Oanh!
Linh lực trong cơ thể ba người bạo phát cùng một lúc, lực lượng kinh khủng phát tán khắp nơi khiến tất cả mọi người không dám tới gần, sợ hãi lui về phía sau.
Trong một khắc thời gian cả người Sở Hành Vân đã thừa nhận chấn động cực manh, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Thảm nhất là tay trái phải thừa nhận Bích Ba chưởng ảnh của Thủy Thiên Nguyệt khiến kinh mạch bị hao tổn, tuy bị văng ra xa nhưng con ngươi của hắn vẫn vô cùng lạnh lùng, gắt gao nhìn về phía đối diện.
Hai người Thủy Thiên Nguyệt và La Thịnh cũng không ngừng bị chấn lui, linh lực trên người ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, chắc chắn bọn họn cũng chịu tổn thương không nhỏ, máu huyết vận chuyển hỗn loạn.
Đám người Lý Trần không có cách nào nói chuyện, càng không có ai dám động thủ, cả đám chỉ thẩn thờ đứng tại chỗ.
Thủy Thiên Nguyệt cùng La Thịnh đều là có võ linh tứ phẩm, là nhân vật kiệt xuất trong đám tân tấn đệ tử lần này.
Nhưng hai người bọn họ toàn lực ra tay với Sở Hành Vân lại dẫn đến kết quả bị thương nhưng không cách nào đánh chết được hắn.
- Chẳng trách Dương Viêm lại trực tiếp cấp một cái danh ngạch đệ tử nòng cốt cho Sở Hành, người này nếu như tiếp tục phát triển thì trở thành đệ tử nòng cốt đã như ván đóng thuyền.
Nội tâm Lý Trần sợ hãi than, đồng thời ý niệm muốn giết chết Sở Hành Vân càng thêm kiên định.
Hắn đã hai lần ra tay giết Sở Hành Vân, cừu hận giữa hai người đã không còn cách nào hóa giải.
Nếu như Sở Hành Vân còn sống rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm thì một đoạn thời gian nữa cho dù có chỗ dựa đằng sau nhưng Lý Trần vẫn sẽ khó bảo vệ được tính mạng của mình.
- Sao các ngươi xử lý lâu vậy?
Lúc này một âm thanh có chút tức giận vang lên.
Trên cành cây cách đó không xa có một thân ảnh cao to xuất hiện, ánh mắt của hắn nhìn về phía bên này, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một vẻ khó tin.
Thân ảnh này chính là Lý Dật.
Hành động vây giết Sở Hành Vân lần này Lý Dật cũng tham dự.
Hắn cũng không có ra tay mà chờ ở phía bên ngoài rừng rậm giúp đám người Lý Trần tranh thủ thời gian, tránh không cho đệ tử nòng cốt khác và trưởng lão của các đại Vũ Phủ chú ý.
Nhưng đã lâu như vậy mà đám người Lý Trần vẫn chậm chập không thấy đi ra, điều này làm cho Lý Dật rất tức giận, hắn quay vào kiểm tra thì thấy Sở Hành Vân mới chỉ bị vài vết thương nhẹ.
- Đại ca, thực lực của Sở Hành Vân đã xa xa vượt qua tưởng tượng của chúng ta, muốn giết hắn ở chỗ này hình như có chút khó khăn.
Cả khuôn mặt Lý Trần trở nên đỏ bừng, vô cùng mất mặt nói.
Thần sắc Lý Dật xuất hiện một tia dao động, ánh mắt liếc nhìn thi thể trên đất, lại nhìn thương thế trên người La Thịnh và Thủy Thiên Nguyệt, lông mày bỗng dưng nhíu lại.
Hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Sở Hành Vân lại kinh khủng như vậy, lấy một địch tám mà vẫn có thể bền bỉ chống đỡ.
- Các ngươi đều lui ra đi.
Lý Dật trầm mặc trong chốc lại sau đó quay sang đám người Lý Trần nói một câu, thân hình hắn lập tức lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Sở Hành Vân, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thấy vậy, đám người Lý Trần càng cảm thấy mất mặt nhưng vẫn lui sang một bên.
Lần vây giết này bọn họ đã lên kế hoạch rất lâu, bọn chúng cố ý dẫn dụ đám đệ tử nòng cốt và trưởng lão ra chỗ khác, nếu vẫn không thể giết chết Sở Hành Vân thì sẽ không còn cơ hội nào khác.
- Có thể ép ta phải ra tay chứng minh ngươi thật sự không phải phế vật, chỉ tiếc rằng hết hôm nay ngươi đã là người chết.
Lý Dật di chuyển khiến cho Sở Hành Vân cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.
Bước chân của Lý Dật rất thong thả nhưng mỗi một bước thì hàn khí càng dày đặc hơn, võ linh Hàn Lân Kiếm phát ra âm thanh trầm thấp, đồng thời tỏa ra khí lạnh đóng băng cả không khí.
Thình thịch!
Mặt đất run rẩy, Lý Dật phóng nhanh đến trước mặt của Sở Hành Vân, Hàn Lân Kiếm đâm tới trước mang theo vô tận hàn ý, băng lạnh kiếm quang xuất ra làm cho mắt của hắn cũng khó có thể mở to.
Sở Hành Vân cũng chuyển động thân hình, phóng ra kiếm khí phong bạo khiến tạo ra tiếng gào thét trong không khí.
Hai mắt Lý Dật phát ra hàn quang, tiếp tục đè ép Sở Hành Vân, trên thân Hàn Lân Kiếm phát ra ba đường kiếm quang xé rách Trảm Không kiếm khí.
Dư chấn của kiếm khí truyền vào cơ thể Sở Hành Vân khiến cho hắn cảm giác kinh mạch toàn cơ thể bị đông cứng, kiếm khí phong bạo bắt đầu vỡ vụn, lúc nào cũng có khả năng biến mất.
- Thật mạnh!
Thấy một kiếm cường hãn của Lý Dật, Thủy Thiên Nguyệt không khỏi thốt ra lời khen, không hổ là đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ, thực lực cường hãn không gì sánh được.
Sở Hành Vân cố gắng thừa nhận Hàn Lân kiếm khí, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực trong linh hải hoàn toàn bạo phát.
Trong một khoảng khắc, Trảm Không Kiếm trong tay Sở Hành Vân tràn ngập linh khí, lại tiếp tục ngưng tụ ra phong nhận như bão tố gào thét, mạnh mẽ đánh tan kiếm khí lạnh giá, đồng thời hắn cũng lùi về sau.
Cùng lúc đó, Lý Dật cũng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trảm Không Kiếm trên tay Sở Hành Vân.
- Đối mặt Hàn Lân Kiếm của ta vẫn có thể bình thường chống đỡ, ta muốn thanh kiếm này.
Lý Dật có vài phần bá đạo nói, hắn là kiếm tu nên đối với bảo kiếm rất để ý.
Một thanh bảo kiếm cấp bậc pháp khí cực kỳ trân quý nên hắn muốn thu vào trong túi của mình!
- Ca, tình huống có cái gì đó không đúng.
Bất ngờ lúc này Lý Trần bỗng nhiên la lên, hắn đưa hai tay chỉ về phía bên cạnh.
Lý Dật quay đầu lại nhìn thì phát hiện một góc trời xuất hiện khí tức cực kì thô bạo, mà cổ khí tức này đang di chuyển như muốn bao phủ toàn bộ Mê Vụ Sâm Lâm.
- Linh thú bạo động?
Lý Dật trợn to hai mắt, đúng ra thì ở phía sau không thể nào xuất hiện linh thú bạo động mới đúng.
Cổ khí tức thô bạo này di chuyển càng lúc càng nhanh, cũng không lâu lắm liền sẽ tới nơi này, Lý Dật nhìn về phía đó mơ hồ có thể thấy vô số linh thú đang di chuyển.
- Mau lui lại.
Thần sắc Lý Dật ngưng trọng nói bất ngờ làm đám người Lý Trần sửng sốt như đang nằm mộng.
- Chỗ này là Mê Vụ Sâm Lâm, cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện linh thú bạo động, tất cả linh thú đều trở nên điên cuồng, tùy ý lao đầu liều chết ở trong rừng, thậm chí còn có linh thú Địa Linh Cảnh xuất hiện, nếu như chúng ta không mau mau trốn thì sợ rằng không còn cơ hội.
Trong lúc nói chuyện ánh mắt của Lý Dật nhìn về hướng Sở Hành Vân, cánh tay vung lên bắn ra một đạo u lam kiếm quang khiến cho Sở Hành Vân cảm giác thân thể bị đông cứng không thể di chuyển.
Ngưng tụ tất cả linh lực trong cơ thể, Sở Hành Vân lại một lần nữa thi triển kiếm khí phong bạo, nhưng hắn cảm giác được kiếm khí phong bạo không ngừng bị xuyên qua, rồi một đạo kiếm khí bất ngờ đánh lên trên cơ thể hắn khiến cho hắn lần nữa ngã trên mặt đất.
- Lại còn chưa có chết?
Lý Dật cắn răng đầy oán hận, hắn đã hai lần ra tay, hầu như đã xuất toàn lực nhưng kết quả lại không như dự liệu, Sở Hành Vân có thể lần lượt đỡ đòn tấn công của hắn.
Ánh mắt dời qua, hắn phát hiện bầy thú điên cuồng ngày càng tới gần nên đành thở dài một hơi buông tha truy sát Sở Hành Vân, hắn quay đầu lại dẫn theo đám người Lý Trần rời đi.
Bầy thú đông như vậy, nếu như hắn muốn giết Sở Hành Vân sẽ không đủ thời gian chạy, thế nên hắn làm ra quyết định cuối cùng là trước tiên bảo vệ tính mạng của mình.
Dù sao nếu mạng mất thì coi như là mất hết.
Về phần Sở Hành Vân trong mắt Lý Dật đã là một người chết, hắn bị thương nặng như thế, lại còn dưới sự truy sát của bầy thú thì cho dù có chín cái mạng cũng không sống được!
Dịch giả: Hào Ca
Biên tập: Mei_hnmn
Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào