• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra buổi chiều cha mình đã rời đi.

- Ai!

Tô Vũ thở dài, bật đèn, liếc mắt nhìn máy truyền tin, mới ba giờ sáng, vẫn là sáng sớm.

- Đã hơn mười năm rồi, không có ngày nào được ngon giấc!

Nằm mơ hơn mười năm liên tiếp, không ai có thể chịu đựng được.

Tức là đã quen, những năm đầu, Tô Vũ suýt chút nữa chết đột ngột vì không dám ngủ.

- Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?

Tô Vũ dựa vào đầu giường, suy nghĩ về câu hỏi này, mà hắn đã suy nghĩ nhiều năm., cũng đã thảo luận với cha hắn vô số lần.

Ông ấy hết sức luống cuống, từng dẫn hắn đi tới không ít bệnh viện để tìm bác sĩ hỏi thăm, thế nhưng các bác sĩ chỉ giải thích là do hắn gặp kinh hãi vượt quá giới hạn, tạo thành bóng ma tâm lý nhất định.

Mấu chốt là Tô Vũ không thể nhớ đực rốt cuộc mình đã từng trải qua kinh hãi nào đến độ thường xuyên gặp ác mộng như vậy.

- Lần nào cũng như vậy, mơ thấy cuối cùng mình sẽ bị người ta đuổi giết, bị quái vật truy sát, bị quái vật đuổi theo...!

Tô Vũ đau khổ, mỗi ngày đều nằm mơ như vậy, nói như vậy cũng không chính xác, nói chính xác, hắn mỗi ngày đều bị đuổi giết trong mộng, nhưng người đuổi giết hắn lại khác nhau, hoặc có thứ hoàn toàn không phải là người.

Có lúc là người, có lúc là đủ các loại quái vật, mặc dù hình dáng của bọn chúng hết sức hư ảo, nhưng từ trên hình thể xem xét thì chắc chắn không phải là cùng một loại sinh vật.

Không lẽ là do mình chọc tới ai?

Người nọ liên tục truy sát hắn trong mộng hơn mười năm mà vẫn chưa đủ?

Lúc đó, cha hắn cũng suy đoán có phải là do ma pháp của Mộng Yểm tộc gây ra hay không, nhưng đây là cõi người, nếu thật sự là do gia tộc Mộng Yểm gây ra, kéo dài hơn mười năm, vậy thì chắc chắn sớm đã bị cường giả Nhân cảnh phát hiện và giết chết.

Nếu thật sự có một gã trong gia tộc Mộng Yểm đột nhập vào Nhân cảnh, cũng là để đối phó với kẻ mạnh, hơn mười năm đều dành cho một người bình thường, vậy thì đối phương hoặc là một tên ngốc hoặc là một kẻ ngốc siêu phàm!

- Mẹ kiếp, đáng ghét!

Tô Vũ phàn nàn, hắn không biết khi nào mới kết thúc, nhưng bây giờ hắn đã phần nào quen với chuyện này, nếu không hắn cũng không thể sống một cuộc sống ổn định.

- Hình như cha đã từng nói, chỉ cần khai mở cửu khiếu, thăng cấp lên Thiên Quân cảnh thì bách bệnh bất xâm, âm tà bất xâm, nguyên khí tôi thể, khi đó đại khái sẽ kết thúc cơn ác mộng quái đản kia...?!

Giờ phút này, Tô Vũ chỉ có thể hy vọng sau khi bước vào cảnh giới Thiên Quân, cơn ác mộng sẽ không tiếp diễn.

Nghĩ đến mọi chuyện trong lòng, thời gian trôi thật nhanh, trong chớp mắt, bên ngoài cửa sổ đã có ánh sáng rực rỡ.

Trời đã sáng!

Tô Long đi rồi, ngày tháng sẽ tiếp tục, hôm nay không phải là ngày nghỉ, sau này mình phải đến trường.

...

Sau khi tắm rửa xong, đơn giản là lấy chút đồ ăn, Tô Vũ cầm cặp sách lên đi ra khỏi nhà.

Dưới lầu.

Một cậu bé với mái tóc húi cua đã đợi rất lâu, khi thấy Tô Vũ đi xuống lầu, cậu vội vàng hét lên:

- A Vũ, hôm qua nghe cha cháu nói, chú Tô...!

- Ừm!

Tô Vũ không đợi nó nói xong mới trả lời.

Tóc húi cua lo lắng:

- Chú Tô đang làm gì vậy, đã là người lớn tuổi, lúc này đi đến chiến trường Chư Thiên, đây không phải là tìm...!

Nói đến đây, cậu bé đó đột nhiên ngừng nói.

Nó muốn nói Tô Long đang tìm chết, nhưng nó không thể nói ra điều này, mặc dù nó cảm thấy đó là sự thật, nhưng lúc này nó không thể nói ra trước mặt Tô Vũ.

- Ông ấy muốn tự mình đi, anh không thể ngăn cản ông ấy!

Tô Vũ gượng cười nói:

- Vả lại, hàng triệu binh lính trong chiến trường Chư Thiên, cũng như rất nhiều cường giả bất khả chiến bại của các chủng tộc, cũng không dễ gặp rắc rối như vậy!

- Em biết, nhưng chú Tô mới chỉ là... cảnh giới Thiên Quân mà thôi!

Cậu bé tóc húi cua còn lo lắng hơn cả Tô Vũ:

- Cảnh giới Thiên Quân đối với chúng ta mà nói rất mạnh, nhưng chiến trường Chư Thiên là yếu nhất, binh lính của Vạn Tộc ở bên kia chiến trường Chư Thiên bắt đầu từ cảnh giới Thiên Quân!

- Anh biết!

- A Vũ, anh không sốt ruột gì hết vậy?!

Tóc húi cua quả thật cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu đổi lại thành cậu ta thì hẳn đã sớm khóc nháo một trận rồi.

- Khẩn trương có ích lợi không?

Tô Vũ bất lực, cha đi rồi, cho dù lúc này hắn có lo lắng như thế nào cũng không giúp được gì.

Ưu tiên là không vội, anh chàng này vẫn sốt ruột như vậy.

- Đi học trước đi, bớt vớ vẩn!

- Trường học?

Cậu bé ngạc nhiên:

- Anh còn phải đi học...?!

Tô Vũ nhìn chằm chằm nó, nhìn đến nỗi thằng bé cũng có chút ngượng ngùng.

- Vớ vẩn, nếu anh không đi học, ở nhà lau nước mắt mỗi ngày và chờ tin xấu từ tiền tuyến sao?!

Tô Vũ trợn tròn mắt, thằng này nói cái gì không biết.

- Đi, đi học! Vài ngày nữa, nhà trường sẽ giới thiệu danh sách đánh giá của từng trường đại học, tôi sẽ đăng ký trước!

- Không phải cậu đã đăng ký sao?

Trần Hạo kỳ quái nói:

- Tuần trước cậu đi đăng ký cùng tôi, cậu quên rồi sao?

- Cậu biết đấy, lần trước tôi báo danh với học viện Văn Minh, lần này tôi sẽ báo danh với học viện Chiến tranh!

Trần Hạo sững sờ, Chiến Viện?

- Cậu...?

- Đi!

Tô Vũ không cho hắn cơ hội nói nhảm nữa, hôm qua hắn đã quyết định, Chiến viện vẫn phải nộp đơn xin thi, chừng nào thi rớt rồi hẵng tính đường khác.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK