Người bán hàng vội vàng giải thích:
- Nhưng Đại Hạ phủ có bán, thật ra vài năm trước chúng tôi cũng bán, tuy nhiên chi phí quá đắt đỏ, người chịu bỏ tiền ra mua chúng cũng không nhiều, cho nên hiện tại phải ngừng bán.
- Nguyên Khí dịch trị giá bao nhiêu vậy?
- Đại Hạ phủ bán tầm 100 ngàn một giọt, hiện tại không biết có thay đổi giá hay chưa.
Người bán hàng thấy Tô Vũ quan tâm tới món này, đề cử:
- Tiên sinh muốn tăng tốc việc tu luyện Khai Nguyên cảnh sao? Thật ra ở đây chúng tôi có rất nhiều bảo vật đan dược cũng có thể trợ giúp tu luyện, chẳng hạn như Khai Nguyên đan...
Tô Vũ trợn trắng mắt, tôi cũng không phải là tên phá gia chi tử, đừng có lừa tôi.
Những thứ đồ chơi này nói là có trợ giúp, trên thực tế cũng chỉ giúp gia tăng được có một chút, nếu như lúc đầu tốc độ tu luyện là 100, dùng mấy thứ kia đại khái có thể cộng thêm cho người dùng 1 số, thành 101.
Đương nhiên, khẳng định vẫn sẽ có người mua, bằng không thì người ta đã không chế tạo ra thành phẩm và cửa hàng cũng chẳng nhập về.
Nhưng Tô Vũ hắn vẫn còn chưa đạt tới trình độ đốt tiền như vậy.
Tô Vũ không hỏi nhiều nữa, hắn cầm lấy hộp gỗ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi.
...
Cầu thang dưới cư xá.
Trần Hạo đang đứng đó chờ Tô Vũ xuống lầu, nay lại thấy Tô Vũ từ ngoài trở về thì ngạc nhiên hỏi:
- A Vũ, cậu đi đâu vậy?
- Tôi ra ngoài mua ít đồ.
- À, chúng ta đến trường thôi...
- Không đi!
- ...
Mặt mũi Trần Hạo tràn đầy bi phẫn.
- Không đi? Trước đó tôi hỏi cậu có đi hay không, chẳng phải cậu nói nhất định phải đi học hay sao? Tại sao bây giờ lại không đi?
- Tôi ở nhà tự học!
Tô Vũ phì cười.
- Cậu đi đi, ráng tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày Khai Nguyên tứ trọng.
Trần Hạo cũng đang là Khai Nguyên tam trọng, nhưng tên này lại không có cách nào ghi danh vào học phủ Văn Minh hay học phủ Nghiên Cứu Khoa Học, hơn nữa dựa vào thực lực đó cũng không thi đậu học phủ Chiến Tranh, nếu vậy thì thật sự chỉ có thể đi học phủ Nội Vụ.
- Tôi...
Tô Vũ cắt ngang lời cậu ta, nhanh chóng đuổi người đi.
...
Trong phòng khách.
Tô Vũ nhìn hai bình huyết dịch, nhíu mày không nói gì.
Huyết dịch tới tay rồi, quan trọng là bây giờ dùng như thế nào?
- Nuốt vào sao?
- Huyết dịch của Thiên Quân cảnh không đến mức bạo thể, nhưng khẳng định sẽ bị thương.
- Hay đợi thêm một lần mộng cảnh nữa, chờ Thiết Dực điểu tới rồi hỏi nó? Đệt, nhưng hơn mười năm nó mới tới một lần, chẳng lẽ còn định chờ thêm mười năm?
Tô Vũ có chút đau đầu, trước đó hắn kích động ào ào chạy đi mua, nhưng mua xong rồi lại thấy hơi hối hận.
Tối hôm qua thật vất vả mới kiếm được ra một manh mối, nhưng giờ lại không biết phải làm gì với manh mối này.
- Hay là bôi ở trên người?
Tô Vũ nghĩ đến liền thử, chỉ cần không nuốt vào thì không phải vấn đề lớn.
Hắn mở cái bình đựng huyết dịch bình thường ra, ngón tay điểm nhẹ một ít rồi bôi lên trên mu bàn tay, chờ đợi phản ứng sau đó.
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Vũ nhíu mày, không có gì xảy ra.
Huyết dịch đang từ từ bay hơi.
Tốt xấu gì cũng mất 5000 tệ cho một bình, thứ này bình thường uống vào thì còn có chút trợ giúp cho việc cường thân kiện thể.
Cứ như vậy phí phạm cũng thật đáng tiếc.
Tô Vũ thử vươn đầu lưỡi liếm lên trên mu bàn tay một cái, sau đó lại ngồi im chờ đợi, nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng.
- Chẳng lẽ phương thức không đúng? Hay vốn dĩ ban đầu mình đã lý giải sai lầm chuyện này?
Tô Vũ thật sự đau đầu, tiêu tốn hết mấy vạn tệ mà không làm được gì.
Cũng bởi vì cơn ác mộng kia đã tra tấn hắn quá lâu, hắn hận không thể lập tức giải quyết nó, nếu dùng mấy vạn khối có thể giải quyết được vấn đề thì hắn tuyệt đối sẽ không tiếc tiền.
Ánh mắt Tô Vũ nhìn về phía giọt tinh huyết kia, có chút không hạ nổi quyết tâm.
Tinh huyết chỉ có một giọt, thứ đồ chơi đó giống như ngọc thạch, căn bản không thể tách ra.
Cho nên thứ này chỉ có thể nuốt, bôi lên là vô dụng.
- Thật sự phải nuốt tinh huyết sao? Mình mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, một khi nuốt, dù cho không chết thì nguyên khí cũng tổn thương nặng nề.
Tô Vũ có chút do dự.
Những năm qua, bởi vì ác mộng ảnh hưởng nên hắn thật ra trầm ổn hơn nhiều so với các bạn đồng niên lứa khác, hành xử cũng quả quyết hơn.
Loại chuyện mạo hiểm như vậy, nếu không phải bởi vì bị ác mộng hành hạ quá nhiều năm thì hắn cũng không liều lĩnh như thế.
- Một giọt thì một giọt đi, cũng không chết người được...
- Nếu thật sự bị thương thì cùng lắm không đi thi học phủ Chiến Tranh nữa. Sát hạch học phủ Văn Minh thì tam trọng hay nhị trọng thậm chí nhất trọng cũng không khác nhau nhiều lắm.
Tô Vũ ngắm nghía bình thủy tinh trước mặt, giọt máu màu vàng óng có chút chói mắt.
Chần chờ một lát, Tô Vũ đổ huyết dịch ra tay, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
- Hay cứ đợi thêm một ngày nữa, nhỡ đâu quái vật khác cũng cần huyết dịch của Thiết Dực điểu?
- Nhưng nhỡ đâu chỉ trong hôm nay huyết dịch Thiết Dực điểu mới có ích thì sao?
Mỗi ngày mộng cảnh đều sẽ thay đổi, nếu qua hôm nay mà huyết dịch của Thiết Dực điểu trở nên vô dụng, vậy thì hắn phải đợi đến ngày tháng năm nào mới được?
Lần sau có thể lại gặp Thiết Dực điểu, nhưng cũng có thể là cả đời chưa chắc gặp lại.
Hô hấp Tô Vũ thoáng có chút hỗn loạn.
- Vậy... Thử một chút đi!
- Cùng lắm thì bị thương, bị thương thì sẽ đi khảo hạch vào học phủ Văn Minh! Tới học phủ Văn Minh mình sẽ học nghiên cứu vạn tộc, không sớm thì muộn cũng có một ngày mình tìm ra đáp án chính xác.
Tô Vũ cắn răng một cái, cuối cùng quyết định lựa chọn nếm thử giọt huyết dịch.
Nếu phá giải được mộng cảnh, nói không chừng sẽ có một thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.
Một tay nắm chặt giọt tinh huyết, một tay hắn lấy máy truyền tin ra, Tô Vũ cấp tốc gửi đi một đoạn tin nhắn:
- Tới nhà của tôi gấp, có việc cần nói cho cậu, gõ cửa không được thì cứ trực tiếp phá cửa mà vào.
Tô Vũ gửi tin nhắn cho Trần Hạo, nếu hắn bị thương, thậm chí hôn mê thì sẽ không có thời gian cầu viện, khi đó Trần Hạo tới đây thì có thể đưa hắn đi bệnh viện.
Sắp xếp xong xuôi, Tô Vũ khẽ cắn răng, cấp tốc đưa giọt tinh huyết kia vào trong miệng.
Cùng lắm thì chịu thương, không lẽ chút đau đớn đó mà mình không chịu nổi sao?
- A!
Một tiếng hét thảm truyền ra, Tô Vũ suýt chút nữa khóc rống rơi lệ, đau quá.
Ầm ầm.
Sau một khắc, trong đầu hắn có tiếng nổ vang, trước mắt Tô Vũ biến thành màu đen, trực tiếp ngất ra đất.
- Máu!
Thiết Dực điểu to lớn lần nữa hiện ra, trông giống với con trong mộng cảnh đêm qua, nhưng lại cũng có chút khác biệt.
Mà một màn này chưa bao giờ xuất hiện trong những cơn ác mộng của Tô Vũ suốt hơn mười năm qua.
Thiết Dực điểu tái hiện.