Vừa về tới đình viện, Sở Hành Vân đã cho Thủy Lưu Hương và Sở Hổ đến ở chỗ khác trong vài ngày, còn mình thì nhốt ở trong phòng.
“Ngũ Độc ơi là Ngũ Độc, không nghĩ tới ngươi “Ngũ Độc Hoàng Kinh” ở thời khắc quyết định còn có thể phát huy tác dụng”. Sở Hành Vân nghĩ lại chuyện phát sinh hôm nay thật không ngờ tới.
Ở kiếp trước, hắn có một vị huynh đệ kết nghĩa có tên là Ngũ Độc.
Sở trường tu luyện giống như tên của hắn Ngũ Độc chính là độc công, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Vũ Hoàng. Cũng là một trong số thập đại Vũ Hoàng, võ linh Vạn Độc Huyết Tích, sở thích của hắn là chiếm đoạt độc vật rồi dùng nó luyện độc công.
Như lời Sở Hành Vân nói “Ngũ Độc Hoàng Kinh” chính là do huynh đệ Ngũ Độc này sáng chế ra.
Lúc đó, Ngũ Độc sáng chế ra “Ngũ Độc Hoàng Kinh” vẫn thường tìm Sở Hành thăm dò ý kiến. Hắn thường mè nheo ở bên đòi hỏi khiến Sở Hành Vân không thể không xem một lượt.
Cũng vì vậy nên đối với hắn vạn độc thiên hạ đều biết rõ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được loại độc gì, hơn nữa trong đầu tự nhiên cũng tìm ra phương pháp hóa giải.
Độc công của Diêm Độc ở thành Tây Phong có lẽ là số một, nhưng đối với Sở Hành vân thì nó vẫn chưa được cho là nhập môn. Cơ bản không thể gây ra tổn thương cho hắn được.
”Lúc ta ở mỏ quặng đó nói chuyên có lẽ Diêm Độc cũng đã nghe được, việc bây giờ cần làm đó là bình tĩnh chờ đợi”. Sở Hành Vân tự nghĩ, hai mắt khép lại tiến vào trạng thái tu luyên.
“Cùng lúc đó ở sâu trong rừng, bên trong một ngôi nhà gỗ bí ẩn”.
Đám người Sở Bình Thiên cũng tập trung ở chỗ này, so với lần gặp mặt trước thì lần này nét mặt mỗi người bọn hắn tỏ ra vẻ bạo dũng mừng rỡ như điên, biểu hiện rất hưng phấn.
“Rốt cuộc thì Sở Hành Vân cũng đã xuất quan, hơn nữa vừa xuất quan liền phát hiện ra mỏ Hỏa Linh Thạch quý giá, vận khí của hắn thật là quá tốt rồi?” Nhắc tới Hỏa Linh Thạch thì Nhị Trưởng Lão mắt sáng như lửa đốt.
Lúc trước, khi Sở Hành Vân còn chưa thừa kế chức gia chủ, công việc khai thác khoáng sản của Sở Gia đều do Nhị Trưởng Lão trông coi.
Thế nên hắn biết rõ cái mỏ Hỏa Linh Thạch này có giá trị khổng lồ cở nào. Nếu như đoạt được, hơn nữa còn hợp tác với Bách Bảo Lâu thì trong vòng một thời gian ngắn Sở Gia có thể bước tới đỉnh phong!
“Đột nhiên xuất hiện mỏ Hỏa Linh Thạch, tất nhiên Sở Hành Vân sẽ dốc hết tốc lực khai thác để tránh đêm dài lắm mộng. Như vậy trước tiên hắn sẽ huy động phần lớn tộc nhân ra khỏi Sở Trấn khai thác, thời gian để chúng ta động thủ rốt cuộc đã đến”.
“Lúc này đang thuận lợi cũng không được mất cảnh giác” Sở Bình Thiên như dội một gáo nước lạnh xuống, làm cho điệu cười của tất cả mọi người đều ngưng lại nhìn hắn không rõ lời này rốt cuộc là có ý gì.
“Một nguồn tin đáng tin cho biết Sở Hành Vân sau khi trở lại Sở Gia liền để cho Sở Hổ cùng Thủy Lưu Hương chuyển chỗ khác, còn bản thân hắn thì tự nhốt trong phòng, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy hành động như vậy thật kỳ quái sao?” Sở Bình Thiên hỏi ngược lại mọi người một câu.
“Sở Hành Vân coi trọng nhất là Sở Hổ và Thủy Lưu Hương, nếu để cho bọn họ đi chỗ khác thì đúng là có chút kỳ quái, hơn nữa hắn mới vừa xuất quan rồi lập tức bế quan lại, điều này hiển nhiên có chút không thỏa đáng”. Nhị Trưởng Lão cũng có chút cảm giác quái dị.
“Nếu như vậy, chẳng lẽ Sở Hành Vân biết chúng ta có ý muốn ám sát hắn nên cố ý bày mê trận, muốn chúng ta tự chui đầu vào lưới sao?”. Tam Trưởng Lão kinh ngạc nói, vẻ mặt hưng phấn lúc nảy không còn ngược lại sắc mặt có chút tái nhợt.
Sở Bình Thiên bỗng nhiên dừng lại nói: “Chuyện này nhất định có âm mưu, bây giờ chúng ta động thủ ngay thì có vẻ hơi vội, cần phải điều tra rõ hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.
“Được!” Tất cả mọi người đều đồng ý với cách nhìn của Sở Bình Thiên. Chuyển này ảnh hưởng cực lớn đến ngôi vị gia chủ Sở Gia, cho nên không có ai dám xem thường cần phải chắc chắn hoàn toàn.
Trong giai đoạn này không khí khẩn trương chậm rãi trôi qua.
Mỗi ngày đi qua đình viện chỗ Sở Hành Vân đều không có chút manh mối nào.
Đã hai ngày trôi qua cũng chẳng có gì thay đổi, đến mức không có bất kỳ người nào ra vào đình viện. Buổi tối tĩnh lặng, thậm chí cũng không có thắp đèn trong nhà.
“Không thể cứ như vậy mãi được!” Nhị Trưởng Lão cùng Tam Trưởng Lão đứng lên đồng thời, rốt cuộc thì cũng không nhận nại được nữa. Đã hai ngày trôi qua lãng phí khiến cho bọn họ lo sợ sẽ đánh mất cơ hội xuất thủ.
Đám người này có chút tiếc nuối, nếu như lúc đó quyết định xuất thủ thì có lẽ bây giờ đã thành công.
Sở Bình Thiên cũng bắt đầu có chút hoài nghi phán đoán của mình. Ngẫm lại, bọn họ ở trong tối còn Sở Hành Vân ở ngoài sáng. Mọi hành động cũng được họ che giấu rất kỹ không thể nào người khác có thể biết được.
“Chẳng qua cũng chỉ là một tên thiếu niên Thối Thể Ngũ Trọng Thiên mà thôi, dù cho hắn có thủ đoạn cao thâm thế nào đi nữa thì thực lực cũng quá yếu đuối, chỉ cần một chiều ta cũng có thể giết chết hắn”. Lúc này, một giọng đầy tự tin âm trầm vang lên.
Ở xó xỉnh kế bên, một nam tử mặc trang phục màu đen lạnh lùng bước ra.
Hắn vóc người nhỏ bé, bên trong đôi mắt sâu thẳm không ngừng lóe lên hàn quang. Lúc nói chuyện trên mặt không có chút cảm xúc giống như đã thành thói quen.
Tên nam tử lạnh lùng này là sát thủ do Sở Bình Thiên thuê tới, tu vi đạt tới tầng thứ Tụ Linh Tam Trọng Thiên, so với hắn còn mạnh hơn một bậc, đặc biệt cực kỳ giỏi ám sát.
“Như vậy cũng tốt, tối nay bắt đầu ám sát Sở Hành Vân”. Sở Bình Thiên lạnh lùng nói, nhìn về phía Nhị Trưởng Lão nói: “Lão Nhị, lần này ngươi cũng ra tay đi, để cho chắc chắn phải giết chết được Sở Hành Vân”.
Nhị Trưởng Lão gật đầu một cái, hắn tu vi là Tụ Linh Nhất Trọng Thiên, hai đại cao thủ Tụ Linh Cảnh được điều động, cho dù Sở Hành Vân có thật sự mai phục thì khi gặp cơ hội thì bọn họ đều có thể diệt trừ.
Chỉ cần Sở Hành Vân vừa chết thì toàn bộ Sở Gia đều thuộc về tay bọn họ cho dù là tiền bạc khổng lồ hay là tài nguyên tu luyện quý giá đều thuộc về bọn họ.
Đến khi màn đêm buông xuống, cảm giác được sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Sở Hành Vân rời khỏi không gian bên trong Luân Hồi Thạch, lúc này đầu tóc hắn bù xù, cặp mắt còn hằn lên tia máu giống như không được nghỉ ngơi tốt.
“Bây giờ vẫn còn kém Diêm Độc”. Sở Hành Vân cười nhạt, thay quần áo sạch rồi ra sân vườn, ngồi một chỗ nghỉ ngơi, cầm bầu rượu trên tay lẳng lặng chờ đợi.
Càng về khuya, mùi rượu thơm ngập tràn trong sân vườn càng lúc càng nồng đậm.
Sở Hành Vân thu hồi bầu rượu, quay đầu nhìn về phía bên cạnh cười nói: “Ẩn nấp lâu như vậy, không cảm thấy mệt sao?”
Vừa nói dứt, nơi đó có một tiếng động truyền tới.
Diêm độc mặc áo đen lướt nhanh ra, nhìn Sở Hành Vân với vẻ mặt đầy phức tạp. Nguyên do là Sở Hành Vân đã sớm đoán được hắn sẽ đến Sở Trấn nhưng vẫn không la lên cho đến bây giờ mới nói.
“Thì ra là tiền bối Diêm Độc lừng danh thiên hạ. Không biết có chuyện gì mà đêm khuya lại tới?” Trong giọng nói Sở Hành Vân tỏ vẻ kinh ngạc nhưng khuôn mặt thì lại lạnh nhạt.
Biểu hiện như vậy là để cho tâm thần Diêm Độc hoang mang nghĩ rằng Sở Hành Vân là một người thâm sâu sớm đã nhìn thấu hết thảy nhưng giả bộ hỏi như chưa biết.