Giờ phút này đang là thời gian lên lớp, thế nên thư viện khá vắng, ngoại trừ số ít vài vị giáo viên đang đọc sách tra tư liệu, gần như không có bất kỳ học sinh nào khác.
Phần lớn học viên đều tình nguyện khổ tu, cũng không muốn ngày ngày xem đủ loại bùa chú vẽ quỷ, có thể động võ lực giải quyết vấn đề thì bọn họ liền lười nhác dùng đầu óc đi giải quyết.
Vài giáo viên đang đọc sách nhìn thấy Tô Vũ, không ai chào hỏi.
Mọi người đều quen với việc im lặng và đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Tô Vũ không chào hỏi những người khác, đi đến giá sách thường đến nhiều nhất, kiểm tra, nhanh chóng lấy ra một quyển sách:
- Lam Ngư!
Đây là sách vẽ về Vạn Tộc, do Nhân tộc ghi chép tổng hợp tư liệu của những chủng tộc đã được bọn họ phát hiện, biên tập thành sách, cung cấp cho cả Nhân tộc tài liệu học tập.
Tất nhiên, đây chỉ là một phần trong số đó.
Sách vẽ về Vạn Tộc hiển nhiên cũng không phải chỉ có một hai bản, mà là cả một bộ, cụ thể bao gồm tổng cộng bao nhiêu phần thì Tô Vũ không rõ, bởi vì có một ít tài liệu không được công khai rộng rãi, chỉ dành riêng cho một nhóm người đặc biệt nghiên cứu.
Chỉ có 39 cuốn sách ở trung đẳng học phủ Nam Nguyên, liên quan đến 39 chủng tộc lớn nhỏ.
Bên trong cuốn sách đã tổng hợp rất nhiều thông tin, bao gồm ngoại hình của đối phương, thói quen, phong tục, ngôn ngữ, thậm chí một chút công pháp đặc thù, phương thức chiến đấu, phương pháp đánh giết chủng tộc của bọn họ... đều được người biên soạn ghi chép tỉ mỉ.
Điều Tô Vũ muốn hiểu lúc này không phải là những thứ này, mà là lật sang trang tiêu đề, trang tiêu đề của mỗi bản đồ Vạn Tộc đều là minh họa cho chủng tộc đó.
Tô Vũ cầm lên một cuốn sách về chủng tộc Lam Ngư, nghe có vẻ là một loại cá, trên thực tế thì không phải.
Lật ra nội dung bên trong, Tô Vũ nhìn chằm chằm tranh minh hoạ hồi lâu, phát hiện đây là một giống loài lớn lên có hình thể rất giống con trâu.
Đương nhiên, cũng không phải giống y hệt con vật bốn chân nọ, Lam Ngư có cái đuôi tựa như đuôi rắn, so với con trâu bình thường thì còn nhiều thêm một đôi cánh.
Về phần tại sao lại gọi nó là Lam Ngư, nghe nói vì loại sinh vật này là chủng tộc lưỡng sinh, có thể sinh tồn ở trong nước ngọt hoặc là vùng biển mặn, thực lực thủy chiến so với lục chiến càng cường đại hơn.
Tuy rằng Lam Ngư có mọc cánh, nhưng lại không có nghĩa là nó biết bay, trong sách ghi chép có nói hai cái cánh của giống loài này không khác gì cánh gà, vỗ vỗ mấy lần thì được, nhưng muốn bay hẳn lên là chuyện không thể nào.
- Thịt của Lam Ngư, nuốt vào có thể trừ độc, thánh phẩm giải độc!
- Lam Ngư sinh sống tại Để Sơn giới, Lam Ngư đông ngủ hạ tỉnh, ngày mùa hè vào Để Sơn giới, cần phải cẩn thận khi bắt gặp chúng, mức độ nguy hiểm cực cao!
- Lập trường trên chiến trường Chư Thiên là trung lập, vô cớ không được tự tiện đánh giết...!
Tô Vũ đơn giản lật xem một lượt, kỳ thật những tài liệu này lúc trước hắn cũng đã nhìn qua, thế nhưng hắn lại chưa từng học ngôn ngữ của chủng tộc Lam Ngư, một phần là vì tiếng nói cả bọn chúng quá khó, một phần nữa là vì Để Sơn giới cũng không phải là tộc Lam Ngư là độc tôn.
Hôm nay Tô Vũ tìm xem sách cũng không phải là vì đổi ý muốn học ngôn ngữ của bọn chúng, chủ yếu là vì hắn nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng tới đây muốn xem lại tranh minh hoạ để đối chứng.
- Lam Ngư...!
Tô Vũ khẽ lẩm bẩm một tiếng, nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua.
Tối hôm qua kẻ truy sát mình là Lam Ngư sao?
Khi còn bé nằm mơ, hắn sẽ không đào sâu vấn đề quá nhiều, bất quá càng lớn lại càng thay đổi, bây giờ mỗi khi gặp ác mộng, Tô Vũ đều thử đi phân tích mộng cảnh, rồi đi thăm dò tư liệu của những thứ đó.
Hắn muốn biết, thứ quái quỷ truy sát mình trong mộng kia đến cùng là cái gì? Nó có xuất hiện trong hiện thực hay không?
Những năm này, người khác đều cảm thấy hắn là thiên tài, khổ cực bỏ công đi học ngôn ngữ Chư Thiên và Vạn Tộc, đã thế một lèo còn học hẳn mười tám ngôn ngữ của các giống loài khác nhau, nỗ lực tới độ khiến cho người ta thấy xấu hổ.
Thế nhưng không ai biết, nguyên nhân Tô Vũ nỗ lực như vậy chỉ là bởi vì ác mộng hằng đêm đã khiến hắn quyết tâm phải tìm hiểu rõ về Chư Thiên và Vạn Tộc nhiều hơn mấy phần.
Sau khi kiểm tra các tài liệu khác nhau trong nhiều năm, để tìm hiểu thêm, hắn đã nỗ lực rất nhiều vào việc học ngôn ngữ và chữ viết của các chủng tộc khác nhau.
- Giấc mơ quá mơ hồ, mình không chắc đó có phải là Lam Ngư hay không, nhưng con quái vật trong giấc mơ dường như có cánh và âm thanh của nó giống như tiếng con trâu...!
Tô Vũ tự nhủ trong lòng, bởi vì giấc mơ rất mờ mịt, hắn không dám chắc.
Nhưng mà những năm qua, hắn cũng tìm được một chút tư liệu, có đôi khi có thể phát hiện được điểm đặc thù của những con quái thú trong giấc mơ, từ đó nhận ra bọn chúng hẳn là chủng loài của Chư Thiên và Vạn Tộc.
Tô Vũ cảm thấy suy nghĩ này của hắn hoàn toàn có khả năng là sự thật, kẻ truy sát hắn trong mộng chính là Chư Thiên và Vạn Tộc!
Trong hơn mười năm, bốn năm ngàn đêm, ít nhất cậu đã mơ thấy hàng ngàn con quái vật khác nhau.
Nếu không phải vì quái vật của Chư Thiên và Vạn Tộc, liệu trên thế giới này có còn nhiều sinh vật vô danh như vậy không?