• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phòng khách sang trọng của một căn biệt thự, ba người đàn ông đang nói chuyện về các vấn đề trong kinh doanh rất sôi nổi bỗng nhiên im bặt. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía ba cô gái trẻ vừa bước vào phòng.

Sau khi nhìn qua một lượt các cô gái, người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng hỏi:

“Trong các cô ai là sinh viên?”

Cô gái đứng đầu nghiêng người chỉ vào cô gái đang cúi gầm mặt đứng ở phía sau mình.

“Dạ đây ạ!”

Người đàn ông trung niên hất cằm về phía nam thanh niên ngồi đối diện mình ý nói cô gái sinh viên sẽ phục vụ anh ta.

Cô gái đứng đầu nắm tay cô gái là sinh viên kéo cô đi tới ngồi xuống bên cạnh nam thanh niên đó, rồi cô ta đi về phía người đàn ông lớn tuổi ngồi lên đùi ông ta.

Cô gái còn lại biết ý đi tới chỗ người đàn ông còn lại ngồi lên đùi anh ta.

Bọn họ đang có mặt tại một hòn đảo thuộc thành phố biển Quy Nhơn, là thành phố xinh đẹp, thơ mộng vì vậy nơi đây thu hút rất nhiều nhà đầu tư về du lịch và bất động sản.

Hôm nay tại đây xuất hiện rất nhiều tỷ phú của Việt Nam, họ tham gia buổi đấu giá mảnh đất có địa thế rất đẹp vừa có thể xây dựng kinh doanh du lịch vừa có thể xây dựng khu dân cư cao cấp.

Mảnh đất này có thể nói là phong thủy bảo địa hiếm có, trước mặt là biển sau lưng là núi. Nó thuộc quyền sở hữu của ông Jay Đặng, một tỷ phú Việt kiều Mỹ nổi tiếng. Ông sang nhượng lại mảnh đất cho người khác không phải là vì ông thiếu tiền mà vì ông muốn tập trung sự nghiệp của mình ở Mỹ.

Do có nhiều người muốn sở hữu mảnh đất này nên ông Jay Đặng tổ chức thành một cuộc đấu giá, ai trả giá cao hơn đương nhiên mảnh đất sẽ thuộc về người đó.

Tập đoàn bất động sản Thịnh Phát không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này nên đích thân tổng giám đốc Hải Nam tham gia.

Tập đoàn sản xuất sắt thép lớn nhất Việt Nam Ánh Dương cũng cử giám đốc kinh doanh Thanh Phong đi thử vận may.

Trong cuộc đấu giá vừa diễn ra lại có tới hai người bỏ giá cao nhất với số tiền bằng nhau đó là Hải Nam của tập đoàn xây dựng Thịnh Phát và Thanh Phong giám đốc kinh doanh của tập đoàn Ánh Dương. Vì vậy ông Jay Đặng mới gọi hai người tới hòn đảo nhỏ này để thương lượng.

Sau một hồi thương lượng không ai chịu nhượng bộ nên ông Jay Đặng mới đưa ra một đề nghị:

“Vậy thì chúng ta sẽ tham gia một số trò chơi để phân thắng bại”.

“Trò chơi?”

Hải Nam và Thanh Phong đồng thanh lên tiếng.

Ông Jay Đặng cười lớn:

“Tôi đã bao trọn hòn đảo này rồi, những ngày ở Việt Nam tôi cũng muốn thư giãn một chút, còn các cậu xem như đây là kỳ nghỉ của các cậu đi”.

Thấy Hải Nam và Thanh Phong có vẻ không hiểu ông Jay Đặng giải thích thêm:

“Chúng ta sẽ cùng chơi một số trò chơi kết hợp với người phụ nữ của mình. Cặp nào thắng đương nhiên mảnh đất sẽ thuộc về người đó. Tôi thắng thì mảnh đất vẫn thuộc quyền sở hữu của tôi, một trong hai cậu thắng mảnh đất sẽ thuộc về người đó không những vậy còn với giá ưu đãi”.

Thanh Phong ngồi bên cạnh ông Jay Đặng tỏ vẻ phấn khích. Mặc dù không chơi với Hải Nam nhưng trong giới kinh doanh tiếng tăm của Hải Nam ai cũng biết. Không phải vì anh tài giỏi kinh doanh mà vì anh rất ghét phụ nữ.

Điển hình là vừa tiếp nhận tập đoàn bất động sản Thịnh Phát từ tay của ba mình, Hải Nam đã thay đổi toàn bộ những người thường tiếp xúc gần với anh trong công việc từ nữ thành nam. Hay khi bàn chuyện làm ăn với đối tác anh tuyệt nhiên từ chối nếu có phụ nữ. Điều này chẳng phải Thanh Phong sẽ nắm chắc một nửa cơ hội là chủ của mảnh đất hay sao?

Nghĩ tới chuyện lấy về cho chủ tịch Hội đồng quản trị là bố vợ tương lai của mình một mảnh đất mà trong giới kinh doanh đều muốn với giá ưu đãi Thanh Phong như mở cờ trong bụng.

Ngược lại với sự phấn khích của Thanh Phong, nghe ông Jay Đặng nhắc tới người phụ nữ của mình mồ hôi Hải Nam tuôn như mưa.

Anh bị mắc căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế(OCD), hễ gần gũi với phụ nữ(ôm, hôn) anh đều có cảm giác buồn nôn. Hai mươi sáu tuổi đầu anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ thì làm sao mà có bạn gái, có lẽ bạn gái là thứ xa xỉ nhất cả đời này anh không dám nghĩ tới.

Nhưng tình trạng kinh tế của tập đoàn Thịnh Phát hiện tại mang tiếng khá xấu. Từ khi anh thay ông Thịnh Phát quản lý tập đoàn luôn có những đồn thổi không hay khiến nhiều người trong giới kinh doanh nghi ngờ về tiềm lực thật sự của tập đoàn, nếu có được mảnh đất này sẽ lấy lại vị thế của tập đoàn vì vậy mà Hải Nam muốn thử sức một lần.

“Tôi không có bạn gái, nhờ ông kiếm cho tôi một bạn chơi. Chỉ cần là sinh viên”, Hải Nam nhấn mạnh từ sinh viên vì anh nghĩ gái làng chơi nếu là sinh viên sẽ sạch hơn một chút.

Ông Jay Đặng vỗ đùi nhìn Hải Nam cười lớn: “Chuyện nhỏ”, ông quay sang bên cạnh nhìn Thanh Phong: “Còn cậu gọi bạn gái của mình tới chứ?”

Thanh Phong do dự, bạn gái của anh là Ánh Dương con gái của chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Ánh Dương. Ánh Dương đang học năm cuối đại học xây dựng Hà Nội, thời điểm này cô đang học thi. Nghĩ tới đây anh nhìn ông Jay Đặng nói:

“Phiền ông kiếm cho tôi một bạn chơi”.

“Cậu có yêu cầu gì ở bạn chơi của mình không?”

Thanh Phong lắc đầu:

“Ưa nhìn một chút là được”.

Chuyện có phụ nữ trong các buổi bàn bạc làm ăn không phải là hiếm. Bọn họ là những người nhiều tiền nên cũng có yêu cầu rất cao về đối tác gái làng chơi của mình. Đặc biệt là những người có nhiều tiền như ông Jay Đặng, hạng gái làng chơi mà ông qua lại cũng đòi hỏi cao hơn mọi người gọi bằng cái tên thông dụng đó là gái gọi cao cấp. Cả Hải Nam và Thanh Phong đều biết điều này vì thế mà yên tâm giao phó cho ông Jay Đặng gọi bạn chơi cho mình.

Ông Jay Đặng lấy điện thoại gọi đi một cuộc điện thoại. Sau một hồi chờ đợi thì ba cô gái là bạn chơi của họ cũng xuất hiện.

Cô gái duy nhất là sinh viên đương nhiên thuộc về Hải Nam.

Thanh Phong nhìn cô sinh viên ngồi bên cạnh Hải Nam với ánh mắt khó tin. Tại sao cô gái này lại giống bạn gái của anh đến vậy? Tuy cô cúi xuống anh không thấy rõ mặt cô nhưng nhìn dáng người kia, mái tóc dài uốn loạn nhuộm màu nâu kia chẳng phải là của Ánh Dương sao? Nếu là Ánh Dương anh sẽ phải làm thế nào? Từ bỏ cuộc chơi hay là chơi tiếp?

Trong lúc chờ đợi các cô gái mà ông Jay Đặng gọi tới Hải Nam và Thanh Phong đã cùng ký vào bản cam kết. Trong đó có mục bất cứ ai từ bỏ cuộc chơi đồng nghĩa với chấp nhận thua cuộc.

Nếu bây giờ Thanh Phong từ bỏ cuộc chơi đồng nghĩa với mảnh đất hứa này sẽ thuộc về Hải Nam.

“Có ai có ý kiến về bạn chơi của mình không?” ông Jay Đặng vừa vuốt ve đùi của cô gái ngồi trên đùi mình vừa hỏi.

Hải Nam liếc mắt nhìn Ánh Dương ngồi cách anh khá xa lên tiếng ngắn gọn:

“Không”.

Lời nói của Hải Nam lại càng khiến Thanh Phong bất an. Hải Nam không muốn đổi người đồng nghĩa với anh ta cũng hết cơ hội được lựa chọn nếu cô sinh viên kia đúng là Ánh Dương. Ánh mắt của anh khóa chặt trên người cô sinh viên ngồi đối diện, anh thầm cầu nguyện cô gái sinh viên đó không phải là Ánh Dương của mình:

“Tôi cũng không có ý kiến”.

“Ầm!”

Giọng nói kia không phải là của Thanh Phong hay sao? Anh là một trong những đối tác mà các cô phải phục vụ sao?

Từ lúc bước vào căn phòng này cô luôn cúi mặt xuống nên căn bản không biết những ai có mặt trong phòng. Nghe giọng nói quen thuộc này cô ước người đó không phải là Thanh Phong mà là người khác có giọng nói giống anh mà thôi.

Tuy nhiên khi Ánh Dương ngước mắt lên đối mặt với Thanh Phong. Ánh mắt của hai người chạm nhau thể hiện sự bất ngờ, hoang mang xen lẫn thất vọng.



--------------------------------
Tác giả:Chào các bạn. Hôm nay mình lại quay trở lại viết truyện để gặp gỡ và giao lưu cùng các bạn. Rất mong nhận được nhiều lượt like và bình luận góp ý để mình có động lực viết hay hơn. Chúc các bạn và gia đình an toàn, mạnh khỏe trong mùa dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang