng trường kiếm chém ra giống như vậy không linh kiếm ngân vang âm thanh.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Sở Hành Vân từ lúc nào mà trở nên mạnh như vậy?

Dịch giả: lushi

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK