Nếu thật sự như vậy thì Tô Vũ quả thật gặp vận may lớn rồi. Kỹ năng chủng tộc thì hắn không để ý lắm, vì xé rách hay Thiết Sí trảm kích đều là kỹ năng cơ bản của Thiết Dực điểu, Nhân tộc cũng có những kỹ năng riêng của mình, chỉ cần hắn tăng cường thực lực lên tới Thiên Quân thì có thể sử dụng. Cái chính là làm sao mau chóng nâng cao thực lực kia kìa.
Vốn dĩ Khai Nguyên cảnh không cách nào chủ động thu nạp nguyên khí, chỉ có thể bị động chờ đợi thối luyện.
Tác dụng của《 Khai Nguyên quyết 》cũng chỉ là trợ giúp Nhân tộc tụ lại nguyên khí, làm cho nguyên khí xung quanh nồng đậm hơn một chút mà thôi.
- Nạp Nguyên quyết...
Tô Vũ khó mà kìm nén được sự kích động, nếu hắn có khả năng mở ra Nạp Nguyên quyết, vậy có nghĩa hắn chính là Khai Nguyên cảnh đầu tiên có khả năng chủ động thu nạp nguyên khí?
Muốn thăng cấp tới Khai Nguyên cửu trọng phải mất một đoạn thời gian rất dài, then chốt là cơ thể của Nhân tộc vô phương chủ động dẫn dắt nguyên khí nhập thể, chỉ có thể bị động tu luyện cho nên quá trình rất chậm.
Nhưng nếu hắn có khả năng chủ động thu nạp thì mọi thứ sẽ thay đổi.
- Nhưng nếu chủ động thu nạp nguyên khí thì liệu có hậu quả không, nếu có thì sẽ như thế nào? Còn có, mình cần bao nhiêu tinh huyết mới kích hoạt được kỹ năng này? Nếu là một giọt tinh huyết, như vậy có thể duy trì trong thời gian bao lâu và hiệu suất ra sao?
- Một giọt tinh huyết rất đắt, tiêu tốn cả 5 vạn mới mua được một giọt, nếu một giọt chỉ có thể duy trì trong vài phút, vậy căn bản không cần thiết lãng phí số tiền đó. Vả lại muốn mở trang sách về những chủng tộc khác đều cần dùng tới tinh huyết, mình lấy đâu ra nhiều tinh huyết như vậy?
Trong đầu Tô Vũ lóe lên vô số suy nghĩ khiến hắn cảm thấy hơi choáng váng.
- Có lẽ... Mình nên thí nghiệm thử một lần.
- Nhưng rốt cuộc cuốn sách này có nguồn gốc từ đâu, hay là nên đi hỏi mấy thầy cô xem?
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ cấp tốc bác bỏ ý nghĩ này.
Quyển sách trong đầu hắn quá mức thần bí, đoán chừng với thực lực của các các thầy cô, đây cũng không phải là thứ mà bọn họ có khả năng tiếp xúc đến. Nó đã “trốn” trong đầu hắn hơn mười năm mà vẫn không bị bất kỳ ai phát giác, đừng nói Thiên Quân Vạn Thạch, cho dù cường giả Đằng Không cảnh có lẽ cũng chưa từng nghe qua về thứ này.
Tô Vũ đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa lớn truyền đến một tiếng vang chấn động.
Sau một khắc, Trần Hạo quơ túi xách, hét lớn:
- Tôi đã thông báo Tập Phong đường, lầu trên lầu dưới xung quanh đều là cường giả, mau cút đi.
- ...
Tô Vũ ngốc trệ.
Trần Hạo vung vẩy túi xách lung tung, nghe tiếng hét của cậu ta, lầu trên lầu dưới đều rầm rầm vang lên động tĩnh.
Rất nhanh, trên lầu có người quát lớn:
- Làm sao vậy?
- Súc sinh Vạn Tộc giáo dám mò tới đây?
- Đáng chết! Mau xuống bắt bọn chúng.
- ...
Tô Vũ vội vàng tỉnh táo lại, lập tức hét lên:
- Không có việc gì, không có việc gì! Chu đại gia, Trần Hạo chỉ đang đùa giỡn với tôi thôi, không có Vạn Tộc giáo nào đâu, thật có lỗi.
Chỉ chớp mắt sau, một ông lão phá không mà tới, tay cầm vũ khí, nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ông tôi thấy hai người Tô Vũ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tôi còn tưởng rằng mấy tên súc sinh Vạn Tộc giáo dám mò tới, cha cháu đã đi rồi, ở nhà cẩn thận một chút, có việc gì thì bất cứ lúc nào tìm tôi.
Dứt lời, một bàn tay của ông lão gia đã đập xuống đầu Trần Hạo, đập tới nỗi khiến cậu ta choáng váng.
- Con mẹ nó chứ, ai kêu cậu to mồm rống như thế? Không có việc gì thì đừng gầm loạn, nếu súc sinh Vạn Tộc giáo tới thật, lần sau chúng tôi lại nghĩ là cậu đang đùa giỡn thì có phải hại chết người không?
Ông ấy nổi nóng, dĩ nhiên không phải với Tô Vũ, mà là Trần Hạo.
- Trần gia tiểu tử, lần sau còn dám báo tin giả, lão tử sẽ nói cha cậu lột sạch treo ngược ngươi lên đánh.
Trần Hạo bày ra vẻ mặt cầu xin, cậu ta rất muốn khóc thét, không phải là tôi.
Là Tô Vũ.
Tên kia bỗng nhiên gửi tin tức cho mình, kêu mình phá cửa mà vào, chính mình có thể không nghĩ ngợi tới tình huống xấu nhất sao?
Quá oan uổng rồi.
Tô Vũ gắng gượng đứng thẳng, cảm giác thân thể hắn vẫn còn có chút thống khổ, tuy nhiên còn may, phần lớn lực lượng tinh huyết đều đã bị quyển sách kỳ lạ kia hấp thu, cho nên bây giờ cơ thể hắn chỉ có chút đau nhức mà thôi, cũng không tính là bị thương.
Tô Vũ vội vàng xin lỗi, Chu đại gia cười ha hả không nói gì, nhưng trước khi đi lại nhịn không được đập đầu Trần Hạo cái nữa.
Cậu nhìn cậu xem, sao lại không hiểu chuyện như Tô gia tiểu tử cho cha cậu được nhờ chứ?
Trần Hạo khóc không ra nước mắt.
Tô Vũ ngầm cười khổ, đợi Chu đại gia rời khỏi liền hỏi:
- Thật sự thông báo Tập Phong đường rồi à?
- Không, hù dọa kẻ xấu thôi.
Trần Hạo rầu rĩ không vui, cậu ta còn chưa biết rõ tình huống, sao có thể dám thông báo cho Tập Phong đường.
- Vậy thì tốt.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra, Trần Hạo giận dỗi đáp:
- Tốt cái gì tốt, cậu đang yên đang lành lại đi nhắn cái tin kia cho tôi làm gì, hại tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện.
Tô Vũ lôi kéo Trần Hạo vào trong nhà, đóng cửa lại rồi nói:
- Mới rồi tôi choáng váng đầu óc, sợ mình té xỉu cho nên mới gửi tin nhắn cho cậu, chẳng phải đã kêu ngươi gõ cửa trước rồi hay sao?
- Bỏ đi, cậu không sao chứ?
Trần Hạo lúc này cũng không có tâm tình đi truy cứu, chỉ lo lắng hỏi:
- Hay là cậu đói quá? Tô bá bá đi rồi, có phải cậu không có cơm ăn hay không? Hay là sau này cứ xuống nhà tôi ăn đi, cha tôi cứ giục tôi rủ cậu qua, chỉ là trước đó tôi sợ cậu ngại nên mới không nói…
Tô Vũ dở khóc dở cười, trông tôi vô dụng đến độ sẽ để bản thân đói chết hay sao?
Tuy nhiên trong lòng hắn cũng cảm thấy cảm động, cái tên này mặc dù ăn nói dông dài, nhưng là bạn bè từ nhỏ tới lớn, lúc nào cũng thật lòng quan tâm hắn.
- Không có việc gì, tối hôm qua tôi tu luyện《 Khai Nguyên quyết 》 quá lâu, sáng nay thấy cơ thể không thoải mái, hiện tại đã ổn rồi.
- Vậy thì tốt!
Trần Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, rất nhanh lại nói tiếp:
- Đằng nào hôm nay cậu cũng không đi học đúng không? Mau gọi điện cho thầy giáo nói cậu bị bệnh đi, còn tôi thì đang ở bên cạnh trông nom cậu, giúp tôi xin phép nghỉ luôn.
- ...
Sự cảm động mới rồi của Tô Vũ lập tức không cánh mà bay.
Cái tên này, không cứu nổi.
Chính mình không dám trốn học, lại muốn đến kêu hắn xin phép nghỉ hộ cho.
- Cút!
Cười mắng một tiếng, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không xin nghỉ, hôm nay đi học đi, tôi vừa rồi có chút việc muốn tới học phủ.
- Cậu cũng đi?
Trần Hạo có chút mờ mịt, cậu làm sao mà cứ thay đổi xoành xoạch như cánh quạt thế?
Trước đó hỏi cậu, cậu còn nói ở nhà tự học, hiện tại lại đòi đi, mấy kẻ đầu óc thông minh đều thích lật mặt như vậy à?
Tô Vũ mặc kệ Trần Hạo rối rắm bên cạnh, hắn đi tới học phủ là để tìm xem có con đường hay biện pháp giúp hắn có thêm tinh huyết Thiết Dực điểu hoặc là tinh huyết của các chủng tộc khác hay không.
Hạ thị thương hội quá xấu bụng.
Một giọt những 5 vạn, chút tiền mà cha hắn để lại cho hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng bọn họ.