Mục lục
Linh Kiếm Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộp bộp!

Cổ Thanh Tùng tâm trạng rối bời, mức độ hòa hợp võ linh của Sở Hành Vân thật quá cao, thậm chí ngay cả trắc linh bia cũng không thể trắc ra. Mức độ hòa hợp kinh khủng như vậy tại Vân Mộng Vũ Phủ cũng không được mấy người.

- Sở Hành Vân, Già Lam Vũ Phủ ta hoan nghênh người gia nhập!

Dường như trong chớp mắt, những đại biểu của tam đại Vũ Phủ đều mở miệng nói cùng lúc, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước.

Độ hòa hợp võ linh cửu đẳng quá hiếm thấy, nếu có được thiên tài yêu nghiệt như vậy để bồi dưỡng tương lai tất thành bảo bối.

- Lão sư!

Tần Vũ Yên nhìn về phía Dương Viêm với vẻ mặt kinh hỉ, nàng cũng không nghĩ tới độ hòa hợp võ linh của Sở Hành Vân lại cao đến mức này. Chỉ riêng trắc linh bia đã không thể chịu đựng.

- Người vẫn còn đó, có gì phải gấp gáp!

Dương Viêm trừng mắt, căn bản không có ý xem trọng, nhưng ánh mắt của hắn cũng thận trọng đánh giá Sở Hành Vân và bốn đại biểu tứ đại Vũ Phủ còn lại.

- Vòng khảo hạch thứ nhất đến đây kết thúc, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tiếp tục đợt khảo hạch thứ hai”.

Cổ Thanh Tùng sắc mặt nhăn nhó có chút tức giận đi xuống dưới khán đài.

- Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói Sở Hành Vân là tên phế vật sử dụng một lượng lớn đan dược mới có thể miễn cưỡng tăng tu vi lên sao? Vì sao mức độ hòa hợp võ linh lại cao như thế?

Cổ Thanh Tùng nhìn Thủy Thiên Nguyệt bên cạnh giọng điệu có vài phần tức giận nói.

Thủy Thiên Nguyệt thần sắc nhợt nhạt cắn răng nói:

- Cổ Trưởng Lão, độ hòa hòa hợp võ linh cao cũng không thể đại biểu lên điều gì, một năm trước Sở Hành Vân chính xác chỉ có tu vi Thối Thể Nhị Trọng Thiên, cho dù là thiên tài thì trong vòng một năm cũng không có khả năng tăng liền 7 cấp, chắc chắn hắn đã sử dụng đan dược căn bản không có nữa điểm thực lực.

Cổ Thanh Tùng bừng tỉnh, âm thầm gật đầu, trong vòng một năm liền có thể tăng 7 cấp thì thật có chút kinh người nhưng cơ bản không thể nào là tu luyện thật sự.

- Sở Hành Vân vừa rồi thể hiện thiên phú, đã khiến tam đại Vũ Phủ kia để ý đến, nếu chúng ta muốn động thủ thì sẽ rất khó khăn, bọn ngươi cần phải nắm lấy cơ hội, khi thời cơ xuất hiện thì phải lấy tốc độ nhanh nhất phế hắn đi để tránh đêm dài lắm mộng.

Tròng mắt Cổ Thanh Tùng toát ra vẻ lạnh lùng, hắn không muốn nhìn thấy Sở Hành Vân trổi hơn.

- Yên tâm, nếu ta toàn lực ra tay thì hắn sẽ không đỡ nỗi dù chỉ một chiêu

Thủy Thiên Nguyệt trầm giọng nói, tất nhiên nàng cũng cảm thấy Sở Hành Vân có phần uy hiếp nàng.

Cùng lúc đó tại chỗ khác.

Tần Vũ Yên nhíu chặc mày tỏ vẻ bất bình, nói:

- Lão sư, vì sao vừa rồi người lại không mở lời thu Sở Hành vân, độ hòa hợp võ linh cửu đẳng chẳng lẽ còn thiếu tư cách?

Sở Hành Vân vốn đã có thiên phú đan đạo, muốn gia nhập Lăng Tiêu Vũ Phủ đã dư tiêu chuẩn, hơn nữa lại có độ hòa hợp võ linh cửu đẳng sợ rằng có thể kinh động các trưởng bối trong Lăng Tiêu Vũ Phủ.

Nhưng Dương Viêm lại không mở miệng, còn tỏ ra dáng dấp khó chịu thật sự khiến Tần Vũ Yên không nghĩ ra.

“Lần trước gặp mặt, tiểu tử này cực kỳ kiêu ngạo, lại muốn ta yêu cầu mời hắn gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ? nếu như vừa rồi ta lại mời chào hắn, chẳng phải là vứt bỏ hết mặt mũi đi sao?”.

Dương Viêm bĩu môi ra vẻ một lão già cứng đầu hừ một tiếng nói:

- Ta đường đường là Luyên Đan Đại Sư, cho tới bây giờ chỉ có người khác cầu xin ta chứ nếu muốn ta cầu người khác thì căn bản không có cửa đâu!

- Nhưng nếu hắn bị Vũ Phủ khác chiêu đi, chẳng phải chúng ta sẽ thua thiệt lớn sao?”

Tần Vũ Yên có chút bất bình nói.

- Yên tâm, tiểu tử này có thiên phú đan đạo, ngoại trừ ta và ngươi biết người khác căn bản không biết, đợt lát nữa đợt khảo hạch thứ hai, hắn nhất định sẽ được mọi người tán thưởng, đến lúc đó chúng ta sẽ xuất thủ mời chào, chắc chắn lúc này là chuẩn nhất.

Dương Viêm cười hắc hắc nói, nụ cười trên mặt toát lên vẻ tự tin của hắn.

Sau khi nửa canh giờ nghỉ ngơi kết thúc.

Cổ Thanh Tùng đứng lên, cất cao giọng nói:

- Đợt khảo hạch thứ hai, chính là kiểm tra thực lực, gọi là Thượng Người, có thể đánh nhau thỏa thích trên lôi đài một trận, chúng ta phải căn cứ vào sự thể hiện thực lực của các ngươi thì mới có thể xem xét các ngươi có tư cách gia nhập Vũ Phủ. Ở trận chiến này hãy đem tất cả thực lực bày ra, thắng thua không quan trọng, nhưng nhớ kỹ không được mượn ngoại vật, càng không thể tử chiến.

- Bây giờ, Diệp Tầm Phong cùng Lâm Xuyên, lên đài đánh một trận!

Vừa đọc tên xong, cả đám đông lập tức phát ra tiếng ồn ào thán phục, trận chiến đầu tiên thật sự hấp dẫn, trận quyết chiến giữa hai đại thiên tài, nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc.

Không lâu sau, Diệp Tầm Phong cùng Lâm Xuyên cùng leo lên lôi đài, bốn mắt nhìn nhau, khí tức trên người cùng lúc dâng trào tàn mát ra. Một người cầm kiếm đứng bất động vẻ mặt tỏa ra khí thế âm trầm, một người bá khí tuông trào như mãnh hổ, khiến cho bầu không khí trở nên nóng bỏng.

- Chiến!

Một tiếng quát phát ra, hai người dường như đồng thời xuất thủ, ai cũng không muốn để cho đối thủ áp đảo khí thế của mình, một quyền một kiếm chạm nhau, kiếm quang lóe ra, khí thế tràn ngập khiến cho người xem đều vui mừng hô to.

Cuối cùng, hai người này được gia nhập vào Tử Dương Vũ Phủ và Già Lam Vũ Phủ, khiến không ít người nhìn thèm thuồng, có thể gia nhập vào ngũ đại Vũ Phủ là mong muốn của tất cả mọi người.

- Trận chiến tiếp theo, Tô Khinh Nhu và Thạch Lỗi!

Trận chiến thứ hai lập tức bắt đầu.

Tên thiếu niên kia gọi là Thạch Lỗi, đến từ thành Hắc Thủy tu vi không kém tụ linh nhất trọng thiên cảnh giới, chỉ là hắn nghe được tên mình đấu với Tô Khinh Như thì cả khuôn mặt đều tái xanh.

Thế nhưng, sợ thì sợ hắn vẫn cắn răng leo lên lôi đài, vừa xuất chiêu thì gọi võ linh của mình ra, phóng về phía Tô Khinh Nhu.

Thạch Lỗi tự biết rằng, thực lực của mình không thể đấu lại được Tô Khinh Nhu, nhưng lần lôi đài chiến này không đặt nặng vấn đề thắng thua, chỉ cần thể hiện được thực lực của mình thì có thể được ngũ đại Vũ Phủ lựa chọn.

Rầm rầm oành!

Sau đó Thạch Lỗi liên tục đánh ra ba quyền, Tô Khinh Nhu gọi võ linh Phong Điệp ra dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của Thạch Lỗi, một chưởng vỗ ra đưa hắn chấn ra ngoài lôi đài đoạt được thắng lợi.

- Thân pháp không tồi, rất thích hợp gia nhập vào Thương Phong Vũ Phủ!”

Đại biểu của Thương Phong Vũ Phủ mặt mang lúm đồng tiền, phong cách của Tô Khinh Nhu thuộc kiểu nhanh nhẹn tốc độ, rất đáng để bồi dưỡng.

Sau đó, Già Lam Vũ Phủ cùng Tử Dương Vũ Phủ cũng mời chào, khiến trên mặt Tô Khinh Nhu vui mừng hiện lên một cái lúm đồng tiền, nhưng lại phát hiện Vân Mộng Vũ Phủ cùng Lăng Tiêu Vũ Phủ không có động tĩnh gì.

- Xem ra thực lực của ta còn chưa đủ để được hai đại Vũ Phủ này chấp nhận”. Tô Khinh Nhu thở dài, suy tư một lát sau đó ra quyết định của chính mình: “Ta nguyện ý gia nhập vào Thương Phong Vũ Phủ.

Sau đó trận chiến tiếp theo, những người thi đấu tiếp theo tinh thần đều tăng cao, mỗi một lần xuất thủ đều đem sở trường võ học của mình thi triển ra, không bỏ lỡ cơ hội thể hiện của mình.

Nhưng mà ngũ đại Vũ Phủ cũng bớt hăng hái, sau khi Tô Khinh Nhu được nhận, chỉ có rất ít người được coi trọng, Vân Mộng Vũ Phủ và Lăng Tiêu Vũ Phủ từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng, không tuyển nhận bất kỳ người nào.

Đợt khảo hạch thứ hai nhanh chóng trận cuối đến cuối, trên lôi đài chỉ còn lại hai người Sở Hành Vân cùng Thủy Thiên Nguyệt.

- Trận chiến cuối cùng, Sở Hành Vân đối chiến Thủy Thiên Nguyệt!

Cổ Thanh Tùng thông báo cao giọng, khiến thần thái mỏi mệt của đoàn người xem lập tức khôi phục lại, hai mắt toát ra vẻ mong chờ.

Bọn họ đều nhớ rõ, lúc Vũ Phủ bắt đầu chọn lựa thì Thủy Thiên Nguyệt cũng đã nói nàng cùng Sở Hành Vân ước hẹn một năm sau muốn nhìn xem ai mới là ếch ngồi đáy giếng.

Hiện tại, trận chiến của hai người bọn họ là trận chiến cuối cùng của đợt khảo hạch thứ hai,

Cái ước định kia liền dựa vào kết quả của trận chiến này để xác định.

Dịch giả: lightnight

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK