Năm 350 lịch An Bình.
Tỉnh Đại Hạ, thành phố Nam Nguyên.
Nhà họ Tô.
Vừa vào nhà Tô Vũ đã ngửi thấy mùi thơm của món ăn, thả cặp sách xuống, đi đến bàn ăn, thản nhiên gắp một miếng thịt lợn kho tàu bỏ vào miệng.
Trong lúc nhai, Tô Vũ nhìn vào trong phòng bếp, ngữ điệu hàm hồ nói:
- Cha, ngày mai đổi món canh, mỗi ngày đều ăn thịt không thấy ngán sao?!
- Có ăn là tốt rồi, lại còn kén chọn!
Tiếng càu nhàu của Tô Long phát ra từ phòng bếp:
- Con nói con, năm nay cũng mười tám, khi nào thì học cách tự chăm sóc bản thân? Lão Tử vừa làm cha vừa làm mẹ nhiều năm như vậy, cũng phải tới lúc cho cha nghỉ ngơi đi chứ!
Tô Vũ nuốt miếng thịt trong miệng xuống cười nói:
- Cha, tay nghề của cha là tốt nhất, không khác gì đầu bếp. Thật ra con cũng muốn tự nấu ăn, mấu chốt là con không thể ăn được nếu bị cháy!
- Hừ!
Tô Long khịt khịt mũi, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng ông ấy cũng không than phiền gì đứa con này nữa.
Chẳng mấy chốc, Tô Long đeo tạp dề đi ra ngoài mang theo một đĩa thức ăn.
Một người đàn ông cao gần một mét chín, vạm vỡ và mạnh mẽ, mặc một chiếc tạp dề nhỏ ôm sát, trông đặc biệt buồn cười.
Lần nào Tô Vũ cũng tụng kinh, lần này cũng không ngoại lệ, lắc đầu nói:
- Cha, cha không thể đổi tạp dề lớn hơn hay sao? Gia đình chúng ta không thiếu tiền mua tạp dề!
- Con hiểu cái gì!
Tô Long không thèm để ý, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cũng không cởi tạp dề, ngồi xuống nói:
- Ăn cơm đi! Có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó, hơn nữa tạp dề này vẫn còn mới...!
- Lời này cha nói đã ba năm rồi!
Tô Vũ trợn tròn mắt, ba năm trước cha nói còn mới, nhưng ba năm sau vẫn như cũ những lời này, cha thật sự dám nói ra.
Tô Long không quan tâm, ngồi xuống ăn, ăn như hổ đói, tốc độ cực nhanh.
Tô Vũ đã quen từ lâu, cũng không quan tâm đến chuyện này, nên tự mình ngồi xuống, vừa thở dài vừa ăn:
- Cha, tiền tuyến lại có chiến tranh đúng không? Lúc con vừa trở về liền nhìn thấy xe tuyển quân dưới lầu, đến khu vực của chúng ta chiêu mộ? Cũng không biết là nhà nào...!
Động tác ăn cơm của Tô Long có chút chậm lại, nhanh chóng đặt bát đũa xuống, nghiêm mặt nói:
- Bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước là trách nhiệm của mọi người! Nghe giọng điệu của con, có phải con cảm thấy việc tham gia quân ngũ là không tốt có phải hay không?
- Không!
Tô Vũ vội vàng phủ nhận, cha của hắn là một cựu chiến binh, hắn không thể nói lung tung trước mặt ông ấy, nếu không một đấm của phụ thân hắn thừa sức đánh cho hắn té sấp mặt.
Tô Long khẽ hừ một tiếng, sau đó cầm bát đũa lên tiếp tục ăn.
Trong lúc ăn, giọng điệu của Tô Long có chút thay đổi, ông ấy thấp giọng nói:
- A Vũ, tiền tuyến hỗn loạn, các quân đoàn lớn hết lần này đến lần khác ra lệnh nhập ngũ! Vừa kêu gọi tân binh nhập ngũ, vừa gọi cựu chiến binh trở về...!
Đôi đũa của Tô Vũ hơi chậm lại, ngước lên nhìn cha, không còn tự phát như trước, cau mày nhìn cha hắn nói:
- Cha, chuyện này thì có liên quan gì đến nhà chúng ta? Cha đã ra quân được 18 năm, con vừa đến tuổi trưởng thành, vả lại con đã đăng ký vào đại học, dù có tuyển binh cũng không đến lượt cha con mình...!
- Đã 18 năm rồi sao?!
Tô Long buông tiếng thở dài, đúng vậy, đã 18 năm.
- Sau 18 năm xuất ngũ, Trấn Ma Quân lệnh triệu tập các cựu chiến binh trở về, cộng thêm lần này đã được ban hành 5 lần! Mà người trên 50 tuổi sẽ không nằm trong phạm vi triệu tập nữa!
- Bốn lần đầu, vì con còn nhỏ nên cha lo lắng con và lo con sẽ không tự chăm sóc bản thân nên bố không đi!
Sắc mặt Tô Vũ thay đổi:
- Cha, gia đình chúng ta không phải đi, điều này được chính sách quốc gia cho phép!
- Đúng, chính sách cho phép!
Tô Long nhếch miệng cười, ngẩng đầu nhìn con trai:
- Cho nên mấy năm trước cha mới không đi, suốt 18 năm qua cha đã nhìn thấy lệnh triệu tập đến 4 lần, nhưng đều không đi. Nhưng hôm nay, con trai của cha đã trưởng thành! 18 tuổi rồi!
- Cha!
Vẻ mặt Tô Vũ hoàn toàn thay đổi:
- Rốt cuộc cha muốn nói cái gì?
- Con biết cha sẽ nói gì mà!
Tô Long nhìn con trai, có chút nhẹ nhõm, có chút vui vẻ, mỉm cười nói:
- 18 năm trước, cha con tuy vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng đã là đội trưởng ở Trấn Ma Quân, phụ trách tiểu đội 30 người!
- Lúc đó mẹ con sắp sinh con, cha xin nghỉ phép trở về, nào biết được... Con vừa ra đời thì mẹ con cư như vậy mà đi. Ở nhà cũng không có người lớn chăm sóc, cha thật sự không thể rời đi...!
- Không có cách nào khác, cha đành phải giải ngũ!
Tô Long nghiến răng cười khổ nói:
- Lúc cha rời khỏi Trấn Ma Quân, anh em trong cả đội, không có ai tới tiễn cha. Không phải bọn họ ghét bỏ gì, mà là vì họ sợ cha chịu không được lại chạy trở về!
- Trong 18 năm, không ai liên lạc với cha, bọn họ sợ rằng cha sẽ quay trở lại, cha nằm mơ cũng thường thấy họ đang gào thét tên cha, bào cha cứ yên lòng ở nhà chăm con đi...!
- 30 người, trong năm đầu tiên cha rời đi, đã có 9 người chết trong trận chiến...!
- Không ai trong số họ trở về từ quân đội và 21 người còn lại... cũng không biết còn lại bao nhiêu!
- Vẫn còn ở chiến trường?!
Ánh mắt Tô Long đỏ lên:
- Cha rất áy náy, cho nên cha không dám nghe ngón thêm nữa, cũng không dám liên hệ với ai để hỏi về 21 người còn lại. Cha đã không trả lời 4 lần điều động trước đó, nhưng lần này... A Vũ, cha nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết cũng phải chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, cha của con... không muốn chết già ở nhà như này!
Tô Vũ im lặng.
Từ lâu hắn đã biết cha mình vẫn muốn xông pha nơi tiền tuyến, vẫn muốn sát cánh bên những anh em cũ. Năm đó, nếu mẹ hắn không chết khi sinh con, cha hắn sẽ không đời nào xuất ngũ, rời khỏi Trấn Ma Quân.
Nhưng hắn cảm thấy rằng sau 18 năm, cha hắn sẽ quên đi và buông tay.
Hôm nay, nào ngờ cha hắn nói với hắn, ông ấy vẫn chưa buôn bỏ được!
- Cha...!
Sắc mặt Tô Vũ xấu xí, có chút tái nhợt:
- Tiền tuyến hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều binh lính hy sinh trong trận chiến, 18 năm nay đã có 5 lần gọi lính nghĩa vụ kỳ cựu, ba bốn năm một lần, cha đã là quân nhân, cha biết ý nghĩa của nó...!
- Con... con chưa lập gia đình, chưa trúng tuyển vào trường đại học, chưa sinh cháu trai cho cha...!
Tô Long cười nói:
- Không sao, cha chờ! Phải chăng con nghĩ rằng cha trở về đó là đi chịu chết? Cha đây là muốn đánh thắng trận kia kìa!
- Cha!
- Thằng nhóc, bớt nói nhảm, ăn cơm đi!
Tô Long ngắt lời con trai, trong lúc ăn, ông mơ hồ nói:
- Sau khi ăn xong bữa cơm này, sau này con sẽ tự nấu! Không nấu được đi ra ngoài mà ăn, trong thẻ có tiền, con đã biết mật khẩu!
- Dưới lầu vẫn đang đợi cha, không thể trì hoãn quá lâu!
- Nếu con được nhận vào một trường đại học, hãy nhớ viết thư cho cha, cha sẽ hồi âm nó khi cha có thời gian!
- Chỉ thi đậu vào học viện Văn Minh Đại Hạ, thì thằng nhóc con đã cho cha mười phần thể diện. Cha đã trao đổi với các thầy cô của con, chỉ cần không có sai sót, con nhất định sẽ vượt qua kỳ thi. Ơn trời nhà họ Tô của tôi cuối cùng cũng có một nhân tài!
- Con nói xem, đầu óc của con càng lớn càng thông minh, lắm lúc cha đây nghi ngờ con không phải là con ruột của cha... Nhưng may mắn thay, con trông giống hệch như khi cha còn trẻ, sao có thể không phải là con của cha được!
Sắc mặt Tô Vũ có chút tái nhợt, khi nghe đến đây, cậu không khỏi phàn nàn:
- Cha, ngươi có chắc ngươi trông giống con khi còn nhỏ không?
- Vớ vẩn, vậy thì có thể là giả!
Tô Long ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt thô kệch, cười toe toét:
- Con hỏi hàng xóm bên cạnh, có phải như thế không?
Tô Vũ bất lực, biết cha mình đang đổi chủ đề, lại quay sang đề tài:
- Cha, thật sự muốn đi? Không phải là con xem thường cha, nhưng người lớn tuổi như cha đã rời khỏi chiến trường 18 năm, mấy năm qua cũng không có tập luyện nữa, đến bây giờ cũng chỉ là Thiên Quân cửu trọng, đi thì có hữu ích không?
- Con xem thường ai hả?
Tô Long tức giận nói:
- Thiên Quân cửu trọng thì làm sao vậy? Trên chiến trường, không chỉ nhìn vào vũ lực, nếu thực sự chỉ nhìn vào vũ lực, thì đừng chiến đấu! Tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra trên chiến trường, cha đây lúc đó là Thiên Quân thất trọng mà vẫn có thể giết chết cường giả của Vạn Thạch giới!
Tô Vũ rất đau khổ, không biết chuyện này có đúng hay không, nhưng cha hắn đã nói nhiều năm, khả năng chân tướng cũng không nhỏ.
Vấn đề là hắn không muốn cha mình ra mặt trận.
Tiền tuyến đang hỗn loạn, một số lượng lớn quân sĩ chết trong trận chiến hàng năm, tình hình ngày càng trở nên nguy cấp, cha hắn đã tầm 50 tuổi, tại thời điểm này, ông ấy trở lại chiến trường... Tô Vũ không dám nghĩ tới.
- Cha...!
- Im miệng!
Tô Long ngắt lời hắn, đứng dậy cất bát đĩa và đũa đi, nói thẳng:
- Lão Tử đã ghi danh rồi, nếu không đi, chính là đào ngũ! Không đăng ký thì không sao, nhưng đã ghi danh mà không đến thì con biết hậu quả như thế nào rồi! Khi một kẻ đào ngũ, đó cũng là cái chết!
- Cha, không thể chờ con trở về bàn bạc sao?
Tô Vũ nổi nóng gào lên.
Giờ khắc này, hắn đã biết mình không thể thay đổi bất cứ điều gì, đúng như cha hắn nói, nếu hắn không đăng ký cũng không thành vấn đề. Đối với những cựu chiến binh này, lệnh nhập ngũ không phải là lệnh gọi bắt buộc, những cựu chiến binh này có thể xuất ngũ còn sống, và tất cả họ đều có công lao trên chiến trường năm đó.
Nhưng một khi đã đăng ký, điều đó có nghĩa là tái nhập ngũ, nghĩa là một trung sĩ, và nếu không đi vào lúc này, sẽ là một kẻ đào ngũ.
- Bàn bạc cái gì?
Tô Long bất mãn nói:
- Đừng lo lắng, cha không thể chết. Ngay cả khi thực sự chết trong trận chiến, thì tiền trợ cấp cũng khá nhiều, hãy nhớ tự lấy chúng! Chắc chắn sẽ đủ cho con lấy vợ sinh con, cha làm gì đều đã cân nhắc cho con, con đừng khiến cha thất vọng!
Nói rồi, Tô Long cầm lấy cái ba lô đã thu dọn từ lâu, cởi tạp dề ra, cầm ba lô lên, thái độ thản nhiên như thể chẳng qua chỉ là một chuyến du lịch xa nhà mà thôi, dặn dò:
- Lo ôn bài cho tốt, bình tĩnh đi thi, khi đến Học viện Văn Minh cho nhà ta một thể diện tốt!
- Học viện Văn Minh... Cha ở ngoài kia tha hồ mà vênh mặt với đám chiến hữu, con trai tôi được nhận vào học viện Văn Minh, tốt hơn con của nhóm người bọn họ rất nhiều, ha ha ha!
- Thật đáng tiếc, thư thông báo của con cha không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng không sao, nếu như có giấy nhập học con hãy chụp ảnh gửi cho cha kèm theo thư, nếu không bọn họ vẫn nghĩ cha đang khoác lác!
- Cha!
Tô Vũ vội vàng đứng dậy đuổi kịp theo bước chân của người cha, trong lòng có chút xốn xang khó tả.
- Cha thực sự rời đi!
Trong 18 năm qua, hắn đã quen với việc dựa vào cha mình, và hôm nay cha hắn đột nhiên muốn rời đi, hắn hoàn toàn không chuẩn bị kịp tâm lý.
- Con trưởng thành rồi, không phải trẻ con, đừng có sướt mướt như vậy!
Tô Long miệng cười ha hả nói tiếp:
- Nếu không phải con đã lớn, cha sẽ không rời đi! Nhưng bây giờ, cha phải quay trở lại, đội của cha 18 năm trước còn có thằng nhóc chỉ lớn cỡ con thôi. A Vũ, con có biết không? Cha vẫn hay nằm mơ, mơ về họ... Trong giấc mơ, bọn họ khóc lóc kêu gào than đau, gào thét phải giết sạch đám súc sinh kia. Cha con thật sự có chút hối hận, hồi đó... lẽ ra nên gửi con đến bệnh viện của gia đình quân nhân, ít ra thì sau này cũng có người ở cạnh chăm sóc cho con!
Ánh mắt Tô Long đỏ lên:
- Tuyển 5 lần, 4 lần điều động trước đó cha đều đã thu dọn hành lý, nhưng mỗi lần nhìn thấy con, cha ích kỷ, không nỡ bỏ đi! Lần này là lần thứ 5 rồi, sau này còn có lần sau không? Lần sau, khi đó cha đã ngoài tuổi 50, có muốn thì Trấn Ma Quân sẽ không chấp nhận cha!
- Đi, chiến trường Chư Thiên... Ta đây trở về!
- Lần này, cha của con sẽ giết vài chục tên Vạn Thạch cảnh để cho con mở mang tầm mắt, bảo đảm để lại chứng cứ để con không còn gì để nói!
Tô Long phất phất tay, bước lên phía trước.
Lần đầu tiên sau 18 năm, Tô Vũ thấy cha mình tự do và quyền lực như vậy.
Nhưng điều này... Không phải những gì hắn muốn thấy.
- Cha...!
- Đừng nói nhảm...!
Tô Vũ đứng trước cửa, nghiến răng, đột nhiên quát lớn:
- Nếu như cha không trở về, con sẽ đi làm con rể, đổi sang họ vợ và cắt bỏ hương hỏa của Tô gia, nếu cha không tin, con đây dám thề con nói được thì sẽ làm được!
- Cha...!
Tô Long loạng choạng bước chân, suýt chút nữa quay đầu lại mắng mẹ.
Ông ấy đột nhiên không muốn đi nữa, về nhà đánh chết thằng nhóc này mới phải!
Ai chứ ông ấy biết thằng nhóc này thật sự dám làm như thế!
Nhà họ Tô vất vả lắm mới sinh ra được một nhân tài, nếu hắn dám đi ở rể, ông ấy chết cũng không cam tâm.