Thế nhưng ba ngày trước, tu vi của Sở Hành Vân mới chỉ là Thối Thể Cảnh nhị trọng thiên.
Nói cách khác, Sở Hành Vân chỉ dùng ba ngày liền thăng hai cấp!
Tốc độ tu luyện như vậy quả thực bỏ xa Sở Hải. Trước đây, Sở Hải phải tốn khoảng nửa năm mới từ Thối Thể Cảnh nhị trọng thiên đột phá tới Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên.
Lúc này, Sở Hải lại nghĩ tới lời hắn vừa mới nói liền có cảm giác bị người khác bạt tai, trong người nóng hừng hực, khuôn mặt không ngừng co quắp.
Tốc độ tu luyện bằng một nửa của hắn thì không coi là là phế vật?
Vậy theo tốc độ tu luyện của Sở Hành Vân thì bản thân hắn là đệ nhất thiên tài của Sở gia được coi là cái gì? Phế vật trong phế vật?
Một thanh âm bén nhọn vang lên:“Tuyệt đối không thể nào!”.
Hai mắt Sở Bình Thiên đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, miệng hắn lại phun ra một âm thanh lạnh lùng: “Ngươi không có quyền, không có thế, phẩm cấp của Võ Linh lại cực kỳ rác rưởi. Ngươi làm sao có thể trong hoàn cảnh như vậy mà chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn liền tiến vào cảnh giới Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên, nhất định có điều gian trá!”
Mọi người đều phục hồi lại tinh thần, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Sở Bình Thiên.
Võ Linh thường sẽ đại biểu cho thiên phú.
Võ Linh càng kém, thiên phú cũng càng kém, rất khó có thành tựu. Đây cơ hồ là quy tắc không thể thay đổi được.
Võ Linh của Sở Hành Vân là võ linh nhất phẩm rác rưởi nhất. Đừng nói là cho hắn ba ngày, coi như cho hắn một năm, ba năm thì đều rất khó bước vào cảnh giới Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên.
“Ta làm sao để đề thăng đẳng cấp tựa hồ không có quan hệ gì với các ngươi!”
Sở Hành Vân không nhìn Sở Bình Thiên nữa mà quay sang Sở Hải lạnh lùng nói: “Sở Hải, ngươi mới vừa nói nếu ta không phải phế vật thì có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí gia chủ Sở gia. Hiện tại, ngươi còn lời gì để nói không?”
Nghe vậy, Sở Hải biến sắc, nghiến răng phát ra thanh âm khanh khách. Cuối cùng thẹn quá thành giận nói: “Tu vi của ngươi tăng lên nhanh như vậy, nhất định là phục dụng đan dược kích thích tiềm lực đề thăng tu vi trong thời gian ngắn, chỉ là cọp giấy mà không có thực lực. Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng ta thì ta thừa nhận ngươi là gia chủ mới của Sở gia!”
Vừa dứt lười, Sở Hải liền cảm giác được từng cái ánh mắt khinh bỉ nhìn vào hắn.
Đám người đều híp mắt nhìn Sở Hải, trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng, khinh bỉ. Tu vi của Sở Hải ngươi chính là Thối Thể Cảnh lục trọng thiên, lại có tam phẩm Võ Linh, không ngờ lại nói Sở Hành Thiên đánh bại ngươi! Thật đúng là không biết xấu hổ!
Tu vi chênh lệnh như vậy, hầu như tất cả mọi người có thể đoán được kết quả. Làm sao Sở Hành Vân có thể chiến thắng được Sở Hải?
Giữa lúc Sở Hải cũng cảm thấy có chút vô sỉ, Sở Hành Vân lại cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu Sở Hải ngươi chủ động khiêu chiến thì không thành vấn đề. Ta đáp ứng đánh một trận với ngươi!”
Lời nói của Sở Hành Vân vừa dứt, toàn trường thoáng chốc tĩnh lặng.
Ngay cả Sở Hải cũng cho là mình nghe lầm, theo bản năng sửng sốt một chút nhưng rất nhanh thì hắn nhe răng phát ra từng tiếng cười. Hàm răng của hắn lộ ra tựa như một con linh cẩu chuẩn bị cắn xé con mồi là một con cô lang.
Sở Hải dữ tợn nói: “Ngươi sẽ trả giá bằng máu vì sự cuồng vọng tự đại của ngươi!”
Khí tức thuộc về Thối Thể Cảnh lục trọng thiên hoàn toàn được Sở Hải phát tán ra. Ở phía sau hắn bỗng xuất hiện một pho tượng U Linh Ma Lang, cả người nó đen kịt.
Ngao ô!
Một tiếng sói tru cao vút truyền ra, U Linh Ma Lang phụ thể làm toàn thân Sở Hải được bao phủ thêm một bộ lông màu đen. Sở Hãi dùng cả tứ chi chạy như điên hướng đến Sở Hành Vân.
Giống như chữ u linh trong tên, U Linh Ma Lang có tốc độ cực kỳ kinh khủng. Thân ảnh Sở Hải lóe lên rồi biến mất tựa như là u linh trong màn đêm.
Mọi người chỉ thấy một cái huyễn ảnh hiện lên thì Sở Hải đã đi tới trước mặt của Sở Hành Vân. Vuốt sói lộ ra, toàn thân đều là dữ tợn sát ý, muốn cắn xé Sở Hành Vân thành mảnh nhỏ.
“Tu vi của hai người chênh lệch tận hai cái cảnh giới. Sở Hành Vân căn bản không có bất kỳ phần thắng.” Trong đám người truyền đến bàn tán xì xào làm cho Thủy Lưu Hương cùng Sở Hổ bắt đầu lo lắng mà nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Cảm thụ được khí thế bức người của Sở Hải, Sở Hành Vân nhảy về phía sau. Tay phải của hắn nắm chặt lại, linh lực ngay lập tức ngưng tụ thành kiếm va chạm với vuốt sói của Sở Hải.
Chát!
Vuốt cùng kiếm va chạm với nhau thì trường kiếm bị đẩy ra dễ dàng. Sở Hành Vân biến sắc, liên tục lui về phía sau mười bước thì thân thể mới đứng vững. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy hổ khẩu(*) chảy ra ti ti vết máu.
(*) hổ khẩu: khe giữa ngón tay cái và ngón trỏ
Còn Sở Hải không có chút thương thế nào. Hắn cúi người xuống tựa như đang rình mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Hành Vân tìm cơ hội xuất thủ.
Sở Hành Vân vẫn cực kì bình tĩnh suy nghĩ: “Tu vi của Sở Hải cao hơn, linh lực cũng hùng hậu hơn so với ta. Nếu như kéo dài chiến đấu thì ta căn bản không có bất kì cơ hội nào thắng.”
“Ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, dưới tình huống hắn không hề phòng bị bất ngờ đánh bại.”Hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú nên nhanh chóng tìm được biện pháp tốt nhất.
Sở Hành Vân nắm chặt trường kiếm bước về phía trước chủ động xuất kích.
Chỉ là tu vi của hắn chênh lệch quá nhiều so với Sở Hải nên đương nhiên tốc độ so ra cũng kém Sở Hải. Cho dù là hắn dùng toàn bộ sực lực thì đều có vẻ chậm chạp, xiêu xiêu vẹo vẹo làm không ít người cười ha hả.
Sở Hải cười lạnh nhìn về phía Sở Hành Vân nói: “Chiêu tiếp theo, ta nhất định sẽ xé xác ngươi.”
Hắn lại để U Linh Ma Lang phụ thân, không có ý định lưu thủ vung móng vuốt sói lên, cả đôi mắt đều biến thành màu đỏ tươi như máu.
“Ông!”
Thân thể Sở Hải hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ cùng thế đi đều mạnh hơn so với Sở Hành Vân. Hầu như trong nháy mắt, hán đã tới trước mặt của Sở Hành Vân, nhanh đến nỗi làm cho người khác chưa kịp hít thở.
“Tới đây!”
Thời khắc này, Sở Hành Vân bình tĩnh đến đáng sợ, cảm giác nhạy bén cảm nhận được Sở Hải tới gần, khí tức lạnh như băng đập vào mặt dường như muốn xé nát hắn ra.
Chỉ thấy cánh tay hắn dựa theo một cái quy luật nào đó vung ra, kiếm ảnh trở nên biến ảo linh hoạt. Một tiếng gió thổi như có như không từ trường kiếm của hắn đi ra tạo cảm giác linh động phiêu dật.
“U Linh Trảo!”
Sở Hải vung hai móng trước ra. Trong lúc nhất thời, bóng sói điên cuồng lóe lên làm cho cả đám người toát ra biểu tình kinh khủng. Thật là võ học khủng khiếp! Nếu như trúng một trảo này thì coi như là nham thạch nghìn cân, sợ rằng đều bị đánh nát.
“Phong Động!” Sở Hành Vân cũng xuất thủ. Hắn vung lên một kiếm thì tiếng gió thổi đột nhiên trở nên dồn dập.
Võ Linh Kiếm trong tay hắn bắt đầu chuyển động, linh động vô tung, mờ ảo sắc bén, kèm theo một âm thanh phá không đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đây là lần va chạm thứ hai và cả hai người đều sử dụng ra võ học.
“Phốc”
Sở Hành Vân liền cảm giác được cánh tay của mình tựa như bị xé rách, tiên huyết phun ra kèm theo cảm giác đau đớn kịch liệt.
“Ta thắng.” Sở Hải nhìn thấy như vậy liền lớn tiếng tuyên bố mình thắng lợi.
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên tóc của hắn bị một cơn cuồng phong thổi bay lên. Trong mắt của hắn, tất cả bóng U Linh Ma Lang hầu như bị chém đứt trong nháy mắt.
Một thanh Võ Linh Kiếm giản dị tựa như gió bất ngờ đâm thẳng mà đến. Trong ánh mắt của Sở Hải, Bóng kiếm không ngừng mở rộng cho đến khi bao phủ tất cả tầm nhìn của hắn, chỉ còn lại một kiếm này.
Hưu!
Một tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, xẹt qua vai Sở Hải khiến thân thể hắn run lên rồi té xuống mặt đất. Trên vai phải của hắn bỗng xuất hiện một vết kiếm, từ chỗ đó chảy ra tiên huyết.
“Ghê tởm.” Sắc mặt Sở Hải cứng đờ, sau đó trở nên lạnh như băng. Ngay lập tức, hắn đứng lên chuẩn bị tiếp tục hướng Sở Hành Vân phát động thế tiến công nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy một thanh Võ Linh Kiếm lóe ra hàn quang.
Thanh trường truyến linh hoạt kỳ ảo, trên lưỡi kiếm lại còn tản mát ra tiếng gió thổi nhẹ nhàng làm cho hai mắt Sở Hải co rụt lại, thân thể không tự chủ run một cái.
Vừa rồi, Sở Hải chiến đấu kịch liệt cùng Sở Hành Vân thì chính là thanh này kiếm đã chặt đứt bóng U Linh Ma Lang, còn làm bị thương bờ vai của hắn. Bây giờ hắn bỗng có cảm giác sợ hãi với thanh kiếm này!